Khi Lấy Chàng... (Nhật Ký Của Cô Dâu Trẻ)

Tập 7: Cái tết đầu tiên của mèo con.
Đó là tên của một câu chuyện được học từ thời còn nhỏ. Cũng chẳng nhớ của lớp mấy nữa. Nhưng cái cảm giác thương con mèo con lần đầu tiên tới căn bếp lạ dưới sự soi mói của bác nồi đồng, chị chổi xuể… vẫn còn y nguyên. Và giờ, với cái tết này, không hiểu sao mình lại nhớ đến câu chuyện ấy.
…Gói bánh chưng…
Năm nay, thấy mẹ bảo: “gói bánh chưng” làm mình lo lắng. Tính mình vốn chậm chạp, rồi lại cẩu thả nữa, nên rất không yên tâm nếu cọ lá, hay làm bất cứ cái gì qn trọng.Nhớ hồi còn học cấp 3, con bạn thân yêu anh khóa trên, dở hơi lại xung phong đến nhà anh ấy nhận phần cọ lá. Mình thương bạn, lại nể vì lời rủ rê, nên cũng đi. Thế là từ sáng sớm đến trưa muộn, hai con bé chưa cọ được mấy trăm lá thì đã hát hết các bài đã thuộc, chưa thuộc hay chỉ ư ử âm điệu rồi. Đành lòng vừa làm vừa mắng nhau là đồ ngu thôi. Giờ nghĩ đến gói bánh mà sợ.
Năm nay công ty cũng bận, nhiều hợp đồng nên công việc thiết kế cũng thường xuyên phải về sau 8h tối. Sếp hí hửng lắm, giáp tết mà mình vẫn ở lại làm cho xong việc. Có lần sếp bắt tay an ủi: “cố gắng em nhé, tết này sẽ thưởng em to nhất !!!” . Sếp đâu biết rằng, mình cũng vui lắm khi có việc mà làm đến giờ này. Mình trốn mấy cái bánh chưng thôi !!!
…Đi sắm tết…
Khác hẳn những ngày xưa tết tết, năm nay mình ky cóp để nhỡ đâu đi sắm tết với mẹ chồng. Nhưng mẹ đuổi, mẹ bảo thà đi với mấy bà già còn hơn đi với mình. Mẹ bảo đi với mình rách việc lắm. Đành lòng ngậm ngùi biếu mẹ tiền sắm tết, còn thui thủi chờ tối chồng về thì mách chồng thôi.
……………..
- Thì em kệ mẹ, em cứ phải đi cùng làm gì. Mẹ thích thế.
- Nhưng mà em muốn thân thiết hơn- Em chỉ lắm chuyện, nhà anh thế đấy. Không phải đi đâu. Kệ mẹ làm gì thì làm.
Chàng qy mặt vào cái game mobile chết tiệt làm mình buồn thối ruột. Chàng sống thoáng quá thì phải. Thoáng đến nỗi những cố gắng vun đắp tình đồng đội đồng chí của mình với gia đình nhà chàng thổi bên tai phải sẽ chạy ào luôn ra tai trái thì phải. Chàng không giúp mình như gián điệp giúp quân đội ta, như hoa tiêu chỉ lối, chàng cho rằng mình lắm chuyện. Mình chỉ có chàng là đồng minh thôi mà. Sao chàng lại thế chứ.
- Này, em bảoMình làm vẻ thân thiết sán tới bên chàng với bộ mặt nghiêm túc.
- Gì?
Chàng nhíu mày vì trả lời các câu hỏi của mình chàng sẽ không liền mạch chơi game được.
- Anh nên bỏ em đi.
- Sao lại thế
Mắt chàng vẫn dán vào điện thoại, mồm vẫn nói và toàn thân vẫn không thay đổi.
- Em lấy giấy bút cho anh nhé
- Có gì thì em nói đi, cứ vòng vèo. Anh ghét nhất tính vòng vèo của em đấy.
