Vài ngày sau đó, Huỳnh Lam được xuất viện.
Mối quan hệ giữa Đới Viên cùng Huỳnh Lam trong những ngày ở cạnh nhau đã cải thiện không ít, có thể vui vẻ nói cười với nhau như người một nhà.
Thời điểm Huỳnh Lam vừa về đến, bốn cô bạn kia cũng có mặt để thăm hỏi, mang theo quà cáp đến chúc mừng bà đã khoẻ lại.
Huỳnh Lam thấy bầu không khí vui vẻ liền muốn nấu một bữa ngon để mọi người cùng ăn uống, trò chuyện.
Tần Ngôn nghe vậy liền ngăn cản: "Không được.
Mẹ vừa xuất viện thôi, sức khoẻ vẫn chưa hoàn toàn bình phục."
Huỳnh Lam khẽ cười: "Nằm viện dài ngày mẹ cũng ngứa tay quá rồi đây, để mẹ hoạt động một chút cũng tốt."
Vì biết sở thích của bà là nấu ăn, Lăng Nhược Hy lúc này cũng nói góp vài lời: "Ngôn Ngôn, bác nói cũng đúng.
Hay là chúng ta cùng đi mua thức ăn về cho bác nấu, dù sao hôm nay mọi người cũng có mặt đông đủ."
Lâm Tịnh cũng gật gù: "Phải a, tôi cũng muốn nếm tử tay nghề của bác." Sớm đã quen ăn sơn hào hải vị ở các nhà hàng, một bữa cơm đạm bạc gia đình đối với Lâm Tịnh cũng là điều mới mẻ.
Sau khi phân công, Tần Ngôn, Lâm Tịnh, Diệp An Kỳ sẽ cùng nhau đi siêu thị để mua thức ăn.
Ba cô nàng còn lại sẽ ở nhà phụ giúp việc dọn dẹp, sẵn tiện học làm bánh đậu xanh.
Mọi người bắt đầu chia nhau ra, Tần Ngôn cầm lái đưa hai cô bạn đến siêu thị.
Ba người một chiếc xe đẩy tản bộ từ quầy này sang quầy khác, cũng may là có Diệp An Kỳ nên mới chọn được những thức ăn ngon, vì Tần Ngôn cùng Lâm Tịnh từ trước đến nay đều không sành bếp núc, cứ ngơ ngơ ngác ngác chẳng biết lựa chọn sao cho thích hợp.
"Âyyy.
.
.
Tần Ngôn, mẹ của cô khéo léo giỏi giang thế kia mà cô không thừa hưởng được tẹo nào hết! Đến rau cũng chẳng biết chọn!" Lâm Tịnh chu môi mỉa mai.
Tần Ngôn cười nhạt đáp lại: "Cô giỏi hơn tôi sao? Từ nãy đến giờ chỉ biết ỏng ẹo theo sau, chẳng làm nên tích sự gì."
".
.
."
Ỏng ẹo cái đầu của cô a!
Không nói đến vấn đề ba cô nàng xinh đẹp như thế nào, nhưng chỉ tính riêng phong cách hở hang cùng với dáng đi ẻo lả của Lâm Tịnh đã rất gây sự chú ý.
Ba người đi đến đâu liền có những cặp mắt săm soi đến đó làm cho Tần Ngôn cũng có chút khó chịu.
Gần một tiếng đồng hồ lượn quanh siêu thị, trên xe lúc này cũng đã đầy ắp đồ ăn.
Sau khi thanh toán xong ba người chia nhau ra cầm các túi ni lông nhỏ, di chuyển ra khỏi cổng để trở về xe.
Bất ngờ vừa lúc xuống đến nhà xe lại có một chiếc xe hơi bảy chỗ phóng đến, một tiếng "éttt" thắng gấp vừa vang lên, từ trong xe lao ra ba tên thanh niên cường tráng.
Tên nào tên nấy đều đội mũ lưỡi trai, khẩu trang che kín mặt, ba cô nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra đã bị bọn chúng chụp thuốc mê ném vào xe, sau đó phóng xe chạy đi mất.
Ngồi ở nhà chờ mãi không thấy ba nữ nhân trở về, Lăng Nhược Hy sốt ruột gọi cho Tần Ngôn, nhưng đầu dây bên kia không hề đổ chuông khiến cô lo lắng đến xanh mặt.
Cảnh Thuần cùng Tô Thanh gọi cho hai nữ nhân của mình cũng tương tự, ba người không chậm không trễ lái xe đến siêu thị để tìm kiếm.
Sau khi trích xuất camera, cả ba người tá hoả đến tím tái mặt mày.
