Một ngày nghỉ trôi qua trong êm đềm, vì đêm trước bị dày vò hung hãn nên sáng nay Tần Ngôn vẫn còn có chút mệt.
Cô an tĩnh ngồi vào bàn làm việc, nhấm nháp vài hớp trà mà Lăng Nhược Hy mang đến.
Cả hai làm việc rất nghiêm túc, thỉnh thoảng hai tia mắt giao nhau lại đậm tràn tư vị ngọt ngào.
Gần đến giờ giải lao, Lăng Nhược Hy vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho ông mình.
"Ông nội, mọi chuyện thế nào rồi ông?"
"Ta giải quyết xong hết rồi.
Công ty đó vĩnh viễn không thể hoạt động lại." Lăng Phong đáp.
Nghĩ đến vấn đề Vương thị, cô lên tiếng hỏi: "Hôm qua con gặp Vương Sinh, hắn có vẻ không biết chuyện ba của mình đang bắt tay với Tần thị.
Hắn cư xử với con vẫn rất tốt, ông nghĩ con có nên kể cho hắn nghe mọi chuyện không? Vương Thông trước giờ đều rất yêu thương hắn, biết đâu sẽ chịu nghe hắn khuyên giải?"
Nghe xong, Lăng Phong có chút bối rối, hắn không ngờ cháu mình như thế lại gặp được Vương Sinh.
Lại nói, mọi sự tình đều do ông bịa ra, nếu để Lăng Nhược Hy nói ra hết thì khác nào tự phá huỷ kế hoạch.
Ông thận trọng suy tính, sau đó nói: "Không cần.
Đôi khi, giữa quyền lực và tình thân người ta luôn có sự cân nhắc riêng.
Con tuyệt đối đừng tiết lộ bất cứ điều gì."
"Dạ.
.
.
nhưng mà, hắn đã biết con với Tần Ngôn có quen biết, như vậy rất bất tiện a!" Cô cảm nhận được Vương Sinh đối với cô vẫn có nhiều lo lắng, vẫn quan tâm không kém so với ngày trước.
Nếu hắn cố gắng nhúng tay vào chuyện này để giúp cô thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bại lộ.
"Ừm.
Không sao, con chỉ cần làm tốt chuyện của mình thôi.
Những chuyện khác ta sẽ có cách."
"Dạ."
Vừa thấy Lăng Nhược Hy cúp máy, Lăng Phong nhanh chóng gọi cho Vương Sinh, mời hắn đến nhà ông để nói chuyện.
Hiếm thấy Lăng Phong lại gọi cho mình thế này, Vương Sinh có chút ngạc nhiên, hắn không chậm trễ lập tức phóng xe chạy đến.
Đã lâu rồi hắn chưa đến nhà của ân nhân mình, vừa tiến vào cổng đã có hàng chục vệ sĩ chờ sẵn ở bên ngoài, vẫn như thường lệ, sau khi làm xong thủ tục kiểm tra trên người hắn không mang theo vũ khí hay các đồ vật nguy hiểm, ngay lập tức được đưa vào trong để gặp chủ nhân của ngôi nhà.
Mỗi lần đặt chân vào ngôi nhà nguy nga tráng lệ như hoàng cung thu nhỏ, từng mảnh ký ức của Vương Sinh đều hiện lên dáng vẻ của một tiểu công chúa xinh đẹp.
Rất nhanh hắn được đưa đến trước mặt Lăng Phong, vị ân nhân mỉm cười ôn hoà nhìn hắn, sau đó liền mở miệng bắt chuyện: "A Sinh, ta nghe Hy Hy nói hôm qua con vừa gặp lại nó có phải không?"
Vương Sinh cung kính gật đầu, đáp: "Dạ.
Hôm qua con tình cờ gặp lại em ấy trong một quán ăn."
Tình cảm của Vương Sinh dành cho cháu mình như thế nào Lăng Phong thừa biết rõ, vì không muốn hắn quá nhiệt tình dẫn đến phá hoại, ông đành phải tường tận kể ra hết mọi chuyện.
Bất quá, vấn đề cá nhân của Lăng Nhược Hy cùng Tần Ngôn thì ông không nhắc đến.
