Tất cả những người có mặt trong hội trường đều nín thở, không gian im bặt như đang trông đợi điều gì đó.
Lăng Nhược Hy nhìn sắc mặt trắng bệch của Vương Sinh, vừa thấy hắn hít sâu một hơi chuẩn bị giơ bảng thì cô duỗi tay ngăn lại: "Đủ rồi."
Cố gắng lắm hắn mới giữ được nét điềm tĩnh trên gương mặt, quay sang nhìn cô không giấu được áy náy: "Nhưng mà.
.
."
"Đừng để ngày mai báo chí tốn thêm giấy mực.
Đến đây thôi." Lăng Phong ngồi đó cũng lên tiếng, ông không muốn vì bức tranh này mà khơi mào cuộc chiến giữa Vương thị- Tần thị.
Vương Sinh ngậm ngùi đáp: "Dạ.
.
."
Sau ba tiếng búa nện xuống, chủ trì thông báo bức tranh Hư Ảnh chính thức lọt vào tay chủ nhân mới, Tần Ngôn! Khán đài ngay lập tức vồn vã những tiếng vỗ tay reo hò, thay phiên nhau chúc mừng nữ giám đốc của Tần thị.
Kết thúc phiên đấu giá, thời điểm hai ông cháu bước ra xe chuẩn bị trở về thì bất ngờ Tần Ngôn đi đến, cô đứng trước mặt Lăng Phong mỉm cười trầm ấm: "Ông Lăng, bức tranh hôm nay con xin phép được tặng ông, cảm ơn ông vì trước giờ đã luôn hỗ trợ Tần thị phát triển."
Nhìn Tần Ngôn cung kính lễ phép, Lăng Phong liền cười đáp lại: "Cảm ơn con.
Ta sẽ nhận nó."
Đứng bên cạnh ông mình, Lăng Nhược Hy vẫn bất động thanh sắc, chỉ lẳng lặng giương mắt nhìn Tần Ngôn.
Nữ nhân của cô, hôm nay trang điểm rất đẹp.
Đẹp tựa như hoa, không đúng, phải nói là không có bất kỳ loài hoa nào ở trên đời này mang ra so sánh được!
Chiếc đầm nửa kín nửa hở để lộ bờ vai thon gầy cùng phần xương quai xanh tinh mỹ, đôi mắt kia mỗi lần chớp lấy một cái đều lấp lánh như ánh sao trên trời.
.
.
.
.
.
.
Không nên nhìn.
.
.
nhìn lâu sẽ không tốt!
Nghĩ rồi, Lăng Nhược Hy liền dời mắt sang chỗ khác, cô vừa cúi người định bước vào xe thì nghe tiếng Tần Ngôn khẽ gọi: "Lăng tiểu thư, chúng ta nói chuyện một chút có được không.
.
.
?"
Hơi khựng người lại, Lăng Nhược Hy từ từ ngoảnh đầu, ánh mắt nhìn đến Tần Ngôn không biểu lộ một chút cảm xúc, nhẹ giọng nói: "Được."
Xin phép Lăng Phong ít phút, Tần Ngôn cùng Lăng Nhược Hy đứng ra một góc để trò chuyện.
Gió thoảng từng cơn nhẹ nhàng, vị trí hai người đứng lúc này rất ít người qua lại, là một góc khuất nằm ở trước bãi đỗ xe.
Cả hai ngưng mắt nhìn nhau, một ánh mắt nhu tình ấm áp đối diện với một ánh mắt lạnh lẽo vô hồn.
Mất một lúc sau Tần Ngôn mới chầm chậm cất tiếng: "Hy Hy.
.
.
chị nhớ em."
Nghe thấy những lời này, hai hàng mi khẽ run lên, Lăng Nhược Hy ức chế cảm xúc đang dồn dập bên trong lồng ngực.
Nếu nói tâm cô đã lạnh như nước thì bây giờ nó đang được đun sôi trở lại, có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng tràn lan ở đâu đó lúc này.
Sau một lúc giữ im lặng để sắp xếp lại những ngổn ngang trong tâm trí, đáp lại nỗi lòng của người trước mắt, Lăng Nhược Hy chỉ cười nhạt: "Xin lỗi.
Tôi cùng chị cũng chưa đủ thân để nói những lời này."