Chàng gắt lên nhưng vẫn ở mức độ kiềm chế được. Còn mình, sự kiên nhẫn của mình cũng trào lên gần đến cổ rồi. Mình đang cố dìm nó xuống đây. Chàng ghét tính đó ư? Mình không nhớ rõ, nhưng chắc thời yêu nhau chàng sẽ không nói thế. Vì tất nhiên, nếu nói thế thì giờ ngồi bên mình là anh khác chứ không phải là chàng.
- Em thấy chỉ có 3 thứ anh nên lấy làm vợ chứ không phải là em: tivi kênh HBO, máy tính với internet, và cái điện thoại với game nữa đấy.
Chàng im lặng. Mắt vẫn nhìn điện thoại, tay vẫn bấm bấm. Cái điện thoại vẫn bíp bíp như để trêu tức mình.
…….
………..
5 phút sau…- Hả, em vừa nói cái gì cơ, nói lại anh nghe nào?
……………
Mình xông vào, giằng lấy điện thoại trên tay chàng, kéo cái cạp quần chàng, và….vứt cái điện thoại vào trong đó. Cho cái điện thoại chết vì sặc.
…Tết đến rồi…
Mình là con một. Ngày xưa bố mẹ ham vui nên không nhớ ra là phải đẻ thêm thì phải. Vì vậy mà đi lấy chồng rồi, thương bố mẹ ở nhà đơn độc lắm. Tết đến, lại càng thương bố mẹ nhiều hơn.
Ngày trước, tết đến hai mẹ con còn tíu tít đi m đồ ăn tết. Ngày tất niên còn bày trò món nọ món kia. Mấy ngày tết bạn bè mình còn đến ăn uống tán phét với bố. Giờ thì có còn ai nữa đâu.
Từ cách đó mấy hôm, mình đã xin phép mẹ chồng cho phép hôm tất niên được ăn một bữa ở nhà ngoại, và một bữa sẽ ăn ở nhà nội. Mẹ chồng đồng ý, mình tưng bừng chờ đón cái tết. Mẹ mình cũng thế, tưng bừng chuẩn bị làm cơm để con gái về.
….
Đêm giao thừa, giữa cái rét của bà già mùa đông vô duyên, đứng bên chàng, bên cả Hồ Tây nữa, pháo hoa nổ đì đẹt mà đẹp mê hồn, mình vẫn được chàng mừng tuổi. Lần này là 100.000đ. Mình cười: “Tiền mất giá quá anh nhỉ, mới có lúc nào chỉ cần mừng 2000đ phải không anh”. Chàng cười, xoa đầu mình, vòng tay ôm lấy vợ, và thì thầm: “chúc mừng năm mới, bà xã !!!”
Mình đã khóc vì hạnh phúc. Ước gì thời gian đừng trôi.
…Sáng mùng 1…
Mới 8h sáng, mình còn chưa muốn chui ra khỏi chăn vì tối q đi đón giao thừa, q Quốc Tử Giám xin chữ và về Hà Đông đi lễ Bia Bà đến 3h sáng. Năm nào cũng thế, mình quen đón giao thừa như vậy rồi. Thế nhưng có lệnh triệu tập, chàng hốt hoảng gọi mình dậy chỉnh chu nhanh chóng vì bố tổ chức buổi họp thì phải. Mình mắt nhắm mắt mở làm theo yêu cầu. Lạ nhỉ, có việc gì vào sáng mùng 1 đâu.Xuống đến tầng 1, mình là đứa xuống muộn nhất. Nhưng không khí âm u cũng đủ để mình hiểu có điều gì không hay đang xảy ra rồi. Cả nhà im bặt. Chỉ có chàng là cúi gằm. Thôi chết, lại chuyện gì nữa đây. Lặng yên trước bài nói đang dở dang và đang cao trào của bố, mình mới hiểu ra rằng, việc mình về nhà đẻ ăn tất niên là đi ngược lại truyền thống gia đình nhà chàng. Bố không cho phép 2 bữa tất niên không có đủ các thành viên. Và mình đã gián tiếp giết chàng.
