Khi Hoàng Đế Xuyên Tới Cô Dâu Thứ Chín Của Tịch Gia!


Lăng Huyên Quốc, quốc gia hùng mạnh bậc nhất, đời đời các vị vua đều là minh quân, thương dân như con.

Đến đời Hoàng Đế hiện tại, cũng rất anh minh, đưa ra nhiều chính sách giúp dân giải quyết các vấn đề, nhiều lần ngự giá thân chinh đánh bại quân xâm lược.

Chỉ là vị Hoàng Đế này có tính cách khá là tàn bạo, chỉ cần thấy người không thuận mắt liền giết, trong hậu cung không có lấy một nữ nhân.

Thế nên trong dân gian mới lưu truyền hắn bởi vì giết người thành tính nên mới phải cô độc tới già.

Nhân cơ hội này quân phản nghịch lấy lí do hắn có con nối dõi nên mới lật đổ thay thế hắn.
Hoàng Đế này tên Tử Sở Tuyên, hiệu Ngự Thiên Đế, trời sinh dung mạo rất đẹp nhưng tính tình lại hoàn toàn trái ngược với dung mạo tuyệt sắc ấy.
Giết cha cướp ngồi, giết mẹ ruột, đến huynh đệ tỷ muội hay các vị thân vương đều bị hắn giết không còn một ai.

Cả một gia tộc hoàng thất to lớn chỉ còn lại một mình Tử Sở Tuyên.
Kinh thành Lăng Huyên Quốc, khắp nói bùng lên khói lửa, vô số quân lính đằng đằng sát khí xông vào hoàng cung.

Hoàng cung lúc này vắng tanh không có lấy một bóng người.
Quân phản loạn xong vào Lăng Tiêu Điện, chỉ thấy một người nam nhân vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên long ỷ, tay còn cầm một ly rượu chậm rãi mà nhâm nhi.

Nhìn thấy bọn họ tới, hắn cười.
"Các ngươi cuối cùng cũng tới.

Tốc độ thật chậm, Trẫm ngồi đây chờ rất lâu rồi đó!"
Người này không ai khác chính là Hoàng Đế hiện tại Lăng Huyên Quốc Tử Sở Tuyên!
Tử Sở Tuyên ngồi trên long ỷ, cho chỉ có một mình bị bao vây nhưng lại không hề hoảng loạn, trên mặt không có bất kì sự sợ hãi nào.
"Bạo quân, chết tới nơi rồi còn không biết sợ.

Ngươi làm biết bao nhiêu chuyện thương thiên hại lí không thể tha thứ, hôm nay ta liền thay bách tính Lăng Huyên Quốc trừ khử tên ác ma nhà ngươi!"
Người câm đều chỉa kiếm hướng tới Tử Sở Tuyên.

Tử Sở Tuyên nhìn thanh kiếm sáng bóng cùng với biểu cảm chính nghĩ kia chỉ thấy buồn cười nhịn không được mà cười chế diễu một cái.
"Thay bách tính Lăng Huyên Quốc?! Ha ha ha, nói hay lắm! Uổng công nhiều năm Trầm trọng dụng ngươi, hóa ra là dưỡng một con bạch nhãn lang! Vậy mau tới giết Trẫm đi!"
Muốn giang sơn này thì nói thẳng, lòng vòng như vậy làm gì? Nhìn mà mệt thay!
"Bạo quân, đi chết đi!"
Người kia bị nụ cười của Tử Sở Tuyên chọc giận, phi thân hướng mũi kiếm đâm tới Tử Sở Tuyên.

Tử Sở Tuyên vẫn ngồi im trên long ỷ, miệng vẫn cười, từ đầu tới cuối không lộ ra bất kì vẻ mặt sợ hãi nào.
Một tiếng vút vắt qua không khí, mũi tên sắc ngọn đâm thẳng giữa trán người kia.

Tử Sở Tuyên lúc này thu lại nụ cười, vẻ mặt lạnh lùng nhìn đám phản quân bên dưới.
Người kia còn chưa kịp chạm vào Tử Sở Tuyên thì đã ngã xuống.

Phản quân mất đi người cầm dầu như rắn mất đầu lập tức trở lên hoảng loạn.

Lúc này vô số Ngự Lâm Quân từ đâu chui ra bao vây toàn bộ nơi này.

Một người mặc áo giáp quỳ xuống trước mặt Tử Sở Tuyên.
"Thần cứu giá chậm trễ, khẩn xin Bệ Hạ trách tội!"
"Mạng của Trẫm không phải là ai cũng có bản lĩnh lấy được! Một đám chó phản chủ, giữ lại cũng không được gì.

