(Đâm lê: Mọi người có biết cái trò dùng cung tên bắn quả táo trên đầu hoặc dùng kiếm đâm lê không =))) Đại loại là sự giao thoa giữa “Kiếm” và lê, còn muốn hiểu thêm đọc là rõ =)))))))
Trước kia mẹ từng nói, gia cảnh như nhà chúng tôi tốt nhất nên kiếm cô vợ nào môn đăng hộ đối một chút, sau này vợ chồng sống chung cũng bình đẳng.
Những lời này khi ấy nói thì quá sớm nhưng lại rất có đạo lý.
Nhớ hồi ấy ở làng tôi có một con nhỏ, mọi người hay gọi là nhỏ Ú, gia đình giàu nứt đố đổ vách, quyên góp không biết bao nhiêu là tiền cho trường học khiến con nhỏ đó đi đâu cũng nghênh nghênh cái mặt ra điều tự hào lắm.
Cái này chắc gọi là chỗ cao không thắng hàn nhỉ,lắm tiền nhiều của thì sao chứ? Cả làng không một thằng đàn ông nào dám cưới nhỏ, không phải vì ngại gia thế nhà nhỏ mà vì con bé đó tính tình kiêu ngạo, chẳng được mấy thằng chịu nổi tính tình ấy.
(Chỗ cao không thắng hàn: Đại khái nghĩa là càng ở trên cao thì càng cô độc)
Tôi thường nói giỡn với mẹ, tương lai sẽ cưới một cô vợ giàu có lắm tiền tính tình thật tốt về phụng dưỡng cha mẹ.
Giờ ngẫm lại mới thấy châm chọc làm sao, chẳng những không có cơ hội kén chọn, mà đến phụ nữ còn chẳng tán được, sắp tới khéo còn lôi về một anh đẹp trai to cao ngời ngời.
Tôi đem ý nghĩ của mình kể với Đặng Thiệu, hắn nằm đè lên chăn cười haha, thỉnh thoảng ngẩng đầu nháy mắt, tôi căm tức quát: “ Anh đừng có dùng ánh mắt đó câu dẫn em”
Đặng Thiệu ngồi xếp bằng cạnh tôi, nhỏ giọng nói: “ Anh câu dẫn em khi nào hả? Chính mới là người khinh bạc anh”
Tôi không hiểu mô tê gì, lườm Đặng Thiệu cháy cả mặt: “ Em khinh bạc anh bao giờ?”
Đặng Thiệu cười ha hả: “ Nhóc con dâm tặc muốn bị anh vạch trần sao?” Đặng Thiệu với tay cầm cái quần lót bữa trước hắn thay ra, đưa lại gần mặt tôi, cười: “ Thẩm du cùng quần lót của anh già này rất sướng đúng không?”
Tôi luống cuống chân tay, cái loại chuyện này lộ ra sau này tôi còn biết sống thế nào đây.
Cách duy nhất bây giờ là mạnh miệng chống chế, chết không thừa nhận.
“Em không có làm”
Đặng Thiệu cũng không thèm đôi co, lột trái lột phải cái quần vài lần, vu vơ nói: “ Anh nhớ lúc mới bỏ ra, quần mới mục có một ngày mà sao giờ lại lòi ra cái mấy cái nhầy nhầy thế này? Đừng bảo là nước mũi nhá?” Đặng Thiệu lé mắt nhìn tôi.
Tôi sửng sốt, vội vàng nói: “ Đúng rồi, nước mũi đấy.
Hôm đó em bị cảm, nửa đêm tìm không thấy khăn giấy, tiện tay túm được thì lau luôn.
Ngại quá, trí nhớ em kém quên béng mất không giặt sạch cho anh, để anh hiểu lầm” Cảnh này chính xác gọi là có tật giật mình đây, tôi ra sức bao biện mà không hay tự mình giấu đầu hở đuôi mất rồi.
Đặng Thiệu ý vị thâm trường gật gật đầu, hình như nghĩ tới gì đó, nói: “Ở với em bao lâu, có bao giờ thấy em mua khăn giấy đâu? Chẳng lẽ bình thường không có quần lót thì dùng giấy báo lau mũi à?”
Cái kiểu người nói chuyện giả vờ giả vịt, thả bẫy chờ người khác sập hố này… rất không có lương tâm.