….
Sau cơn bão ấy, chàng đã bị đánh gục. Về phòng, nằm cuộn tròn không ăn gì, không đi đâu cho đến ngày hôm sau. Khổ thân, cái ao bèo của mình ngoài biết ghen còn biết dỗi nữa. Mình cũng sợ. Cũng chỉ vô hồn ngồi góc nhà ăn hết cái này đến cái khác. Thương chàng mình không dám nói, chứ thực lòng mình cũng buồn. Không lẽ bố mẹ đẻ mình ngày tất niên thui thủi 2 thân già hay sao? Không lẽ không có quyền ăn cơm với con gái hay sao?
Kết thúc câu chuyện của mèo con, chú mèo đã thắng. Nó không còn sợ hãi nữa, nó có thể vượt q hoàn cảnh để trưởng thành. Còn mình, nỗi thất vọng và sợ hãi bắt đầu bao trùm nhiều hơn, cái mốc để có thể trưởng thành ngày một xa hơn. Và hình như, những ngày tới mới là bắt đầu.
Tập 8: Đám cưới thằng bạn thân
- Ngày kia tao cưới nhé !
- Ơ, mày nói thật hay đùa thế ?
- Tao nói thật, tao cưới cái con bé hôm tao dẫn sang nhà mày ấy
- Thật hay đùa đấy, sao giờ mới báo tao?- Thật mà, 11h trưa mai nhá, tại nhà văn hoá trung tâm huyện Thanh Trì
- Thật đấy à?- Thật, thế nhé. Nhớ mang cả thẳng con trai cả đi, đường xa để nó đèo đỡ vất vả.
…………..
Cú điện thoại cúp rồi mà mình vẫn không hiểu là thật hay đùa. Bạn thân đấy, nó cưới ư ?
Ngày đi ôn thi đại học, trong cái lớp cấp tốc sát kỳ thi, chỉ có mình là con gái. Trong lớp, mình được bầu là lớp trưởng. Cũng đúng thôi, Viện Đại Học Mở khoa Công Nghệ Thông Tin lấy đâu ra phụ nữ, nhất là cách đây hơn 8 năm. Vì vậy có nhiều anh chàng hay trêu lắm. Buồn cười, dạo đó mình ghét tất cả.
Buổi ôn thi nào cũng thế, 9h tối mới tan. Từ Hà Đông đạp xe về Bưởi, lúc nào mình cũng thấy có thằng cha đạp xe đi theo mình. Mình rẽ Ngã Tư Sở nó cũng rẽ, mình đi tắt Qn Nhân nó cũng đi, mình hướng về Cầu Giấy nó cũng hướng. Vậy là lần nào mình cũng co giò lên đạp thật nhanh. Về đến nhà hôm nào cũng đứt cả hơi.
Một tối, đói quá, ra chơi mình đi lượn lờ bách hoá Thanh Xuân, và xà vào quán cháo vịt. Vừa ngồi xuống lau cái thìa, thằng cha đáng ghét ấy đã xuất hiện. Nó cũng ăn cháo vịt. Và…nó chọn chỗ ngồi cạnh mình.
- Bà tưởng tôi bám đuôi hả?
- Ơ, thế là thế nào ? (mình giật mình vì sự trắng trợn của thằng cha đáng ghét)
- Này, đừng có tưởng bở nhé, nhà tôi cũng đi lối đó. Nhà tôi ở Xuân Thuỷ- Thì ai bảo gì đâu, ăn đi rồi vào lớp.
Mình ngượng chín cả mặt vì sự sai lầm của mình. Chắc mỗi lần nó đi theo mình là nó buồn cười lắm đấy. Giờ lại còn táo tợn đề cập thẳng vấn đề nữa chứ. Thật không thể chịu nổi người này.- Ăn xong rồi, ăn sau trả tiền nhá.