Đem toàn bộ chặt hết tứ chi, treo trên tường thành một tháng.

Nhớ tuyệt đối không được để chúng chết!"
Phản quân sợ hãi, muốn chạy trốn nhưng số lượng Ngự Lâm Quân gấp đôi bọn chúng, đã đem toàn bộ kinh thành bao vậy chạy trốn là chuyện không thể.
Thủ đoạn của Tử Sở Tuyên quá tàn độc, đem tứ chi người chặt chết rồi treo lên tường thành nhưng lại không cho được chết.

Đây quả thực là sống không được mà chết cũng không xong!
Một tiểu thái giám chạy từ đằng xa chạy tới nói với Tử Sở Tuyên.
"Bệ Hạ, Quốc Sư nói là có chuyện muốn người!"
Uất Trì Mặc?!
Nghĩ đến cái tên này Tử Sở Tuyên chán ghét nhíu mày.

Quay người bỏ đi.
"Cái tên thích giả thần giả quỷ đó, Trẫm một khắc cũng không muốn thấy!"
Tử Sở Tuyên về tới tẩm điện, đột nhiên dừng lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn về một phía.
"Trẫm đã nói là không muốn gặp ngươi!"
Uất Trì Mặc chấp hai tay phía trước, bỏ qua ánh mắt sắc lạnh của Tử Sở Tuyên mà tiến tới.
"Bệ Hạ, ngươi tin Phật nhưng lại chưa từng tin Thần, thân là Thiên Tử mà nghĩ như vậy cũng không khỏi có chút bất công!"
Uất Trì Mặc nhàn nhạt cười, lời nói như đang oán tránh Tử Sở Tuyên.

Tử Sở Tuyên cả người dựa vào cột trụ, tay khoanh lại nhìn Uất Trì Mặc như đang xem hắn diễn trò hề.
"Như ngươi nói rồi đấy, Trẫm là Thiên Tử, không nhất thiết phải tin vào Thần.

Nếu như không có chuyện gì thì cút đi, đừng làm bẩn mắt Trẫm!"
Quốc Sư của các triều đại hay các nước đều luôn được kính trọng, cho dù là Hoàng Đế cũng phải nói lời khiêm nhường.

Nhưng trong mắt Tử Sở Tuyên, mấy trò vị Quốc Sư này bày ra chẳng qua là trò mèo.
"Đêm hôm qua thần xem tinh tượng, phát hiện sao tinh mệnh của Bệ Hạ thay đổi.

Có thể người sẽ phải rời khỏi đây!"
"Rời khỏi đây? Ngươi muốn giống như đám người vừa rồi "thay" bách tính Lăng Huyên Quốc diệt trừ bạo quân như Trẫm?"
"Giang sơn này là của Tử gia các người, không ai cướp được! Thần nói là rời khỏi tức là rời khỏi thế giới này tới một thế giới khác!"
"Ăn nói hàm hồ!"
"Bệ Hạ không tin, chờ đến lúc đó sẽ tin!"
Uất Trì Mặc không nói thêm gì nữa rời đi.

Tử Sở Tuyên nhìn theo bóng lưng hắn không nói gì.
Thế giới khác sao? Là tây phương cực lạc hả?
"Ha, nếu thật sự đến thế giới khác cũng là một trải nghiệm thú vị!"
Đột nhiên bầu trời nổi sấm sét, mây đen kéo đến, mưa bắt đầu rơi.

Tử Sở Tuyên một chân bước qua cửa dừng lại, nhìn bên ngoài trời, cảm thấy cơn mưa hôm nay thật lạ.
Không lẽ là do những lời của Uất Trì Mặc làm ảnh hưởng? Quả nhiên lại gần hắn không có chuyện gì tốt đẹp.
Trước mắt bỗng nhiên trở lên mờ mịt, cơ thể dần mất đi sức lực.

Tử Sở Tuyên cố gắng trấn tĩnh, muốn gọi người nhưng cổ họng như bị ai bóp chặt không thể phát ra âm thanh.

Trong đầu vang lên những lời Uất Trì Mặc vừa nói.
Cơ thể ngã rầm xuống đất, Uất Trì Mặc vốn đã rời đi đột nhiên xuất hiện, nhìn Tử Sở Tuyên ngất đi, trên miệng còn nở ra một nụ cười thần bí.
"Bệ Hạ, chúc người thượng lộ bình an!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui