"Cô muốn thử giám định, cũng được thôi.
Đưa Hồng Liên cho tôi!"
"Vậy hả? Thôi thì thật đáng tiếc, tạm biệt!"
Tử Sở Tuyên cao ngạo bước đi, bỏ mặc Tôn Dịch đang ngẩn người ở đó.
Khoan đã! Sao hiện thực lại khác với những gì anh tưởng tượng quá vậy?
Đáng lẽ Minh Nhạc Y phải đồng ý với yêu cầu của anh mới đúng chư!
"Chẳng lẽ cô không tính suy nghĩ lại sao? Có tôi giới thiệu, cô chắc chắn sẽ có lợi vô cùng đấy!"
Xe mà Tịch lão phu nhân gọi cho cô đã tới.
Tử Sở Tuyên mở cửa xe, trước khi lên xe còn không quên nói với Tôn Dịch.
"Thật đúng là vinh hạnh nếu như được Tôn thiếu đây giới thiệu! Nhưng đó là vinh dự của người khác, tôi nghĩ là người khác sẽ cần lời giới thiệu này của anh hơn đấy!"
Cô xác thật là cần một công việc ổn định nào đó để tồn lại.
Bất quá nếu như cần phải đánh đổi Hồng Liên để có được, vậy thì thôi đi!
Chiếc xe băng băng chạy trên đường, đi mất nửa tiếng cũng đến Túc Gia.
Cô bảo tài xế đừng lại cách Túc Gia khá xa, khoảng hơn 100 mét để cô tự đi bộ vào.
Nhìn cánh cổng lớn phía góc phải có khắc hai chữ Túc Gia, kí ức của Minh Nhạc Y lại lần nữa hiện lên trong đầu cô.
Minh Nhạc Y rất thích vẽ và có hứng thú với y học.
Cô ấy cũng có thiên phú về hai lĩnh vực này.
Nhưng càng nổi bật, càng tài năng thì sẽ càng dễ bị ghen ghét!
Túc Uyển Uyển cũng rất thích vẽ và học y, cô ta cũng rất có tài năng về hai mảng này, nhưng không thể bằng Minh Nhạc Y.
Vào năm Minh Nhạc Y 15 tuổi, ngồi trường mà cô ấy và Túc Uyển Uyển cùng học chung có tổ chức một cuộc thi vẽ tranh.
Sau khi nhìn thấy tài năng vượt trội của Minh Nhạc Y, sự đố kỵ trong Túc Uyển Uyển đã không thể nào che giấu.
Túc Uyển Uyển lừa Minh Nhạc Y nhốt lại, sau đó cướp tranh của Minh Nhạc Y đi đăng ký.
Và bước tranh đó đã đoạt được giải nhất.
Minh Nhạc Y sau khi biết chuyện, cố gắng giải thích đó là tác phẩm của cô ấy nhưng với cái bản lĩnh nước mắt cá sấu của Túc Uyển Uyển thì tất nhiên là không ai tin.
Thậm chí tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô đố kỵ với chị gái nuôi của mình nên mới cố ý nói như vậy.
Túc Uyển Uyển rất sợ bị Minh Nhạc Y cướp đi hào quang.
Cô ta sợ tới mức đã thuyết phục Túc Lăng không để cho Minh Nhạc Y học đại học.
Túc Gia, nơi đã cho Minh Nhạc Y một mái nhà, nhưng cũng là nơi khiến cho Minh Nhạc Y không ngày nào sống yên!
Nhưng thứ khiến Tử Sở Tuyên cảm thấy tức giận hơn cả chính là sau bao nhiêu chuyện, Minh Nhạc Y vẫn mềm lòng tha thứ cho bọn họ chỉ vì cái lý do đó chính là nơi đã nhận nuôi cô ấy!
Bên ngoài nói đúng, Minh Nhạc Y thật sự rất yếu đuối, nhu nhược!
Yếu đuối, nhu nhược tới cái mức làm người ta phát điên!
Nếu cô là Minh Nhạc Y, cô đã sớm có đám người Túc Gia này mỗi người một nhát rồi!
Ba người Túc Gia đó vì bản thân mà hủy hoại đi ước mơ, tương lai của Minh Nhạc Y, thậm chí là gián tiếp đẩy Minh Nhạc Y vào chỗ chết.
Vậy mà đến lúc chết, cô ấy vẫn không hận bọn họ!
Minh Nhạc Y a Minh Nhạc Y, nếu để cô sống ở trong cung, không biết cô có thể sổng nổi một ngày hay không?
Túc Gia sau khi vực lại công ty vẫn luôn kê cao gối yên tâm mà đi ngủ.
Nếu như cô không thành Minh Nhạc Y, có có lẽ bọn họ đã có thể yên ổn sống tới cuối đời.
Thật đáng tiếc, hiện tại người sống trong thân phận này lại là Tử Sở Tuyên cô!
Nếu đã trở thành Minh Nhạc Y, cô tất nhiên có nghĩa vụ hủy diệt Túc Gia!
Không cần biết đó có phải là mong muốn của Minh Nhạc Y hay không, nhưng cô nhìn đám người Túc Gia này vô cùng chướng mắt!
Cô muốn bọn họ cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng thật sự!
Trong ánh mắt Tử Sở Tuyên bỗng nhiên hiện lên mạt sát khí khủng bố, nhưng khi có người từ bên trong nhà đi ra, mạt sát khí ấy đã biến mất.
Người giúp việc từ trong nhà chạy ra mở cửa, nhìn thấy cô trên mặt người kia giấu không được sự hoảng sợ.
"Cô...Minh Nhạc Y...Cô là người hay ma?"
Nếu cô nhớ không lầm thì người trước mặt gọi là Thi Thủy, là người giúp việc ở Túc Gia.
"Ma nào xuất hiện ban ngày chứ?"
Cô đi lướt qua Thi Thủy, bước từng bước kiêu ngạo vào trong.
Giọng nói thanh lãnh cùng ánh nhìn sắc lạnh khiến cho Thi Thủy rùng hết cả mình.
Xác nhận cô có bóng mới an tâm phần nào.
Vẫn là gương mặt xấu xí đó, bất quá sao cứ có cảm giác Minh Nhạc Y so với trước khác hoàn toàn vậy?
Đặc biệt là khí chất trên người.
Cảm giác rất cao quý khó ai sánh bằng!
Thi Thủy lập tức lắc đầu phủ nhận điều đó.
Chắc chỉ là ảo giác mà thôi!
Cô làm ở Túc Gia bao nhiêu năm nay, nhìn thấy Minh Nhạc Y vô số lần, chắc chắn chỉ là do cô quá mệt nên sinh ra ảo giác mà thôi!.