- Ơ- Cảm ơn trước
Mình nhanh nhẹn lau miệng và lao về lớp như một viên đạn. Để mặc nó với 2 bát cháo. Mặc kệ nó có đủ tiền trả hay không, nhưng mình trả thù được món nợ đó, mình đỡ tức.
Một tháng sau
Ngày nhập học, mình há mồm kinh ngạc khi nó và mình học chung một lớp. Tên trong sổ điểm lại chỉ cách nhau có 3 người. Hiếu với Hiền mà, vậy nên kiểm tra hay thi lần nào cũng dễ bị ngồi gần nhau. Trời ơi, đúng là ghét của nào trời trao của nấy thật.
Năm đầu tiên, bọn mình học chỉ là những môn cơ bản. Thầy toán quý mình nên thường được gọi lên làm bài mẫu. Lần nào thầy cũng khen kết quả, nhưng…lần nào nó cũng nói nhỏ đủ nghe khi mình đi q: “làm ngu thế không biết, may mà đúng được kết quả”. Mình tức nó lắm. Mình tức nó thật.
Năm thứ 2, có rất nhiều chuyện xảy ra khi đời sinh viên gõ cửa. Nhà ở Hà Nội, nên mình không biết cảnh sống ở trọ, mà ước được ở ký túc cũng không được. Ấy vậy mà mình gây ra không ít rắc rối với tất cả mọi thứ xung qnh. Thượng đế trêu ngươi, lần nào cũng là nó. Nó xông ra như anh hùng cứu mỹ nhân. Nó xông ra giải quyết các vấn đề như là việc của nó. Và…mình với nó trở thành bạn thân từ lúc nào.Thường thì nó đến đón mình đi học, bữa nào có xe máy thì cùng vi vu. Bữa nào có xe đạp thì mỗi đứa một cái. Nó kêu thà chết chứ không đèo mình. Nó bảo mình lần nào ăn gì cũng ăn lắm, nên nặng, nó không đèo nổi. Bữa đó, lớp phải học cả ngày, đứa nào trong lớp cũng uể oải. Vậy là buổi trưa cả hội cùng nhóm đề tài rủ nhau về nhà mình làm lẩu cá nhậu nhẹt, rồi về trường học tiếp. Mùa đông mà, lẩu là đúng nhất. Sinh viên mà, lẩu cá là rẻ nhất.
Lũ con trai phởn trí lấy rượu của bố mình ra uống nên lừ đừ hết cả. Nhà hết giấy ăn, mẹ thật thà đưa cho tụi mình giấy báo để thay giấy ăn đang cần khẩn cấp để còn về đi học. Khổ thân, sau bữa nhậu, đứa nào đứa nấy mặt đen lem luốc, mực từ giấy báo được lau vào mặt, lại dính mỡ nên cả phi đội đều đáng được đưa vào kỷ lục Việt Nam môn trang điểm ấn tượng, hay thật. Rồi còn chỉ nhau cười chế nhạo nữa chứ. Thật là…
Nó hét toáng lên khi mình lo ngại một lũ lừ đừ lên xe về trường đi học. Nó bảo: “Chỉ có tao mới có tư cách đèo mày, tao không say tẹo nào !” Và mình thì tham đi xe máy.
H…u..ỳ..n…h…!!!
Xe máy đổ đánh ầm khi đi q Sở Thú, chỉ vì tốc độ nhanh và một em bé chạy vụt q đường. Mình và nó, chìm trong cái vũng nước ổ voi trời mới mưa hôm q. Mùa đông. Áo len trắng và quần bò xanh đẹp nhất bộ của mình. Thế là xong.
Nó thường không hay ngồi cạnh mình, nó hay ngồi bàn dưới để làm camera qn sát và bình phẩm thì phải. Chỉ có mấy anh chàng dỗi hơi là hay xin ngồi cạnh. Và tất nhiên, lần nào trên đường đi học về, nó đều chê bai và bình phẩm thằng cha nào ngồi cạnh mình.
Nhưng hôm đó nó lại ngồi cạnh.
- Sao hôm nay mày tử tế thế ? Mình hỏi mỉa mai.
