Hồi trước, ở bên trấn Tây Đông có một ngọn núi nhỏ, ban đầu mọi người tính toán dùng để xây dựng thành nơi đình chùa khấn vái.
Sau chẳng biết nghĩ thế nào lại phá núi dựng thành công viên.
Nói là công viên nhưng lại khác xa ở thành phố.
Công viên ở thành phố mở cửa miễn phí, chủ yếu phục vụ người dân nghỉ bộ dừng chân, ngắm cây cỏ hoa lá hít tí khí trời.
Mà công viên ở chỗ chúng tôi, cùng một tên gọi mà ôm đồm nào là vườn bách thú, nào là công viên trò chơi, cây cỏ hoa lá đủ cả.
Tuy nhiên trò chơi ở đây so với thành phố cũng không thua kém là bao.
Mỗi năm cứ đến quốc tế thiếu nhi, mẹ lại đưa tôi đi công viên.
Mấy gánh hàng rong tụ tập đông nghịt trước cửa.
Đến tận bây giờ tôi vẫn không quên được gánh hàng của ông cụ bán đồ chơi làm bằng đường.
Những món đồ chơi được làm ra từ đôi bàn tay khéo léo ấy đều trở nên sống động lạ thường làm lũ nhóc chúng tôi yêu thích đến không nỡ rời tay.
Lần nào tôi cũng đòi mua tới ba con, dĩ nhiên không phải mua mấy con hình người, tôi chỉ thích đồ chơi nặn hình con hổ, rồng và ngựa thôi.
(*)
Tay dính toàn đường thơm ngọt, yết hầu không kìm được cao thấp lên xuống, nuốt nước miếng một hồi, rốt cuộc lí trí không thắng được cái bụng, một ngụm cắn lấy, cả miệng đều ngọt lịm, thơm lừng.
Còn chuyện nữa tôi cũng nhớ như in, công viên có cái cầu trượt con voi, khi ấy chơi mãi không sao, giờ nhớ lại mới thấy bồi hồi trong lòng.
Cầu thang trèo lên là phía mông con voi, mà đường trượt xuống là cái mũi.
Tôi hồi bé rất ngốc, toàn trèo lên từ phía mũi, trèo một hồi trơn quá lại trượt xuống, miệng cười ha ha không ngừng.
Ấy là tuổi thơ ấu của tôi.
Vài năm sau, công viên bị bỏ hoang, không còn cảnh tượng náo nhiệt ngày xưa.
Ông cụ làm đồ chơi bằng đường cũng không còn xuất hiện nữa.
Chỉ còn cái cầu trượt con voi lặng lẽ im lìm ở đó, không còn rực rỡ sắc màu như ngày nào, xung quanh bám đầy rêu xanh lại càng tôn lên sự cô độc trống trải.
Để như vậy một thời gian dài, công viên ngẫu nhiên trở thành nhà xí công cộng cho mấy kẻ vô ý thức, mỗi lần đi qua mùi khai bốc lên khiến người khác chỉ có thể bịt mũi chạy dài.
Tôi đem tuổi thơ của mình kể lại cho Đặng Thiệu, Đặng Thiệu nghe đến mê mẩn.
Kể hết rồi mà hắn còn ngơ ngẩn, Tròn Tròn ngồi trong lòng lại hét lên thích thú: “ Chú Lục, Tròn Tròn cũng muốn ăn đồ chơi làm bằng đường, Tròn Tròn ngần này tuổi đầu mà chưa được ăn bao giờ”
Tôi cầm bím tóc bé con nghịch, cười nói: “ Ông cụ làm đồ chơi đã giải nghệ rồi, chú Lục không biết làm sao tìm cho con được”
Thực ra tuổi thơ của tôi rất đơn giản, đi học, đi cày, đi phá làng phá xóm.
Những trò này trong mắt Đặng Thiệu chắc không đáng nhắc tới, nhưng chính tôi lại thập phần hoại niệm.
Tròn Tròn mất mát bĩu cái môi, mà tôi cũng cảm thấy mất mát thở dài một tiếng.
Đặng Thiệu quay trái qua phải nhìn hai đứa nhóc tội nghiệp, cười nói: “ Đồ chơi bằng đường chứ gì?Để đấy anh làm cho”
“Thật á?” Tôi và Tròn Tròn trăm miệng một lời.
Đặng Thiệu vỗ ngực tự hào nói: “ Chú đây cái gì chẳng biết” Một câu đơn giản làm hài lòng Tròn Tròn, cũng khiến tôi hoài niệm (?)
Đặng Thiệu ôm Tròn Tròn đi trước, nói: “ Sợ Lục, hôm nay anh sẽ đưa em trở về tuổi thơ, bảo đảm chân thật khó quên”
Đây là lần đầu tiên Đặng Thiệu gọi tên tôi, trước giờ chỉ nghe anh ấy gọi nhóc hay tiểu Lục, hôm nay tự nhiên nghe một tiếng Sơ Lục khiến tôi bỗng dưng sinh ham muốn, giá mà sau này anh ấy cứ gọi mãi như thế thì tốt biết bao.
Tôi đứng chết trân nhìn lên thuyền viking (**) cao ngất.
Há miệng nửa ngày không khép nổi, thực ra trên TV cũng từng thấy rồi nhưng giờ nhìn tận mắt vẫn không tin nổi.
Tôi híp mắt tránh cho ánh mặt trời chiếu vào, cảm thán không ngừng: “ Cao quá, to quá đi..”
“Chú Lục, mấy cái này trông đáng sợ quá ha” Tròn Tròn che miệng cười khanh khách.
Tôi không chớp mắt, hỏi: “ Thật à? Chú cũng thấy rất dọa người”
Đặng Thiệu vỗ đầu Tròn Tròn, cười nói: “ Em nghe Tròn Tròn dọa mà cũng sợ à, đúng là trẻ con.Nào, thử một chút cho biết”
Tôi do dự lùi về sau vài bước, phất tay nói: “ Em thấy hay là quên đi, em không hợp mấy trò này lắm”
Đặng Thiệu không để ý kháng cự của tôi, ôm Tròn Tròn hòa vào dòng người xếp hàng.
Tôi thở dài bất lực, gian nan bước từng bước chậm rì rì, mỗi bước chân lại cảm thấy như đang đi trên mây vậy, nghiêng nghiêng ngả ngả.
Chờ đến lượt chúng tôi, Đặng Thiệu chen qua đám người tìm được một hàng ghế, anh kéo tay tôi chạy tới.
Vừa bước vào thuyền khẽ rung, tôi trong lòng mặc niệm mẹ ơi, sao mà vừa cao vừa chới với thế này.
Tôi túm chặt lan can, nói: “ Em muốn xuống”
Tròn Tròn lại cười khanh khách: “ Chú Lục, chú thật nhát gan, Tròn Tròn còn không sợ nè” Nói xong, bé con học bộ dạng của chú mình, lấy tay vỗ bồm bộp lên vai tôi an ủi.
“Thấy chưa, Tròn Tròn còn không sợ, em sợ cái gì?” Đặng Thiệu tiến tới đứng cạnh tôi, dùng âm thanh nhỏ nhất để nói: “ Cứ yên tâm, trò này để ngắm cảnh từ trên cao là chính, mà nếu có nguy hiểm gì đã có anh ở đây rồi” Nói xong, Đặng Thiệu thừa dịp Tròn Tròn đang lo nhìn đông ngó tây trộm cầm tay tôi nhét vội vào túi quần anh.
Đặng Thiệu cũng không gạt tôi, chờ khi thuyền bắt đầu chuyển động, phong cảnh dưới chân nhìn không sót tí nào.
Tôi dần thả lỏng, ý cười trong suốt chỉ ra xa: “ Nhà của chúng mình ở hướng kia đúng không?”
Đặng Thiệu gật gật đầu: “ Ừ, nhà của chúng…” Đặng Thiệu tạm dừng một chút, ý cười thật sâu, nói: “ Nhà của chúng ta ở hướng ấy”
Tôi hưng phấn nắm lấy lan can, tay phải nắm chặt Đặng Thiệu, ngẫu nhiên anh ấy dùng chút lực bóp mạnh tay tôi.
Nhưng cái này không quan trọng, bởi đau đớn ở bàn tay sao so được với niềm hạnh phúc mãnh liệt giờ phút này.
Theo hướng thuyền lên xuống, tôi hưng phấn tươi cười, mở rộng hai tay đón lấy gió rít qua tai.
Giống như đứa trẻ con hét lên sung sướng.
Đặng Thiệu và Tròn Tròn từ sau nhìn một hồi, Tròn Tròn nhìn Đặng Thiệu oán giận: “ Chú hai, sao con cảm giác hôm nay chú Lục mới là nhân vật chính?”
Toàn nói trẻ con ngây thơ không biết gì.
Đâu ra chứ, tụi nhỏ bây giờ, đứa nào đứa nấy vừa thông minh lại còn nhạy cảm chết đi được.
Hành trình kế tiếp hoàn toàn dựa theo an bài của Đặng Thiệu, nào là vương quốc con kiến, nhà ma gì gì đó tôi đều chưa từng chơi qua.
Tôi đã muốn hưng phấn cực điểm rồi, chỉ hận không thể yêu thương mà hôn chụt một cái lên mặt anh, phải vậy mới biểu đạt được cái sự sung sướng này.
“Chơi cái này xong rồi, chúng ta về nhà thôi” Đặng Thiệu cùng Tròn Tròn có vẻ đã mệt mỏi, bé con dựa vào vai Đặng Thiệu gật đầu đồng tình.
Mà tôi thì ngược lại, cả một ngày ăn chơi nhảy múa mà sinh lực trong cơ thể vẫn bừng bừng lửa cháy, chỉ muốn được chơi mãi, chơi mãi.
Đặng Thiệu liếc tôi một cái, lười biếng cười nói: “ Đồ ngốc, hôm nay vui đủ chưa hả?”