Lăng Nhược Hy lập tức gọi cho ông mình, Tô Thanh huy động người của Tô gia nhanh chóng tìm vị trí của chiếc xe đó.
Huỳnh Lam, Đới Viên, Diệp Quân sau khi hay tin cũng đứng ngồi không yên, tất cả mọi người đều được mời đến Lăng gia để cùng nhau đưa ra hướng giải quyết.
Bầu không khí nặng nề diễn ra ở phòng khách, từng người một đưa ra suy đoán không biết kẻ nào đã gây ra chuyện này.
Người đầu tiên Lăng Nhược Hy nghĩ đến là Vương Sinh, Vương Thông rất nhanh sau đó liền được gọi đến Lăng gia.
"Ông Lăng, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi! A Sinh nó đã hối lỗi rồi, những ngày này ở bên Anh tôi đều cho người theo sát nó, tuyệt đối không thể làm bậy!" Vương Thông biết tình hình nghiêm trọng, hắn dốc sức minh oan cho con trai mình, nói đến đâu tay chân cũng lạnh ngắt đến đó.
Chiếu theo lý, Lăng Phong thừa biết Vương Thông không có lá gan bày ra chuyện này.
Huống hồ, với tính cách của hai cha con hắn, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện khiến ông thêm phiền não.
Nhưng hắn vẫn nên có mặt để Đới Viên cùng xem xét, cùng đánh giá sự việc.
Vì gia thế của ba cô nàng kia quá mức đặc biệt, mọi người đều cùng chung một suy nghĩ, không biết có phải là do bọn bắt cóc gây ra hay không, thế nên hiện tại vẫn ngồi chờ điện thoại, không dám báo cảnh sát.
Lăng Nhược Hy, Tô Thanh cùng Cảnh Thuần đầu óc rối như tơ vò, ngồi vặn óc suy nghĩ không biết ai là kẻ chủ mưu của vụ bắt cóc.
Bất ngờ Lăng Nhược Hy lên tiếng: "Bác Vương, bác gọi cho Vương Sinh, con muốn nói chuyện với anh ta một chút."
Vương Thông lập tức lấy điện thoại gọi cho Vương Sinh, vừa nghe thấy con trai mình lên tiếng hắn liền đưa cho Lăng Nhược Hy nghe máy.
"Vương Sinh, anh.
.
." Lăng Nhược Hy cũng có suy nghĩ như ông mình, nhưng tạm thời cô chưa nghĩ ra còn kẻ nào khác hiềm khích với ba nữ nhân kia, đành phải hướng mục tiêu đến người đáng nghi nhất.
Trước khi đến đây, Vương Thông đã kể cho con trai mình nghe hết mọi chuyện.
Vương Sinh thở dài nói: "Anh biết rồi.
Hy Hy, em nghi ngờ anh cũng đúng thôi, nhưng chuyện này thật sự không phải do anh làm.
Anh không bao giờ muốn làm phiền đến ông Lăng, cũng không muốn làm em phiền lòng thêm nữa.
Anh không phải người dám làm không dám nhận, em tin anh một lần có được không?"
Lăng Nhược Hy lấy tay xoa thái dương, cô thiểu não nói: "Vương Sinh, em không muốn nghi ngờ anh.
Nhưng em tạm thời chưa nghĩ ra, rốt cuộc kẻ nào mới có khả năng gây ra chuyện này.
Hắn ra tay rất trót lọt, có lẽ đã theo dõi bọn em từ lâu rồi.
.
."
Nghe được giọng điệu bán tín bán nghi của Lăng Nhược Hy, Vương Sinh có chút khổ sở.
Hắn trầm mặc một lúc lại nghĩ đến gì đó, liền nói: "Tống Chí Cường, em đã cho người điều tra hắn chưa?"
"Tống Chí Cường?!" Lăng Nhược Hy kinh ngạc hỏi lại.
Vương Sinh chậm rãi nói tiếp: "Anh xin lỗi, thật ra trước đây hắn làm việc cho anh.
Từ hơn ba năm trước anh đã cho hắn tiếp cận Tần Ngôn, giúp anh thực hiện kế hoạch lật đổ Tần thị nhưng bất thành.
Từ sau việc hắn bị truy sát biến thành kẻ tàn phế, anh đã cho hắn một số tiền sau đó đuổi cổ hắn.
.
."
Nghe tường tận những lời thú tội của Vương Sinh, Lăng Nhược Hy biết hắn không nói dối.
Cô vận hành não bộ để liên kết các sự việc, nếu nói Tống Chí Cường căm thù cô, căm thù Tần Ngôn cũng không phải không có khả năng.