Vương Sinh chăm chú lắng nghe, hắn cuối cùng cũng đã thấu triệt sự tình.
Thế nhưng, hắn không nghe ông nhắc đến Tần Ngôn, ngầm đoán người ông này vẫn không biết cháu mình có mối quan hệ mập mờ với nữ nhân đó.
Mặc dù là vậy hắn cũng không có ý định nói, hắn biết Lăng Phong rất yêu thương cháu gái mình, kế hoạch hắn lên sẵn vẫn chưa được thực hiện, nếu để Lăng Phong ra tay ngăn cản thì hắn không có biện pháp đi bước tiếp theo.
"Dạ con đã hiểu rồi thưa ông.
Con sẽ không nhúng tay vào chuyện này." Dựa vào những lời Lăng Phong vừa nói, hắn biết rõ ông muốn hắn phải làm gì.
"Rất tốt.
Nếu không bận thì con ở lại ăn cơm cùng ta."
"Dạ."
Sau khi nói về vấn đề chính xong, hai người ngồi dùng cơm với nhau trao đổi những chuyện bên lề, ngoài công việc ra cũng không nói đến chuyện gì khác.
Cùng lúc này, Tống Chí Cường đang lái xe ngoài đường bất ngờ lại bị một đám người lạ truy sát.
Hắn nhấc máy gọi liên tục cho Vương Sinh nhưng vị thiếu gia kia không hề nghe máy.
Cầm chắc vô lăng, hắn tăng ga chạy ráo riết nhưng không tài nào cắt đuôi được những người đuổi theo phía sau.
Cuối cùng cũng bị bao vây, hắn ngồi trên xe run rẩy toàn thân, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cái áo mà hắn đang mặc.
Rất đông người xung quanh vì hiếu kỳ đứng theo dõi tình hình, nhưng không một ai mảy may dám đến ngăn cản.
"Xuống xe!" Một tên cao to bặm trợn cầm côn đập nát cửa kính, hai mắt đằng đằng sát khí nhìn hắn.
Tiến không được, lùi cũng không xong, hắn muốn cố thủ trong xe nhưng đám người bên ngoài liên tục đập vỡ hết các cửa kính, nắm đầu lôi hắn ra ngoài.
Chắp tay quỳ xuống van xin những người kia, hắn khóc lóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng mà không biết mình đã đắc tội với thế lực nào.
Nếu là Tần Ngôn, cô đương nhiên sẽ không làm những việc này.
Xui xẻo cho hắn lại va trúng Lăng Nhược Hy, những người này đều là người của Tô gia mà Tô Thanh phái đến.
Liên tiếp những cú vụt gậy đập vào chân, vào tay khiến hắn không ngừng la hét.
Đáng tiếc là dù hắn có thê thảm đến đâu những người này cũng không chịu dừng lại.
"Xin lỗi.
.
.
!!! Xin đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa mà!!!" Tống Chí Cường ôm đầu chịu đòn, những người kia tiếp tục đánh đến khi máu me đầy người, hắn nằm đó thoi thóp thì mới chịu bỏ đi.
Thời điểm Vương Sinh dùng cơm xong thì nhìn thấy trong điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ, trên đường trở về thì lại nghe tin Tống Chí Cường nhập viện trong tình trạng hấp hối.
Vương Sinh biết tên này vẫn còn hữu dụng đối với mình, lập tức mời đội ngũ bác sĩ tận tình chữa trị, sau đó liền sai người đến bệnh viện xem xét tình hình.
Tống Chí Cường hiện là cái gai trong mắt của Lăng Nhược Hy.
Nếu giữ hắn lại, sau này Vương Sinh nấp ở một nơi làm gì đi chăng nữa, thì mọi mũi dìu đều sẽ hướng về tên khốn ngu ngốc đó.
Chính vì lẽ đó, hắn không thể để Tống Chí Cường chết ngay lúc này được!
Ngồi phía sau xe, Vương Sinh hướng mắt thẫn thờ nhìn ra cửa kính, dáng vẻ đăm chiêu như đang suy nghĩ đến điều gì, cuối cùng mở miệng nói với tên vệ sĩ đang lái xe: "Trần Long, anh sắp xếp thêm vài người theo sát Lăng Nhược Hy giúp tôi."