Tôi dùng sức gật đầu, nói: “ Vui lắm, lâu lắm rồi em chưa được chơi đùa thoải mái thế này” Tôi cười toe toét, khóe miệng rộng tới mang tai luôn rồi.
Đặng Thiệu cố ý mân mê miệng, nói: “ Em thì vui vẻ rồi, bọn anh thì mệt muốn chết”
Tròn Tròn lập tức phụ họa: “ Đúng đúng, hôm nay con không vui vẻ chút nào hết” Tròn Tròn hung hăng lườm tôi một cái, quay đầu nói với Đặng Thiệu: “ Chú hai, Tròn Tròn đói bụng, con muốn ăn hoành thánh(***)”
Đặng Thiệu dở khóc dở cười nói: “ Ặc, ngài đúng là tiểu tổ tông của tôi, tiếc là …” Đặng Thiệu do dự một chút, tiếp tục nói: “ Tiếc là, ba ba và ma ma con đến rồi, đành để hôm khác mang con đi ăn nhé”
Một giờ trước, Đặng Thiệu nhận được điện thoại của Đặng Minh, hiện giờ Đặng Minh đã đưa vợ đợi ở cổng chờ.
Đặng Minh bế bé con từ tay anh, trách cứ nói: “ Về sau đừng đưa con bé đi chơi, trẻ con chiều quá sinh hư, huống chi chú cũng đâu có nhiều tiền”
Đặng Thiệu dường như đã quen bị trách vì tội chiều cháu, vui vẻ cười nói: “ Em là chú của Tròn Tròn, không chiều con bé thì chiều ai? Vả lại nhóc con bé thế này có thể tiêu tốn bao tiền chứ?”
Đặng Minh muốn nói gì đó lại bị vợ ngăn lại, nói: “Chú mang Tròn Tròn đi chơi chị dâu không phản đối, nhưng mà con bé còn nhỏ sao lại mua hoa hồng thế này? Ai mua thế?”
Đặng Thiệu không tự giác nhìn tôi, tôi đoán ý hắn nhắc thừa nhận đi, vì vậy không thèm suy nghĩ, thú tội ngay lập tức: “ Em thấy Tròn Tròn thích cho nên mua cho con bé”
Hai vợ chồng cao thấp đánh giá tôi một phen, bừng tỉnh đại ngộ nói: “ Cậu chẳng phải là người ở cửa hàng ngày đó sao?”
Tôi gật đầu.
Xem chừng chị ấy thấy quay ra trách tôi thì không hay lắm nên chỉ có thể cười trừ, nói: “ Được rồi, anh chị mang Tròn Tròn về trước, hai đứa muốn đi cùng không?”
Tôi theo bản năng nhìn Đặng Thiệu, anh vội vàng nói: “ Thôi, chúng em còn có việc đi ngược đường, anh chị cứ mang Tròn Tròn về trước đi”
Đặng Minh rút từ trong ví vài tờ 100 đồng đưa cho Đặng Thiệu, nói: “ Chú cũng chẳng có bao nhiêu, cầm lấy đi,để mẹ biết anh tiêu tiền của chú lại mắng anh không ra dáng anh trai”
Tôi tưởng Đặng Thiệu sẽ từ chối, ai ngờ anh thản nhiên cầm lấy, nói: “ Thế em cầm vậy, anh chị đi trước đi”
Một nhà ba người lên xe đi mất.
Tôi đứng tại chỗ nhìn họ khuất dần khỏi tầm mắt, nhỏ giọng hỏi: “ Sao em có cảm giác hai anh em tình cảm không tốt lắm, phải không?”
Đặng Thiệu không phủ nhận, bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói: “Quen rồi cũng đành chịu, đi thôi”
Tôi chạy theo sau anh, hỏi: “ Chúng mình đi đâu?”
Đặng Thiệu nhìn phía trước nói: “ Phố tẩu thuốc”
(*)Món này chắc là kẹo đường hay còn gọi là kẹo thổi, người ta đun chảy đường kéo thành vòng, nghệ nhân sẽ thổi không khí vào bên trong để kẹo uốn thành con vật hay hình thù gì đó.
Mọi người có thể xem món này qua phim Nghịch tập
Cảm ơn bạn A Tà đã nhắc nhớ:’>
(**)Thuyền viking, đây là trò chơi khá nổi tiếng, mô hình trò chơi phỏng theo chiếc thuyền của người Viking, mỗi lượt chơi cái thuyền sẽ lên cao rồi lại xuống.
Nhìn xa thì trông cũng bình thường, ngồi lên phê ra phết=)))
(***) Hoành thánh: Là một món ăn gốc Quảng Đông, Trung Quốc, du nhập vào Việt Nam thì hay gọi là Vằn thắn hoặc hoành thánh, mằn thắn.
Ở Trung Quốc gọi món này là 雲吞 (hún tún), âm hán việt là Hồn đồn.
Món này làm từ thịt, hải sản và rau băm nhỏ, gói lại bằng vỏ bột mì rồi đem luộc.