“Dĩ nhiên là tận dụng giấy báo rồi, đi WC cũng cần mà”
Đặng Thiệu tấm tắc miệng, cầm quần lót lắc lắc trong không trung, cười: “ Nhóc con, em cũng lắm nước mũi thật đấy”
Lúc này mà dưới đất mọc ra cái lỗ cho tôi chui vào thì tốt, phẫn hận đứng lên ôm theo chậu nước, tôi lẩn mất: “ Em đi tắm”
Ra khỏi cửa vẫn còn nghe được tiếng Đặng Thiệu cười như bắt được của, chắc giờ hắn coi tôi là biến thái luôn rồi, nhưng mà….
Lúc ấy quả thật người ta không kìm được mà.
Trong lúc tắm rửa, tôi tận lực rặn cái chuyện xấu hổ kia ra ném sau đầu, cởi truồng đứng trước gương, tôi gẩy gẩy lông mi.
Hình ảnh phản chiếu trong gương cũng đang gẩy lông mi theo.
Khách quan mà nói, tôi lớn lên không xấu tí nào, mắt hơi nhỏ một tí nhưng rất hút hồn.
Không phải người ta hay nói: “ Mắt to lung linh, mắt nhỏ mê hồn, mắt vừa câu dẫn” sao.
Được rồi, tôi thừa nhận câu này tự tôi chế ra.
Dù sao thì đôi mắt cũng là bộ phận tôi tự hào nhất trên mặt mình.
Đang bận thưởng thức đôi mắt động lòng người của mình, cửa phòng tắm bỗng vang lên.
“Ai đấy?” Tôi cảnh giác hỏi.
Đặng Thiệu cố nén cười: “ Ngốc, mở cửa ra cho anh”
Tôi áp tai vào cửa phòng tắm, cẩn thận hỏi: “ Anh tính làm gì?”
“Làm gì? Dĩ nhiên là làm em” Đặng Thiệu là loại người thích đùa cợt, bất kể lời gì từ miệng hắn phun ra đều mang theo hơi thở mờ ám.
Tôi lạnh lùng đáp lại: “Chờ ông đây rửa mông xong đã”
“Chờ không nổi, anh sắp bùng nổ luôn rồi, củ khoai lang sống sắp nở thành khoai lang nướng vừa nóng vừa cứng rồi này” Đặng Thiệu lại phát ngôn bậy bạ.
Để tránh ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh, tôi đành mở cửa.
Cửa vừa mở, Đặng Thiệu luồn lách chui tọt vào trong, cả người mặc độc cái quần sịp mà dám nhông nhông đi khắp hành lang.
“Sao anh mặc mỗi sịp thế này, không sợ bị người khác thấy à?” Tôi kinh ngạc hỏi.Đặng Thiệu không cho là đúng, xoay người cởi nốt quần sịp, cười nói: “ Giờ này mọi người ngủ hết rồi, còn ai rảnh rỗi ra xem anh múa thoát y đâu.”
“Nhưng mà….” Tôi nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “ Nhưng hành lang ở đây có gắn máy theo dõi đó, nhỡ bị tung lên Internet thì anh tha hồ làm người nổi tiếng”
“Anh có mặc quần sịp mà, tung cái mông ”
Tôi xoay người, cười phớ lớ: “ Bảo sao người ta gọi anh là quản lí lưu manh, em thấy đúng quá còn gì nữa, vừa dâm dê vừa đê tiện”
Đặng Thiệu đứng dưới vòi hoa sen để mặc nước xối vào lưng: “ Đệt, nếu anh mà là lưu manh thật thì chỗ này sớm đã cứng rồi, hay là….” Nói rồi, Đặng Thiệu xoay người ép chặt tôi vào góc tường, tôi hoảng sợ hỏi: “ Anh định làm gì?”
Đặng Thiệu cười meo meo nhìn chằm chằm, cố ý liếm mép như là thèm thuồng lắm: “ Còn có thể làm gì? Dĩ nhiên là làm lưu manh đùa giỡn em”
Thật ra mà nói ngay từ lúc Đặng Thiệu nhào tới, tôi sớm đã có phản ứng rồi, chỗ phía dưới ngạnh lên thành gậy sắt nóng bỏng, ngẫu nhiên ngọ nguậy một chút thằng nhỏ đã lọt giữa hai chân Đặng Thiệu.
Đặng Thiệu cúi đầu nhìn hạ thể hai người, cười nói: “ Đồ ngốc, em tính chơi đâm lê cùng anh à?”
“Đâm lê là cái gì cơ?” Tôi hỏi.
Đặng Thiệu chỉ xuống hạ thể vì khoảng cách gần mà đụng nhau cành cạnh của hai đứa, nói: “ Tự em nhìn đi”
Đến giờ mà còn không hiểu họa chăng là thằng ngu, giữa hai chân chòi ra một cái gậy chen vào, hai cái thi nhau đấu đá.