Con tim bé bỏng bất chợt bị cào một nhát, Tần Ngôn mím môi nắm lấy tay Lăng Nhược Hy, giọng nghẹn ngào bên trong cổ họng: "Hy Hy, là lỗi của chị.
Khoảng thời gian không có em chị mới biết bản thân yêu em đến mức nào.
.
.
Tha lỗi cho chị có được không?"
Đẩy nhẹ bàn tay kia ra, Lăng Nhược Hy nhàn nhạt đáp: "Tôi không còn hứng thú.
Thế nhưng, tôi cũng không ghét chị, trong công việc chúng ta vẫn có thể hợp tác."
Gương mặt âm lãnh, ánh mắt u trầm của Lăng Nhược Hy lúc này khiến nội tâm Tần Ngôn như bị vò nát.
Cô còn chưa biết nói gì tiếp theo thì Lăng Nhược Hy đã lên tiếng từ biệt: "Nếu không còn gì để nói thì tôi xin phép đi trước."
Khoảnh khắc nhìn người kia quay lưng rời đi, bóng lưng lạnh lùng cũng dần dần xa cách.
Tiếng giày cao gót vang lên từng nhịp, đến bước thứ năm thì Tần Ngôn ở phía sau cũng vội vàng cất tiếng: "Hy Hy.
.
.
có thể ôm chị một chút được không?"
".
.
."
Xoay người lại, Lăng Nhược Hy vừa định phun ra những lời khó nghe thì bắt gặp ánh mắt kia đang phủ lên một tầng hơi nước.
Cô siết tay mình lại, có thứ gì đó thắt chặt khiến cô muốn thở cũng không thông.
"Chị nhớ em.
.
.
có thể ôm chị được không? Chỉ một chút thôi.
.
." Tần Ngôn run run cánh môi, cô biết như vậy là không tốt, không biết giữ tự trọng chút nào hết!
Nhưng mà.
.
.
cô thật sự nhớ người ta đến sắp phát điên lên rồi!
Thoáng nghe qua thanh âm dường như đang run rẩy, không thể phủ nhận lúc này Lăng Nhược Hy đau nhói đến mức nào.
Cô xoay hẳn người lại, giữ nguyên khoảng cách đối diện với Tần Ngôn, giọng nói bình thường thốt ra mang theo vài tia hận ý: "Không phải đã nói là đừng hối hận rồi sao.
.
.
?"
Nói xong liền phớt lờ ánh mắt ưu thương kia, Lăng Nhược Hy trực tiếp tiến ra xe trở về cùng ông nội.
Tần Ngôn đứng sững sờ nhìn theo bóng lưng lãnh đạm vừa đi khuất, cơn đau nhức âm ỉ đè nén trong nội tâm không cách nào xoá mờ đi được.
Gió thổi càng lúc càng lạnh.
.
.
nhưng cũng không lạnh bằng lòng cô lúc này!
Từ phía xa trông thấy Tần Ngôn, Diệp An Kỳ vội vã chạy đến: "Tiểu Ngôn! Bồ chưa về sao?"
Thời điểm ban nãy, vừa chứng kiến Lăng Nhược Hy đi bên cạnh Lăng Phong, Diệp An Kỳ rối tung cả đầu óc.
Cô không chút do dự liền gọi cho Tô Thanh hỏi rõ mọi sự tình.
Cả hai trò chuyện khá lâu, Diệp An Kỳ cuối cùng cũng hiểu rõ không ít chuyện.
Tần Ngôn cúi thấp mặt, vẻ ảm đạm kia không cách nào che giấu.
Cô quay sang Diệp An Kỳ hỏi: "Lúc nãy bồ đi đâu vậy?"
"Mình gọi cho Tô Thanh để hỏi rõ một số chuyện.
Hoá ra Lăng Nhược Hy là thiên kim tiểu thư của Lăng thị, mình thật sự bất ngờ lắm a!" Diệp An Kỳ nói đến vô cùng hăm hở.
Trước đây cô cảm nhận được Lăng Nhược Hy quý phái đến bực nào, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện người kia là cháu nội của Lăng Phong, là vị tiểu thư cao quý của tập đoàn Lăng thị.
Tần Ngôn khẽ thở dài: "Không cần hỏi Tô Thanh đâu."