Cô biến hắn thành kẻ tàn phế, hắn rắp tâm muốn trả thù cũng là chuyện hiển nhiên.
Tuy đã có chút manh mối nhưng cô cũng không biết phải tìm hắn ở đâu, đã lâu rồi cũng chưa từng để mắt đến hắn.
"Vương Sinh, cảm ơn anh đã cho em biết mọi chuyện." Lăng Nhược Hy nói.
"Anh xin lỗi.
Cũng tại anh mà mọi chuyện thành ra như vậy.
Anh có quen biết một số thế lực từng làm việc cho Tống Chí Cường, để anh nói ba phụ giúp mọi người tìm hắn."
Lăng Nhược Hy trao điện thoại lại cho Vương Thông, sau khi nghe con trai căn dặn vài thứ, Vương Thông cũng tức tốc làm theo những lời hắn nói.
Lăng Nhược Hy đem hết mọi chuyện kể lại cho những người có mặt, ai nấy đều hoảng sợ đến thất sắc.
Nếu là bắt cóc tống tiền sẽ đơn giản hơn nhiều, đằng này là do báo thù nên tình hình hết sức nghiêm trọng.
Không khí căng thẳng nặng nề trôi qua từng phút, ngoại trừ những người cao tuổi thì tất cả đều đi ra ngoài bắt đầu công cuộc tìm kiếm.
***
Trong một căn phòng tối đen như mực, Lâm Tịnh là người tỉnh dậy đầu tiên, mò mẫm trong bóng tối để lay lay hai cô bạn của mình.
"Tần Ngôn! Diệp An Kỳ! Hai người sao rồi?!"
Bị tác động nên hai nữ nhân từ từ mở mắt, khung cảnh tối tăm khiến Diệp An Kỳ không ngừng hoảng sợ, run rẩy nói: "Đây.
.
.
đây là đâu? Tại sao chúng ta lại ở đây?!"
Tần Ngôn chống tay ngồi dậy, vừa xoa mi tâm của mình vừa nói: "Còn tại sao? Chúng ta bị bắt cóc mất rồi!"
Lâm Tịnh lấy tay bịt mũi, nhếch môi nói: "Đáng ghét ghê! Ở đây.
.
.
hôi quá đi!"
Nghe tiếng khóc thút thít, trong bóng tối mờ mịt Lâm Tịnh liền lấy tay sờ soạng tứ tung, khẽ hỏi: "Âyyy, Tần Ngôn, cô khóc sao?"
"Tôi không.
Đừng có lợi dụng.
.
.
sàm sỡ tôi! Bỏ cái tay thối của cô ra!"
Giọng Diệp An Kỳ mếu máo cất lên: "Mình khóc a.
.
.
! Hai người không cảm thấy như vậy quá đáng sợ sao?"
Đang yên đang lành tự nhiên bị bắt cóc, Diệp An Kỳ vốn tính mềm yếu nên rất hoảng sợ.
Lâm Tịnh lên tiếng trấn an: "Không sao đâu.
Bọn họ chỉ cần tiền thôi, chút nữa chúng ta sẽ được thả."
Bất ngờ cùng lúc đó, ánh đèn vàng sáng lên, cả ba người theo phản xạ lấy tay che mắt, chớp chớp vài cái.
Tần Ngôn nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy nơi này khá tồi tàn, bàn ghế ngổn ngang vướng đầy mạng nhện.
Căn phòng nhỏ chật hẹp, bốn phía lại không có cửa sổ, cảm giác vừa ngột ngạt vừa bẩn thỉu.
Đảo mắt quan sát một vòng, Lâm Tịnh "chậc" lên một tiếng: "Bắt cóc tiểu thư mà nhốt ở nơi thế này, đúng là.
.
.
cái bọn không biết điều!"
Đến lúc này mà vẫn nghĩ đến chuyện đó, xem ra là chỉ có thể là Lâm Tịnh.
Tần Ngôn ngồi bên cạnh dỗ dành Diệp An Kỳ, nhìn thấy cô bạn thân ngồi co ro khóc lóc mà không khỏi thương xót.
"Sao hai người có thể bình tĩnh như vậy chứ? Không sợ sao.
.
.
?" Diệp An Kỳ vừa thút thít vừa nói.
Tần Ngôn điềm tĩnh đáp: "Họ nhận tiền rồi nhất định sẽ thả người.
Chúng ta sẽ an toàn, bồ đừng khóc nữa."
Lâm Tịnh bổ sung: "Phải đó.
Khóc làm gì cho tốn hơi, cứ ngồi chơi một chút rồi về."