- Tao thấy mày ngồi mà nước từ mặt ghế cứ ròng ròng chảy, nước từ áo len ấy. Tao sợ k ai dám ngồi cạnh mày nên tao ngồi thôi.
- Căm thù !!!Mình rít lên đủ để nó nghe và làm ra vẻ chú tâm vào bài học. Mình ghét nó thế không biết, mình ướt và rét thế này là tại nó hết.
5 phút
10 phút
- Hiếu ơi, tao rét quá, tao về đây, tao không chịu được nữa.
- Tao đưa mày ra ban công hóng gió nhé. Gió một lúc là khô thôi.- Khô sao được mà khô, tao ướt hết cả 3 lớp rồi đây này.
- Giời ơi, có là gì đâu, tao ướt cả 5 lớp nhé – Rồi nó còn lấy tay ra hiệu để miêu tả – lớp quần bò này, lớp quần đông xuân này, lớp quần đùi này, lớp quần này nữa này, và lớp da tao nữa.Phải công nhận thế giới này hiếm có ông đàn ông nào trơ trẽn như nó, thô quá thể. Nhưng thì thầm đến thế thôi thì cũng phải đi hóng gió với nó thật. Oái oăm, càng đứng trước gió, càng rét.
- Thôi, nhất quyết là tao về đây, rét quá, tao mà chết là lớp không kịp bầu cán bộ lớp đâu- Đâu, đưa tao xem nào
- Vớ vẩn, mày cứ đứng đây cho bao giờ khô đủ 5 lớp của mày. Tao về đây. Căm thù…
……
- Khoan đã !!!
Vậy là 2 đứa bùng 3 tiết cuối. Dù sao cũng điểm danh rồi. Hôm đó gió mùa rét lắm, gió cứ tát vào mặt người đi xe máy như thể kẻ thù vậy. Mình dành phải cúi xuống nép vào lưng áo nó. Hai hàm răng va vào nhau cạp cạp.Bỗng nhiên nó vòng tay ra sau cầm tay mình. Nhét vào túi áo nó. Và…nắm chặt tay mình mãi trong túi.Con đường im lặng
Nó im lặng
Mình im lặngChỉ có cái xe máy Đài Loan trùng xích là kêu như tàu hoả.………….
- Này !- Hả ?
Bỗng nhiên nó phá cái khoảng lặng rối ren giữa hai đứa làm mình bị dứt ra khỏi luồng suy nghĩ:”Nó đang có ý đồ gì đây !”
- Tao thấy mày rét quá thì mới nắm tay thôi đấy nhé.
- Ừ, thì mày có cái vị gì đâu mà tao phải nghe giải thích – Mình bực mình bật lại – Tao nghĩ mày như em trai tao nên mới để yên đấy chứ.
- Ờ, tao cũng nghĩ mày là chị gái nên mới nắm tay đấy nhé. Đừng có hiểu lầm.…..Khoảng không lại im lặng….- Này !!
- Gì ???
- Nhưng mà tao dặn trước nhé -lại là nó với cái giọng cẩn trọng –Mày không được yêu tao đâu đấy !
- Ơ, cái thằng này, mày bị dở hơi à ? – Mình tức khí – Tao điên à mà yêu mày.
- Thì đấy là tao cứ dặn trước.- Đồ dở hơi !!!
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng kể từ đó cứ thằng cha nào trong lớp có ý định cưa mình là nó lại bình phẩm, những hôm hai đứa tổ chức nấu cái gì đó cùng ăn nó lại lôi ra chê bai dè bửu. Về sau, quá đáng hơn, kể cả những anh khác hay ngồi ngoài quán của mẹ, nó cũng liệt người ta vào dạng xấu xa hết chỗ nói. Còn nó, lâu lâu lại thấy đèo một cô tới nhà mình chơi, hôm sau lại hỏi: “Trông thế nào? Được không ?” Mình trả đũa: “Xì, dây thần kinh tình yêu của mày bị đứt à? Thế mà cũng chọn” . Và …lại không thấy cô bé ấy xuất hiện nữa.
