Tử Sở Tuyên đoạt lấy khẩu súng trong tay Du Thi Cảnh, sau đó đi tới trước mặt Iwasaki Gi.
Hồng Liên ở phía sau Du Thi Cảnh, cô không lo anh ta có thể chạy được.
Nếu dám chạy, cô có thể đảm bảo Du Thi Cảnh liền lập tức biến mất khỏi thế gian này.
"Tôi đang muốn thành lập một thế lực cho riêng mình ở Đế Đô này.
Sát thủ đứng đầu, anh nghĩ sao khi trở thành thuộc hạ của tôi?"
Tử Sở Tuyên cúi đầu từ trên cao nhìn xuống Iwasaki Gi, tay vuốt ve khẩu súng.
Giọng nói rất bình thường, không hề lộ ra chút uy hiếp, hay ép buộc nào, giống như chỉ đơn thuần hỏi thôi.
"Tôi sẽ không bao giờ trở thành thuộc hạ dưới trướng của bất kỳ ai hay bất kỳ thế lực nào!"
"Vậy thật đáng tiếc nhỉ! Anh biết không, tôi và Du Thi Cảnh kia có một điểm giống nhau, đó là thứ gì không có được đều sẽ phá hủy, để không có bất kỳ ai đạt được!"
Người như này, tính cách rất quật cường, càng ép buộc chỉ khiến cho kết quả đi ngược lại.
Dù có thu dưới trướng rồi cũng sẽ có một ngày chó phản chủ cắn ngược lại.
Cho nên đã không có được chỉ bằng hủy đi tránh hậu họa sau này.
"Nếu cô nghĩ tôi sợ chết thì đúng là sai lầm!"
"Không! Tôi chỉ nghĩ lát nữa sẽ hủy thi diệt tích bằng cách nào thôi!"
Tiếng súng vang lên, Iwasaki Gi ngã xuống, máu nhiễm quần áo.
Tử Sở Tuyên sắc mặt không đổi nhìn Iwasaki Gi dần chết đi.
Khi vừa tính quay người sử lý nốt Du Thi Cảnh kia thì trên người Iwasaki Gi rơi ra một thứ gì đó.
Tiếng đồ vật rơi xuống, Tử Sở Tuyên bị nó hấp dẫn.
Sắc mặt cô khẽ biến khi nhìn thấy nó.
Đó là một miệng ngọc bội trạm khắc hoa văn một con phượng hoàng đang tung cánh, hoa văn tinh xảo đến từng chi tiết.
Tử Sở Tuyên cúi xuống nhặt ngọc bội lên, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.
Trong đầu hiện lên ký ức trước kia, trên mặt không hiện lên biểu cảm gì.
Cô đứng quay lưng về phía Phan Việt Vân và Du Thi Cảnh, nên hai người cũng không rõ biểu cảm của cô lúc này thế nào.
Chỉ là nhìn bóng lưng đó, bọn họ hình như cảm nhận được sự buồn bã đang toát lên từ người cô.
Phan Việt Vân kinh ngạc không thôi.
Anh không nhìn lầm đi, Tử Sở Tuyên đang buồn sao?
Miếng ngọc bội đó là gì?
Tử Sở Tuyên ngồi xổm xuống động vào mạch của Iwasaki Gi, phát hiện mạch vẫn đập.
Vẫn cứu được!
"Du Thi Cảnh, xe anh vẫn còn chạy được chứ?"
"Hả, à, tất nhiên!"
"Hai người đem anh ta lên xe đưa đến bệnh viện gần nhất, bằng mọi giá phải cứu được người này!"
Tử Sở Tuyên không phải đang nhờ vả mà là ra lệnh.
Và thực hiển nhiên là Du Thi Cảnh không thích điều này.
"Cô là thứ gì mà tôi phải nghe cô?"
"Một là đưa anh ta đi bệnh viện, hai là cả hai người đi theo anh ta!"
Hông Liên như cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, sát khí bao quanh thân, ánh đỏ trên thân sáng rực lên như máu, chỉ cần dám nói từ không sẽ trực tiếp thay chủ nhân nó kết liễu.
"Sao cả tôi cũng phải chịu chung cảnh vậy chứ?"
Phan Việt Vân bất mãn lên tiếng.
Bọn họ là đồng hương đó, không thể nể mặt sao.
Hơn nữa anh từ nãy giờ đâu có chọc giận cô chuyện gì đâu, đừng có vô lý như vậy chứ!
"Kiên nhẫn của tôi có hạn!
Sát khí bao quanh Hồng Liên càng trở lên khủng bố, lại thêm cái ánh mắt chết người kia của Tử Sở Tuyên hại Du Thi Cảnh toát cả mồ hôi.
Du Thi Cảnh tiến tới đỡ Iwasaki Gi đang hôn mê lên, chỉ là đột nhiên cáu gắt quay ra chửi Phan Việt Vân.
"Mẹ nó, tên họ Phan kia! Còn đứng đó làm gì, mù rồi à?"
Phan Việt Vân:"...".