“Anh… anh..
đừng bảo là định… thật nha?” Tôi lắp bắp hỏi Đặng Thiệu, hắn trừng mắt nhìn tôi, nhỏ giọng nói: “ Đương nhiên là thật… mới là lạ” Nói xong, Đặng Thiệu rời khỏi người tôi, đừng dưới vòi hoa sen tẩy rửa.
Tôi thở phào một hơi, khẽ hỏi: “ Anh không sợ bị nghẹn chết à?”
Đặng Thiệu nhắm mắt kìm nén, tắm rửa xong xuôi mới quay lại, nói: “ Cho dù nghẹn chết anh cũng không nỡ tàn phá đóa hoa cúc của tổ quốc, hiểu chưa?”
Tôi cam chịu gật đầu, nói cũng có lý.
Vì thế, hai người chúng tôi yên ổn tắm giặt xong xuôi.
Lúc rời phòng, mỗi người mặc một cái quần sịp.
Được cái quần của tôi là dạng quần cộc nên so ra với kẻ nào đó chơi hàng tam giác thì còn kín đáo chán.
Đặng Thiệu xấu hổ túm tôi chắn trước ngực, nhỏ giọng nói: “ Che cho anh đi, nhỡ ai thấy thì sao”
(Nửa đêm hai thằng mặc sịp nhong nhong ngoài hành lang, biến thái vồn =))))
Cơ hội trả thù tới rồi, tôi quay người lại, cười nói: “ Chẳng phải anh nói không sợ bị người ta nhìn sao? Vả lại, giờ là nửa đêm rồi còn ai rảnh rỗi ra đây ngắm ông chú già này chứ”
Đặng Thiệu nhăn mặt, mạnh mẽ túm tôi lại ôm trước ngực, nói: “ Đừng nghịch nữa, nhỡ người ta thấy thì xấu hổ lắm”
Vì thế tôi bất đắc dĩ trở thành ô dù cho hắn, hắn một bước tôi một bước, đi được một đoạn, thằng em e ấp nấp trong quần của đồng chí Đặng Thiệu ép sát vào mông tôi, rốt cuộc bùng nổ, hiên ngang mà cương.
Hắn càu nhàu: “ Sớm đã bảo em chỉ giỏi câu dẫn anh mà, giờ thì hay rồi”
“Cho anh chết, đáng đời lắm, tự anh cương chứ ai ép”
Đặng Thiệu nhỏ giọng nói: “ Vô nghĩa, bị đụng chạm thằng nào không cương có gọi là đàn ông không? Không khỏe mạnh sinh lực dồi dào thì em sẽ thích anh chắc?”
Chúng tôi vừa đi vừa tán gẫu hăng say, mới đi đến góc rẽ thì gặp ngay bà chủ cho thuê xách theo mấy túi rác, thấy tôi và Đặng Thiệu thì cười hiền: “ Đi tắm đấy à?”
Tôi gật đầu: “ Vâng, bọn em vừa tắm xong” Nói xong, không chờ Đặng Thiệu kịp phản ứng, tôi chui thoát khỏi tay hắn, lẩn còn nhanh hơn đà điểu, để lại Đặng Thiệu mặc sịp tam giác đứng một đống tại chỗ.
Xem ra Đặng Thiệu bị dọa luôn rồi, không khí ban đêm lạnh lẽo tịch mịch, giữa lối đi một anh đẹp trai mặc độc cái quần lót, bà chủ nhà e là sắc mắc cũng không tốt đẹp nổi.
Bà chủ nhà ho khan vài tiếng, nói: “ Cậu về phòng đi, khéo bị cảm” Nói xong, bà chủ ôm bịch rác dùng vận tốc của đà điểu chạy mất dạng.
Tôi sợ Đặng Thiệu tức giận, vội vàng chạy về chui tọt vào ổ chăn không dám hé răng.
(Ai bảo chơi ngu =)))))
Tôi nín thở lắng nghe nhất cử nhất động của hắn, Đặng Thiệu khóa kỹ cửa, chặn mọi đường trốn của tôi.
Bấy giờ, lòng tôi quặn cả lại, trái tim đập bang bang như muốn phá nát lồng ngực, tôi hứng chịu sự tra tấn trong im lặng.
Đặng Thiệu ngồi lên lưng tôi, bẻ ngược hai tay tôi về sau, mặt như hung thần nhìn tôi chằm chằm..