Bất quá, khoảnh khắc tiếp theo từ bên ngoài bước vào một tên nam nhân, Tần Ngôn nhìn tướng mạo của hắn cùng với dáng đi khập khiễng liền sững sờ trong chốc lát.
Thôi xong rồi!!!
Lâm Tịnh vừa thấy có người bước vào liền lấy tay che mắt, hét lên oai oái: "Ấy ấy, sao lại để lộ mặt mình thế kia? Tôi không thấy, không nhìn thấy gì hết!"
Những tên cướp thường chỉ để lộ mặt mình khi muốn gϊếŧ con tin thôi không phải sao?!
Cô còn yêu đời lắm.
.
.
còn chưa muốn chết a!
Nam nhân bước vào chính là Tống Chí Cường, phía sau hắn còn có một tên tay sai, kéo ghế đến phủi sạch bụi cho chủ nhân của mình ngồi xuống.
Tống Chí Cường vừa ngồi liền hướng đến Tần Ngôn nở ra một nụ cười, hắn trầm giọng hỏi: "Tiểu Ngôn, em còn nhớ anh không?"
Mới có vài tháng trôi qua mà râu ria trên mặt hắn đã mọc um tùm, dáng vẻ bếch nhác hoàn toàn bất đồng so với lúc trước.
Kỳ thật, chính giờ phút này Tần Ngôn mới cảm thấy sợ hãi, nhất thời không biết ứng đối như thế nào.
"Tần.
.
.
Tần Ngôn, cô quen biết hắn sao?" Lâm Tịnh trợn ngược hai mắt, trong lòng cũng bắt đầu hoảng sợ, tình huống thế này.
.
.
lường trước sẽ không có kết cục tốt!
Xui xẻo quá đi.
.
.
!!!
Diệp An Kỳ lúc này khóc to hơn, thanh âm cũng trở nên méo mó: "Hắn là.
.
.
hắn là người yêu cũ của Tiểu Ngôn a! Vậy là chết chắc rồi! Chết thê thảm rồi! Hai người xem.
.
.
xem cái mặt biếи ŧɦái của hắn kia kìa!!!"
Lâm Tịnh: ".
.
."
Cái cô ngốc này! Có cần nói to vậy không hả?!
Sợ hắn không gϊếŧ cô đầu tiên sao?!
Quay sang Tống Chí Cường, Lâm Tịnh cười hì hì nói: "Anh trai! Chuyện ân oán cá nhân giữa hai người không liên quan đến tôi.
Anh thả tôi cùng Diệp An Kỳ có được không, còn Tần Ngôn.
.
.
tuỳ ý anh quyết định a!"
Tần Ngôn liếc xéo Lâm Tịnh, âm thầm chửi rủa một phen.
Tống Chí Cường bật cười giòn giã, sau đó nghiêm mặt nói: "Cô nghĩ tôi là tên ngốc sao? Có trách thì trách hai người xui xẻo, tôi chỉ muốn bắt cô ta thôi, không ngờ cùng lúc lại được thêm hai cô nàng xinh đẹp!"
Hắn chờ mãi mới thấy Tần Ngôn ra ngoài mà không có Lăng Nhược Hy bên cạnh, lợi dụng thời cơ chín muồi liền thực hiện kế hoạch bắt cóc.
Lâm Tịnh cùng Diệp An Kỳ không may mắn lại đi cùng Tần Ngôn, mặc dù là ngoài ý muốn nhưng hắn cũng không ngại bắt thêm hai người.
"Tống Chí Cường, anh rốt cuộc muốn gì?" Tần Ngôn nghiêm giọng hỏi.
Tống Chí Cường đanh mắt nhìn cô, hắn nghiến răng nói: "Em còn hỏi anh muốn gì sao? Anh đương nhiên muốn báo thù! Con đàn bà chết tiệt của em cho người đánh gãy hai chân anh, biến anh thành kẻ tàn phế! Em có biết bao nhiêu tương lai của anh đều bị huỷ hoại hết rồi không?!"
Nghe hắn nói mà ba nữ nhân đều lạnh hết sống lưng, Lâm Tịnh vội vàng lên tiếng: "Anh trai! Anh thả chúng tôi ra, tôi hứa nửa đời còn lại của anh không phải lo——"
Tống Chí Cường quát lớn cắt ngang: "Câm miệng đi! Tôi đi đến bước này đã không nghĩ đến chuyện quay đầu! Tôi có chết cũng phải chứng kiến Lăng Nhược Hy đau khổ, phải chứng kiến cô ta sống cả đời trong dằn vặt tôi mới hả dạ!!!"
"!!!".