Không phải chỉ có Tô Thanh biết chuyện này, bà nội cô chắc chắn cũng biết! Nhưng bây giờ chuyện đó cũng không còn quan trọng.
.
.
Cả hai tạm biệt nhau sau đó trở về nhà, Tần Ngôn ngồi phịch xuống giường, bộ dáng uể oải không có chút sức sống.
Cô thất thần rất lâu, mặt mũi chúi thẳng xuống đất hệt như người vô hồn.
Thời gian chầm chậm trôi qua, cô cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, vừa định lấy điện thoại gọi cho bà nội thì bất ngờ bà nội lại gọi cho cô trước.
"Ngôn Ngôn, sao con không gọi cho ta?" Đới Viên thắc mắc, kể từ thời điểm Lăng Nhược Hy xuất hiện cho đến khi kết thúc buổi đấu giá, Tần Ngôn hoàn toàn không hé răng hỏi bà nửa lời.
Trước đó vì đã hứa với Lăng Phong nên bà không nói, nhưng bây giờ phía bên kia đã chủ động lộ diện rồi thì bà cũng không cần thiết phải giấu nữa.
Biết Đới Viên đang muốn nói đến chuyện gì, Tần Ngôn liền lên tiếng hỏi rõ sự tình.
Bà kể rất chi tiết, kể cả những chuyện sau này Lăng Nhược Hy tâm sự với ông mình, không muốn làm kẻ thù với Tần Ngôn nữa bà cũng kể nốt.
Kỳ thật, Tần Ngôn biết rõ Lăng Nhược Hy yêu mình thế nào nên những chuyện đó đối với cô không còn quan trọng.
Cho dù mục đích tiếp cận là xấu, nhưng cô cảm nhận được nữ nhân kia chưa bao giờ có ý làm hại cô, có ý làm tổn thương đến cô.
Nghĩ đến chuyện Tống Chí Cường bị truy sát, lại thêm cái công ty của hắn bất ngờ bị bay màu, Tần Ngôn đến lúc này mới biết đều là do Lăng Nhược Hy gây ra cả.
Nếu không vì quá yêu cô.
.
.
chắc chắn Lăng Nhược Hy sẽ không làm những chuyện đó!
"Bà nội, con hiểu ý của bà, con không trách cô ấy.
Chuyện đó tạm thời bỏ qua, bà có thể giúp con chuyện này được không.
.
.
?" Tần Ngôn mềm giọng nói vào điện thoại.
Hiếm thấy cháu mình lại có ý nhờ vả, Đới Viên ngay lập tức đồng ý: "Con nói đi."
Hai bà cháu to nhỏ với nhau, nói được một hồi thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: "Tiểu Ngôn, con về rồi sao?"
Nghe thấy Huỳnh Lam gọi mình ở bên ngoài, Tần Ngôn nhanh chóng đáp: "Dạ, con về rồi.
Mẹ chờ con một chút."
Cô tiếp tục nói vào điện thoại: "Bà nội, con nói xong rồi, bà giúp con có được không?"
Chuyện Tần Ngôn nhờ cũng không có gì quá đáng, thế nhưng với tình hình hiện tại lại có chút khó khăn, bà cần phải tham khảo ý kiến ông bạn già của mình chứ không dám hứa suông là sẽ làm được.
"Được rồi, ta sẽ nói chuyện với ông ấy xem thế nào."
"Dạ, con cảm ơn bà!"
Cúp máy xong Tần Ngôn vội vã bước ra ngoài, Huỳnh Lam lúc này đang ngồi chờ cô để dùng bữa.
Vừa thấy con gái mình bước ra, Huỳnh Lam liền nói: "Đến đây, hôm nay mẹ có nấu món canh mà con yêu thích."
Hơn một tháng hai mẹ con ở cùng nhau, Huỳnh Lam cảm nhận được Tần Ngôn đã ngoan ngoãn trở lại liền an tâm không ít.
Một hai tuần đầu bà còn gò bó cô sau khi làm việc phải trở về nhà thì bây giờ đã nới lỏng hơn được một chút.
Nói chính xác hơn thì trong khoảng thời gian vừa rồi bà có thuê thám tử theo sát bên cạnh cô, nhưng may mắn là không thấy cô sai phạm điều gì.
