Tử Sở Tuyên giơ súng ra chỉa vào tên cầm đầu, bọn họ hoảng sợ vội lần nữa giơ súng lên bắn.
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo hoàn toàn trái ngược với những giờ bọn họ đoán.
Tử Sở Tuyên đột nhiên vứt khẩu súng trong tay đi, ném qua chỗ khác.
Tên cầm đầu chưa kịp đoán cô làm gì thì một con dao phi đến cắm thẳng vào đầu hắn.
Ánh nắng chiếu xuống viên hồng ngọc ở chuôi dao, càng khiến cho viên đá trở lên đẹp hơn.
Máu chảy xuống mặt tên kia, hai mắt hắn mở to, cơ thể to lớn ngã xuống đất.
Người đứng đầu chết, đám thuộc hạ tên kia rơi vào hoảng loạn nhìn cô gái vừa ra tay giết lão đại bọn họ.
Bên chỗ đám người Tịch Mặc Thương, ngoại trừ anh ta thì những người khác giấu không nổi sự kinh ngạc.
Vậy mà lại thật sự giết được tên kia!
Tử Sở Tuyên thành công giết được tên cầm đầu nhưng cô cũng phải trá giá chi sự thành công này.
Hai viện đạn trúng người cô, tránh không kịp, một viên đạn trúng ở cánh tay trái, một viên trúng ở vai phải.
Máu thấm vào áo, nhỏ xuống mặt đất.
Tử Sở Tuyên hít một ngụm khí lạnh,mày nhíu lại.
Lực sát thương của thứ này cũng quá lớn đi, biết là đau nhưng mà không nghĩ nó sẽ đau tới mức này.
Đây không phải là lần đầu bị thương, trong quá khứ vết thương nặng tới mức nguy hiểm tính mạng cô cũng đã từng trải nghiệm, lúc đó còn có nội lực hộ thể, giảm bớt được phần nào đau đơn.
Nhưng bây giờ ngoại trừ chút võ phòng thân cùng thân thủ nhanh nhẹn ra, không có nội lực hộ thể bao nhiêu đau đớn đều được bộc lộ hết.
"Xử lý những người còn lại đi!"
"Vâng, Tịch Tổng!"
Tử Sở Tuyên quỳ một chân xuống đất, cố chịu đau.
Tịch Mặc Thương đi đến trước mặt cô, bộ dáng nhìn từ trên xuống cao cao tại thượng khiến cho Tử Sở Tuyên ngứa hết cả mắt.
Bản thân làm Hoàng Đế bao nhiêu năm, cho dù có bị thương đến mức quỳ rạp xuống đất thì cũng không có kẻ nào dám nhìn cô với ánh mắt đó.
"Còn không cất ánh mắt cao thượng đó đi, coi chừng tôi móc mắt anh ra!"
"Minh Nhạc Y, tôi càng ngày càng tò mò về quá khứ của cô!"
"Vậy thì điều tra đi.
Nhớ là điều tra cho kỹ đấy!"
Cho dù anh có điều tra đến cả mười tám đời tổ tông nhà Minh Nhạc Y, kết quả thu lại cũng chỉ có một: Minh Nhạc Y yếu đuối, vô lăng!
"Nói đi, anh tính trả cho tôi bao nhiêu tiền?"
"Bị thương mà cô còn nghĩ tới tiền.
Thích tiền tới vậy sao?"
"Tiền có thể xui khiến ma quỷ, ai mà không thích chứ.
Như anh nói đấy, tôi đang bị thương còn không mau trả tiền cho tôi đi tìm đại phu!"
"Đại phu?"
Thế giới này không gọi người chữa là bệnh là đại phu sao?
"Ờ, ý tôi là người sẽ giúp tôi băng bó vết thương!"
Đôi mắt Tịch Mặc Thương híp lại, nghi ngờ nhìn Tử Sở Tuyên.
Ánh mắt Tử Sở Tuyên thoáng hiện lên chút chột dạ nhìn sang nơi khác.
Ai mà biết cách gọi của thế giới này cũng khác vậy chứ!
Cô có nên dành ra riêng một ngày để học cách sử dụng từ ngữ của thế giới này không nhỉ?
"Lát nữa tôi bảo Tần Phong chở cô tới bệnh viện!"
Thuộc hạ của Tịch Mặc Thương áp chết đám người kia rất nhanh.
Mất đi người cầm đầu như rắn mất đầu, chỉ chong chốc lát đã bắt được toàn bộ bọn họ.
Đúng lúc này, lại có thêm một nhóm người khác đến.
Một nhóm chín người, bọn họ đều mặc áo màu lam chỉ có một người ăn mặc khác.
"Tịch Tổng, là cảnh sát tới!"
Cảnh sát? Đây chính là những người giữ trận tự hòa bình của Đế Đô.
Cái người mặc quần áo khác biệt sao cứ cảm thấy quen quen thế nhỉ, hình như trước đây cô đã từng gặp ở đâu rồi thì phải?
Chắc không đâu, cô là người từ thế giới khác tới mà!
"Tịch Tổng, bình thường gặp được anh đã khó, hôm nay thật không ngờ trùng hợp lại gặp được anh ở đây đấy!"
Người dẫn đầu đám cảnh sát tiến lên chào hỏi.
Tịch Mặc Thương không nói gì, cũng không chào hỏi lại, Tần Phong liền lập tức thế Tịch Mặc Thương chào lại.
"Phan Thiếu đúng là đam mê với nghe, rất vui khi được gặp lại anh! Người mà các anh muốn bắt không may bị bọn tôi giết rồi, thứ lỗi!"
"Không sao! Tên này cũng đã có án tử hình, sớm muộn cũng phải chết!"
Một nữ cảnh sát tiến đến nâng cô dậy, giúp cô cầm máu.
Mắt Tử Sở Tuyên khẽ chuyển.
Tần Phong dám nói như vậy rõ ràng là ý của Tịch Mặc Thương.
Tại sao lại bao che cho cô?
Là sợ người khác biết Tịch Thiếu Phu Nhân giết người sẽ ảnh hưởng tới mặt mũi của Tịch Gia sao?
"Phan Thiếu, trên đầu tên này có cắm một con dao!"
Phan Việt Vân nghe thấy vậy liền tiến tới chỗ xác chết.
Nhìn hung khí đã giết chết người, trên mặt anh ta hiện lên sự kinh ngạc.
"Hồng Liên!"
Tử Sở Tuyên vì không muốn thêm phiền phức nên im lặng nãy giờ.
Nghe Phan Việt Vân nói tên Hồng Liên, cả người cô thoáng cứng đờ, kinh ngạc nhìn anh ta.
Cái tên Hồng Liên này cũng chỉ có Tịch Mặc Thương, Tần Phong, Triệu Chí Kính cùng Tôn Dịch biết khi bọn họ nghe cô nói.
Anh ta làm sao biết được, trừ phi anh ta cũng giống cô!.