"Dạ, thiếu gia."
Đến giờ nghỉ trưa, Lăng Nhược Hy tiến đến bàn làm việc, cúi người hôn nhẹ lên má Tần Ngôn, nói: "Chị xong việc chưa? Chúng ta xuống căn tin."
Dời mắt khỏi màn hình, Tần Ngôn ôm cái eo nhỏ của Lăng Nhược Hy, nhắm mắt tựa đầu lên bụng đối phương, nói: "Ừm.
Chúng ta đi."
Chậm rãi vuốt xuống từng lọn tóc phân tán ở hai vai, Lăng Nhược Hy mềm giọng hỏi: "Sao rồi? Mệt lắm có phải không?"
"Hơi mỏi mắt.
.
." Mỗi lần làm việc Tần Ngôn đều tập trung rất cao độ.
Chuyện cô bị mỏi mắt là vấn đề thường xuyên xảy ra.
Trước đây không có Lăng Nhược Hy, cô thường ngửa đầu trên ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, bây giờ có cái gối ôm này tựa vào lại đỡ hơn biết mấy.
"Để em xem." Ngửa đầu Tần Ngôn tựa vào thành ghế, Lăng Nhược Hy nhẹ nhàng xoa xoa ở hai bên thái dương, ngón cái vuốt liên tục ở mi tâm khiến Tần Ngôn vô cùng thoải mái.
Nhắm mắt hưởng thụ một lúc, Tần Ngôn cảm nhận được hương thơm thanh mát của ai đó đang phả đầy lên mặt mình.
Độ ấm mềm mại đang dán chặt lên môi, khiến bản thân không tự chủ mà cong môi cười nhẹ lên một cái.
"Có dễ chịu không?"
Nghe Lăng Nhược Hy hỏi, Tần Ngôn chậm rãi gật đầu, đôi mắt vẫn khép lại cảm thụ từng động tác ôn nhu mà đối phương mang đến.
"Tay nghề của em rất tốt, nếu dễ chịu thì nhớ tip nhiều một chút." Lăng Nhược Hy vừa nói, lại cúi xuống đáp lên một nụ hôn lên trán Tần Ngôn.
"Hoá ra là muốn được tiền tip thôi sao? Còn tưởng là em quan tâm đến chị." Tần Ngôn khẽ cười.
Lăng Nhược Hy nhướn nhướn mi mắt: "Cả hai.
Bây giờ em còn phải kiếm thật nhiều tiền để chăm sóc bạn gái của mình a~"
".
.
."
Tần Ngôn mở mắt nhìn Lăng Nhược Hy, vươn tay lên nựng lấy hai cái má hồng nhuận, ấm giọng nói: "Có cần tiền để làm việc gì thì nói với chị.
Chị sẽ mua cho em mọi thứ có được không?"
".
.
."
Muốn bao nuôi em sao.
.
.
?
Đỡ Tần Ngôn ngồi thẳng, Lăng Nhược Hy vòng tay đến ôm cổ đối phương từ phía sau, dán mặt mình lên gương mặt nhỏ nhắn kia, hôn hôn lên đó vài cái rồi nói: "Em không cần gì hết, chỉ cần chị bên cạnh em như vậy là tốt rồi."
Xoay mặt ngậm lấy cánh môi đỏ mọng, Tần Ngôn vươn lưỡi liếm nhẹ lên nơi đó, nói: "Càng ngày càng dẻo miệng."
Nói rồi không giấu được ý cười vui vẻ, cô cũng nhanh chóng đứng lên, cả hai tình tứ trao nhau ánh mắt sau đó xuống căn tin ăn trưa.
Thời điểm đang ăn thì Lăng Nhược Hy nhận được cuộc gọi từ Tô Thanh.
"Hy Hy, đã giải quyết xong rồi.
Không đánh chết hắn, nhưng cũng đủ làm hắn tàn phế."
"Ừm.
Được rồi, cảm ơn bồ."
Kết thúc buổi nghỉ trưa, Lăng Nhược Hy cùng Tần Ngôn trở về văn phòng làm việc.