Nữ nhân họ Lăng kia cũng đột nhiên mất tích, hoàn toàn không để lại một chút dấu vết gì nên bà cũng rất nhẹ nhõm.
Cũng chính vì vậy nên không cần thiết thuê thám tử nữa, cả hai mẹ con lại hoà thuận như thuở ban đầu.
Tranh thủ thời gian yên ấm với mẹ mình, Tần Ngôn đã tận tình kể hết mọi chuyện xấu của Tống Chí Cường cho bà nghe.
Cô moi tim moi phổi nói đến vô cùng chân thành, nhấn mạnh là không muốn bà phải tin nhầm kẻ xấu.
Khác với những lần trước, lần này Huỳnh Lam nghe đến đâu liền chăm chú đến đó, hoàn toàn không có ý phản bác lại con mình.
Đó là linh cảm của một người mẹ, bà biết Tần Ngôn không nói dối.
Trước đó vì quá nóng giận nên không kiềm chế được cảm xúc, bây giờ bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau bà mới thấu triệt được mọi vấn đề.
Vì nghe lời con gái khuyên nhủ, bà cuối cùng cũng cạch mặt tên khốn kia, xoá hết mọi liên lạc không dính dáng đến nữa!
Ngồi trên bàn ăn, Tần Ngôn thưa chuyện với mẹ mình: "Sắp tới có thể con phải đi công tác dài ngày, mẹ ở nhà nhớ chăm sóc bản thân nhiều một chút."
Huỳnh Lam chậm rãi nuốt xuống thức ăn đang nhai trong miệng, từ tốn hỏi lại: "Khi nào con đi?"
"Con chưa biết, đợi bà nội sắp xếp ổn thoả sẽ báo với con." Tần Ngôn vừa ăn vừa đáp lại.
Nghe xong, Huỳnh Lam nhẹ gật đầu, bà hướng đến Tần Ngôn dặn dò: "Nếu phải đi xa thì nên chú ý một chút.
Khi nào gần đi thì nói với mẹ, mẹ mua cho con một số vật dụng cần thiết dùng để đi xa."
"Dạ."
*****
Sáng hôm sau
Ngày đầu tiên đến Lăng thị, so với lúc Lăng Nhược Hy đặt chân vào Tần thị là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Ở bên này, cô đi đến đâu đều nhận được những cái cúi đầu kính cẩn.
Đáng mừng nhất là có thang máy riêng, cô không cần phải chen chúc chật chội với bất kỳ ai để đến văn phòng của mình.
Hôm nay trụ sở náo nhiệt với màn giới thiệu của vị chủ tịch cao quý, cháu gái ông, Lăng Nhược Hy chính thức đảm nhiệm vai trò giám đốc điều hành của tập đoàn Lăng thị.
Không nói đến năng lực của cô thế nào, nhưng vẻ ngoài nổi bật cũng đủ gây sự chú ý cho hầu hết những người có mặt.
Thời điểm kết thúc buổi họp, Lăng Nhược Hy cùng ông nội trở về văn phòng.
Vì biết cháu gái mình không thích nơi chật chội, Lăng Phong đã thu xếp cho cô một văn phòng giám đốc rộng rãi với thiết kế cực kỳ thông thoáng.
Tấm kính xuyên suốt nhìn ra bầu trời rộng lớn, những chiếc kệ được đóng âm tường hạn chế cảm giác eo hẹp, hết thảy đều hoàn hảo không có chút khuyết điểm.
Ngồi nhịp chân trên ghế trước bàn làm việc, Lăng Nhược Hy nghĩ tới nghĩ lui hình như vẫn còn thiếu thiếu cái gì đó.
"Ông nội, ông có giúp con tuyển thư ký chưa?" Lăng Nhược Hy quay sang hỏi ông mình.
Lăng Phong "chậc" lên một tiếng, ông gõ gõ lên bàn dường như có chút khó xử.
Tạm thời chưa biết trả lời cháu gái mình như thế nào.
Nhìn dáng vẻ này của Lăng Phong, Lăng Nhược Hy nheo mày khó hiểu, còn chưa kịp mở miệng hỏi thì phía ngoài cửa một cô thư ký bước vào.
Cô thư ký tóc đen cột thấp thả ra phía sau, gương mặt mộc mạc nhưng xinh đẹp đến hút hồn.