Năm thứ 3
Gia đình nó có chuyện, nó phải bỏ dở chuyện học hành để sang định cư bên Nga với gia đình. Ngày nó lên máy bay mình không tiễn, chỉ tối hôm trước hai đứa rủ nhau đi uống café mà thôi.
- Dạo tết tao thấy lá số của mày cũng được đấy chứ. Thôi, mày đi nước ngoài cho rộng tầm mắt. Mừng ày
- Số tao lận đận lắm. Trong lá số ấy người ta bảo: năm tao 30 tuổi làm ăn sẽ lụi bại, năm tao 40 tuổi mới có vẻ gỡ gạc được, năm tao 50 tuổi mới có tí của để, năm tao 60 tuổi mới làm ăn được. Lấy đâu ra mà được.
- Ơ, tao nhớ là họ nói năm mày 65 tuổi sẽ đại cát đại lợi mà. Mày cứ đi đi. Bao giờ 65 tuổi thì về gặp tao nhé.- Không ạ, để tao mốc à?
- Tao có bảo mày để mốc đợi ngày nắng thì mang ra phơi đâu. Chỉ bảo mày và tao sẽ chờ nhau ở cuối con đường tình mà.
- Ừ, năm 2 đứa mình 65 tuổi nhé.
Cả hai đứa cùng cười, nhưng không hiểu sao trong lòng mình muốn khóc. Chả hiểu vì cái gì. Còn nốt một năm nữa thôi là ra trường rồi, nhưng nó và mình sẽ không còn được cùng đi bảo vệ đồ án tốt nghiệp nữa, không còn ai chiều về rủ mình xà vào hàng bánh chuối trên đường Láng nữa, không còn ai mắng mình là Hiền tồ tẹt nữa.
Đêm hôm ấy, café làm mình mất ngủ. 1h sáng, nó gọi điện ình, hai đứa lại tâm sự đến 2h sáng. Tâm sự cũng không phải, tâm sự gì mà thi nhau nói xấu thầy cô ở trường.
Nó đi, và chẳng còn ai bình phẩm các chàng trai đến cưa mình nữa.
Thi thoảng, nó vẫn gọi điện về. Chứ mình làm gì có tiền mà gọi cho nó.
Bốn năm sau,
Vô tình nó gọi về trước ngày mình cưới một tuần. Nó không bình luận gì cả. Chỉ hỏi: “có hoãn được 2 tháng để chờ tao về không?” Mình trả lời: “Không ! cái này do người lớn quyết định”. Nó bảo: “Ừ, thế thôi, chúc mày hạnh phúc”. Cúp máy, tự dưng mình lại muốn khóc.
Hai ngày trước khi cưới,
Mình và chú rể tương lai lên thăm bà nội đang điều trị tai biến mạch máu não trong viện. Mình có kể với bà rằng:”Thằng Hiếu mấy hôm trước có gọi về chúc cháu hạnh phúc bà ạ .”Bà chỉ cười gật gật thôi. Trước khi về, khi chú rể xuống lấy xe, bà nắm lấy tay mình thì thầm:
- Hôm hai đứa chúng mày rủ nhau đi uống café tạm biệt ấy, lúc mày đang chỉnh trang trên gác, nó có bảo với bà rằng: Chỉ vì tự ái một câu nói đùa mà cháu mất hết bà ạ”
Con đường về, vẫn đoạn đường toàn mùi bánh chuối rán, tự dưng mình bật khóc. Lần này, mình khóc vì hai đứa dở hơi ngày nào nắm tay nhau, không phải ướt vì mưa cho nó ra dáng lãng mạn một tí, mà là ướt vì ngã xe máy.
Hai năm sau,Nó mời mình ăn cưới nó chỉ trước có 2 ngày. Dạo nó về nước được một năm, cũng đèo cô bé đó đến nhà mình. Và giới thiệu là chị gái. Không biết trùng lặp hay sao ấy, trước nó cũng bảo là coi mình như chị gái mà. Mình hết ngạc nhiên lại đến sượng sùng.