Bất ngờ Tần Ngôn lại nhận được cuộc gọi từ Huỳnh Lam, cô vừa bắt máy liền nghe giọng hoảng hốt của mẹ mình.
"Tiểu Ngôn a! Chí Cường hắn vừa bị người ta truy sát, có người vừa gọi báo tin cho mẹ." Mặc dù không có duyên trở thành người một nhà, nhưng bà đối với Tống Chí Cường vẫn như trước, sớm đã xem hắn như con nuôi của mình.
Vừa hay tin hắn gặp chuyện bà không khỏi lo lắng, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng quyết định gọi cho Tần Ngôn.
Nghe mẹ mình nói xong, Tần Ngôn khẽ nhíu mày: "Truy sát? Có chuyện đó nữa sao?" Vừa nói, ánh mắt cô thoáng nhìn sang Lăng Nhược Hy, nhưng sau đó liền tự giác đánh gãy nghi ngờ của bản thân.
Lăng Nhược Hy so với Tống Chí Cường hiện tại yếu thế hơn hẳn, Tống Chí Cường dù sao cũng là CEO của một công ty lớn, hơn nữa lại sắp làm chủ một công ty vừa thành lập.
Lăng Nhược Hy so ra lại không có gì, chuyện chắc chắn không liên quan đến nữ nhân này được.
Huỳnh Lam thở dài, nói: "Mẹ vừa nhận được tin lập tức gọi cho con.
Không biết hiện giờ hắn thế nào!"
"Ai là người đã báo tin cho mẹ?" Tần Ngôn hỏi.
"Không biết a! Là số lạ, nhưng chuyện đó không quan trọng.
Không tình thì cũng còn nghĩa, con mau tìm hiểu xem hắn đang ở bệnh viện nào, mẹ cùng con đến đó xem hắn bây giờ ra sao rồi!"
Tần Ngôn hết cách, sau khi cúp máy liền ngồi suy nghĩ.
Cô không biết hắn có giở trò gì không? Tại sao người lạ lại biết số điện thoại của mẹ cô mà gọi đến?
Nhận thấy sắc mặt Tần Ngôn không tốt, Lăng Nhược Hy tiến đến nắm lấy tay cô, hỏi: "Có chuyện gì sao? Mặt chị nhăn nhó hết rồi đây này."
Nhấn nhấn ngón tay lên mi tâm đang nhíu lại, Lăng Nhược Hy không thích nhìn thấy vẻ mặt cau có của đối phương.
Tần Ngôn trầm thấp thở ra một hơi, nói: "Tên khốn đó vừa nhập viện thì phải.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mẹ của chị rất lo lắng."
Nghe Tần Ngôn nói xong Lăng Nhược Hy chỉ giữ im lặng.
Tần Ngôn trầm mặc rất lâu sau đó tiếp tục nói: "Em ở đây chờ chị trở về, chị phải dành chút thời gian để tìm hắn ở các bệnh viện.
.
."
Lăng Nhược Hy nhíu mày: "Tại sao?"
Nắm chặt tay Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn nhẹ giọng giải thích: "Mẹ của chị đối với hắn rất có thiện cảm, sớm đã xem hắn là người một nhà.
Bây giờ hắn gặp chuyện bà đương nhiên không thể ngồi yên được.
Lúc nãy trong điện thoại bà muốn chị tìm hắn xem ở bệnh viện nào, sau đó cùng bà đến thăm hắn.
Em chịu khó một chút có được không?"
".
.
."
Nhận thấy vẻ mặt khó chịu của Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn tiến đến ôm đối phương vỗ về: "Chỉ thăm hỏi một lúc thôi, sẽ không có vấn đề gì."
Siết lại cái ôm, Lăng Nhược Hy buồn bã, nói: "Đôi lúc em rất sợ.
Không biết một ngày nào đó, liệu chị có vì mẹ mình mà bỏ rơi em không nữa?"
Một câu hỏi nhẹ nhàng nhưng lại nặng tựa nghìn cân, vừa nghe xong Tần Ngôn cảm giác tim mình như bị bóp nghẹn, khẽ nhói lên từng chút.
Vấn đề Lăng Nhược Hy đang nói đến, thực chất cũng là điều mà cô lo sợ.