Cô khoác trên mình một chiếc vest đen thời thượng, dáng đi thướt tha lướt nhanh như một cơn gió đến đứng chắn trước mặt Lăng Nhược Hy, nở ra một nụ cười thân thiện.
"Xin chào.
Giám đốc Lăng."
".
.
."
Nữ nhân điên.
.
.
cô ta đang làm cái trò gì ở đây vậy?!
Thấy Tần Ngôn tươi cười đứng trước mặt mình, Lăng Nhược Hy xoay qua trừng mắt nhìn Lăng Phong.
Ông làm sao không biết trong ánh mắt đó ẩn chứa điều gì.
Bất quá, ông cũng khổ tâm lắm a! Đêm qua đột nhiên Đới Viên gọi đến, nói là cháu gái bà muốn đến Lăng thị để hỗ trợ ông chỉ dạy cho Lăng Nhược Hy trong thời gian đầu.
Ông biết rõ ý đồ của Tần Ngôn, nhưng thực tâm ông cũng không muốn ngăn cản.
Hơn nữa, bà bạn già đã lên tiếng nhờ vả, chuyện cỏn con này làm sao ông nỡ từ chối?
Nói thật lòng thì cũng là chuyện tốt, có Tần Ngôn bên cạnh cháu gái ông chắc chắn sẽ tiến bộ nhanh hơn!
"Âyy.
.
.
không phải nói muốn thư ký sao? Ông tìm được thư ký.
.
.
chất lượng như vậy con còn đòi hỏi gì nữa?" Lăng Phong trốn tránh ánh mắt của cháu mình, phẩy phẩy tay.
".
.
."
Ông đúng là.
.
.
bênh người ngoài không bênh người nhà a!!!
Khẽ đánh mắt sang Lăng Nhược Hy, thấy cháu mình vẫn còn phùng mang trợn má ông liền nói tiếp: "Sắp tới con sẽ có một chuyến đi đến thành phố TH, gia hạn hợp đồng với đối tác lâu năm của ta.
Ta tuổi già rồi, làm gì còn sức để đi xa như vậy.
Nhưng để con đi một mình thì ta lại không an tâm, có Ngôn Ngôn theo con thì đỡ hơn biết mấy!"
".
.
."
Ông nội.
.
.
ông đang chê cháu mình vô dụng có đúng không?!!!
Lăng Nhược Hy mím môi, cô tức tối mà không biết đáp trả như thế nào.
Toàn bộ vẻ mặt bất mãn kia đều được Tần Ngôn thu vào tầm mắt, cô khẽ nâng môi cười: "Giám đốc Lăng, còn vài hôm nữa chúng ta phải đi công tác.
Em chịu khó những ngày này nghe tôi chỉ dạy, rất nhanh sẽ hiểu được nhiều thứ."
Quay ngoắt mặt nhìn về phía Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy liếc xéo một cái.
Ai cần cô dạy hả?! Cái nữ nhân.
.
.
không biết liêm sỉ!!!
"Cảm ơn chị.
Nhưng làm thư ký cho tôi sẽ cực lắm, tôi chỉ sợ chị làm không nổi thôi." Lăng Nhược Hy tựa hẳn lưng mình lên ghế, nói đến đâu liền hất cằm đến đó.
Nghe đối phương nói, lại nhìn dáng vẻ kênh kiệu kia, Tần Ngôn nén lại ý cười trên miệng, trầm giọng đáp: "Không sao.
Tôi chịu cực được.
Tôi đến đây là để chăm sóc em, cực khổ đến mấy chỉ cần em vui vẻ tôi đều chấp nhận."
".
.
."
Mặt dày đến vậy sao.
.
.
?
Cái miệng xấu xa kia ném đi đâu mất rồi? Học đâu ra cái thói hoa ngôn xảo ngữ thế này đây hả?!
Ngồi một bên quan sát tình hình, cảm thấy bầu không khí không căng thẳng như mình nghĩ, Lăng Phong liền nhẹ nhõm thở ra một hơi, sau đó nói: "Được rồi được rồi.
Ngôn Ngôn, ta cảm ơn con, mong con sẽ tận tình chỉ dạy con bé."
Cúi thấp đầu lễ phép, Tần Ngôn mỉm cười đáp: "Dạ, con nhất định sẽ chỉ dạy nhiệt tình, xin ông yên tâm.".