Đêm trước hôm nó cưới,
Tâm trạng mình cứ thế nào ấy, buồn kiểu gì khó tả lắm. Đàn bà thật phức tạp và tham nữa. Mình lên mạng và tâm sự với một người bạn trong thành phố Hồ Chí Mình, mình bảo:
- Chắc là buồn vì tham, giờ phải chia sẻ thằng bạn thân cho cô gái khác rồi.- Mất hẳn chứ chia sẻ đâu mà chia sẻ.
Câu trả lời làm mình như bị giật ra khỏi u mê. Ừ, lấy đâu ra mà chia sẻ. Mất hẳn rồi. Cảm giác lúc này cứ như bị ai móc túi cái gì thật quý giá. Tiêng tiếc thế nào ấy. Kỳ cục thật.
Tập 9: Q rồi mộng mơ
Vậy là mình và chàng đã hết những tháng ngày tán tỉnh nhau. Giờ thì tính tốt tính xấu phơi bày ra hết rồi. Buồn cười thật, chàng tỏ vẻ khó chịu khi thấy mình mặc váy đi làm và ngồi cả buổi với cái game mobile mỗi lần sang chơi với bố vợ.
…Lười…
Thật ra thanh niên bây giờ ai chẳng lười, không riêng gì mình, không riêng gì chàng. Sau hai tháng làm con dâu mới, mẹ chồng cuối cùng cũng cất lời vàng ngọc:
- Thôi, cô không phải dậy sớm quét nhà nữa đâu nhé. Cô cứ lạch cạch làm tôi muốn ngủ thêm cũng khó. Trời mùa đông thế này ai mà chịu được. Từ mai trở đi luôn nhé.
- Dạ !!!
Cái dạ đầy biết ơn và từ tốn. Không biết mẹ có nhận thấy cái dạ đó đang kiềm chế nhiều tiếng reo hò trong lòng mình hay không. Nhưng cũng kể từ đó, mình chỉ dậy trước giờ đi làm 1 tiếng đồng hồ thôi.
Chàng cũng lười, ngày yêu mình thì chàng chăm lắm. Mình mà làm cái gì một mình, chỉ cần lườm chàng một phát là chàng vội vàng lao ra phụ một tay ngay. Có lần sang nhà mình ăn trực, (hí…hí…vì sang chơi mời ở lại ăn cơm lại vâng ngay chẳng là ăn trực thì là gì?) thấy mẹ mình đang đứng nấu nướng liền sán tới kêu “làm gì cho con làm với.” Rồi dưới sự đảo mắt điều khiển của mình, chàng lao vào chậu rửa bát như một viên đạn.
một phút…
hai phút…..ba phút……
….
Chàng chạy lại, mắt tái dại, cắt không còn hột máu, thì thầm vào tai mình:
- Em ơi, chết dở rồi, anh có chuyện này muốn nói với em.
- Anh không làm nốt đi còn bỏ dở để ra đây là gì?
Mình tỏ ra khó chịu khi thấy chàng chưa hoàn thành xong công việc. Có mấy cái bát thôi mà lười thế …
- Anh….anh ….bị đứt tay rồi.
Chàng e dè chìa ngòn tay bị con dao do chàng cọ vừa cứa. Mình la lên……tất nhiên, cả nhà lại xúm vào, cuống quýt băng bó. Làm như tai nạn chiến tranh không bằng. Từ lần ấy trở đi, mẹ không cho chàng mỗi lần sang chơi làm bất kỳ việc gì nữa. Mãi về sau, mình mới nghĩ, có thể chàng cố tình để đỡ phải làm chăng?
Giờ, khi lấy nhau về rồi, không còn chàng trai tội nghiệp ngày nào nữa. Mà thế vào đó là một ông chồng vừa lười vừa khó tính. Hai vợ chồng có pha tách trà ngồi uống với nhau thì trong đầu đã phải toan tính xem kiếm cớ gì đây để kẻ kia đi rửa chén sau bữa tiệc rồi. Hay thật, đúng là hôn nhân khác ngày yêu quá thể.