Bất quá, lúc này cô muốn mặc kệ tất cả.
Sau một lúc yên lặng, cô vùi đầu lên vai Lăng Nhược Hy, dịu giọng nói đến chân thành: "Không có.
Chị sẽ không buông tay em."
Ngửa đầu nhìn đối phương, Lăng Nhược Hy dụi dụi hai cái mũi chà sát lên nhau, mỉm cười vui vẻ: "Ừm.
Chị đi đi.
Về sớm một chút, em chờ chị."
Sau khi rời đi, Tần Ngôn liên tục gọi đến các bệnh viện lớn trong khu vực lân cận, cuối cùng cũng tìm được vị trí chính xác.
Cô lập tức gọi cho mẹ mình, thời điểm cả hai đến bệnh viện thì Tống Chí Cường đã được cứu sống, đang nằm an tĩnh trên giường bệnh.
Dáng vẻ hắn thê thảm hết chỗ nói, toàn thân băng bó cứ như một xác ướp Ai Cập, riêng hai chân của hắn đã được chẩn đoán là thương tật vĩnh viễn, có thể đi lại nhưng không thể giữ lại dáng đi ban đầu.
Vì vẫn còn hôn mê nên Tống Chí Cường không hề hay biết hai mẹ con Tần Ngôn đến thăm.
Vương Sinh đứng từ xa quan sát, hắn nheo mắt nhìn Tần Ngôn một cách khó hiểu.
Người lúc nãy gọi cho Huỳnh Lam cũng chính là Vương Sinh, hắn muốn xem thử bà đối với Tống Chí Cường có thật là tốt như những gì tên khốn kia khai báo với hắn hay không.
Vì lo lắng cho Tống Chí Cường, lại biết người nhà hắn đều đang ở rất xa nên Huỳnh Lam muốn ở lại trông nom.
Tần Ngôn cũng không biết nói gì, cô nán lại đến buổi chiều thì cũng trở về công ty của mình.
Ngồi buồn chán trên sofa, vừa thấy Tần Ngôn quay lại Lăng Nhược Hy lập tức chạy đến, ôm sát đối phương mà làm nũng: "Chị đi lâu quá a~"
Đáp lại cái ôm của Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn cười ấm áp: "Mọi chuyện giải quyết xong rồi.
Chúng ta về thôi."
Hai người vừa đặt chân về căn hộ, Tần Ngôn còn chưa kịp tháo giày đã bị Lăng Nhược Hy tiến đến ôm chặt, áp cô dính sát lên tường hôn sâu cường bạo.
Vật nóng ấm dò tìm trong khoang miệng trao đổi hơi thở cho nhau, nhiệt ấm tản ra làm gia tốc nhịp tim trở nên vội vã.
"Hah.
.
.
Hy Hy, em chờ chút có được không?" Tần Ngôn đẩy nhẹ vai đối phương, cô sợ cứ tiếp tục thế này bản thân sẽ kiềm không nổi.
"Không muốn.
Người ta nhớ chị lắm a~" Dứt lời tiếp tục ngậm lấy cánh môi, vừa mút vừa liếm không giấu nổi sự thèm khát.
Chỉ mới xa người này vài tiếng thôi, Lăng Nhược Hy đã tưởng nhớ đến không ngăn được cảm xúc.
Hương thơm thanh mát hoà quyện với hơi thở ấm nóng, từng nhịp tim khẽ vang lên khiến tâm trí Tần Ngôn mất đi lực tự chủ.
"Ưʍ.
.
."
Tiếng rên khe khẽ của hai người quyện chặt vào nhau, cơ thể nóng lên cuộn trào một cơn khát dục.
Dừng lại nụ hôn để thở dốc, Lăng Nhược Hy chen ngón tay của mình vào miệng Tần Ngôn, trêu đùa lởn vởn với đầu lưỡi ẩm ướt.
Tần Ngôn hết liếm rồi lại mút, âm thanh dâʍ mỹ đến cực hạn.
Ánh mắt say tình phủ đầy du͙ƈ vọиɠ hoan ái, cả khung cảnh rộng lớn ngay lập tức thu hẹp lại, nhỏ bé đến mức chỉ nhìn thấy người ở trước mắt mà thôi..