Tính chàng bừa bãi, rất hay lấy đồ mà không để vào chỗ cũ. Đi làm, thay cái quần đùi ra cũng vứt luôn ra sàn nhà rồi kệ nó ở đó. Mình đi theo dọn dẹp cũng điên tiết. Thể nào cũng có ngày mình cầm cầm cái quần đùi của chàng ném ra ngoài cửa sổ.
…tình yêu thời hậu chiến…
Không ai yêu nhau mà không từng một lần đi ăn tiệm. Đôi khi không phải vì thích món ăn đó, mà là vì thích được đi với nhau. Và tất nhiên, phong tục Á Đông, người đàn ông thường là người trả tiền.
Không hiểu sao mình cũng thế, mình thích đi ăn mà chồng là người trả tiền, cho dù lĩnh lương lần nào mình cũng lột sạch của chàng, cho dù mình luôn là người lừa chàng đi ăn tiệm.- Alô, anh à, tới ngay số 9 Văn Cao nhé !- Việc gì thế em – Chàng ngơ ngác hỏi – Anh trưa nay bận lắm !- Việc gấp lắm. Em cần anh !Chàng hớt hải lao từ cơ qn về phố Văn Cao. Đàn ông mà, mình biết, chàng hẹn bia hơi với lão Vân – bạn nối khố – chứ bận gì đâu. Khi nào chàng bận thật sự, thì chàng sẽ nói việc đó là việc gì rồi, hoặc chàng nhờ ai đó chạy q chỗ mình, chứ chàng không nói chung chung như thế.
Nhìn cái dáng thân yêu đứng ngơ ngác ngoài đường, trước cửa quán tìm kiếm mà thương quá. Nhưng q khung cửa kính tầng 2, làm sao chàng thấy được ánh mắt có mùi của sự đắc thắng này.
- Anh à, sao lâu thế, gấp lắm rồi
- Ơ, em đang ở đâu, lại vượt đèn đỏ à? lại bị công an tóm à ?
- Không, lên tầng 2 đi anh, em sắp gọi món rồi,
- Ơ…sao em bảo có việc gấp ?
- Thì em đói quá em bảo gấp chứ sao? Em đói không qn trọng với anh à?Bữa trưa thật bất ngờ với chàng và thật vui với mình. Đôi khi mình thích hâm nóng tình yêu bằng cách trêu tức chàng hoặc làm những chuyện không ai nghĩ ra. Tình yêu thời hậu chiến mà, mỗi người đã không còn mới lạ ở người kia nữa. Nên mỗi một bất ngờ lại là một lần làm mới thôi.
- No quá, cảm ơn em nhé !
- Anh trả tiền đi rồi về
- Ơ…em mời anh mà…
- Xì…thế anh không phải là đàn ông à, để em đứng lên trả tiền mọi người sẽ nhìn anh chứ không nhìn em đâu nha
- Nhưng…em lột hết của anh rồi mà.
- Kiểu gì chẳng còn
- Ừm, em tinh quái lắm, đã lột hết lương, còn đẽo dần lậu. Em cứ thế này anh chết đấy.
- Vâng, anh chết em vẫn còn trẻ, còn nhiều cơ hội đi lấy chồng nữa mà.
Chàng biết th rồi, chàng chấp nhận trả tiền. Nhưng lần sau, chắc chắn không rủ đi ăn bằng bài cũ được nữa. Chàng sẽ cảnh giác hơn. Nhưng mình lại càng có nhiều bài hơn, miễn sao đẽo được hết lậu của chàng. Mình mà, “ở đây, ai là tướng ?”
Khà …khà….
Giờ cái quán số 9 Văn Cao đã đổi chủ rồi, trở thành quán bia hơi, mỗi lần đi q đó, lại tủm tỉm cười và…nhớ chàng !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui