Lúc này mọi nhà trong cư xá đều đã lên đèn, ánh đèn màu cam tỏa sáng, cùng với sự thay đổi ánh sáng phát ra từ TV, chiếu lêh cửa sổ từng nhà.
Tống Giai Nam ngồi trên ghế sofa gọi điện thoại cho thím: “Tống Thụy ở nhà của con, tâm trạng của con bé không tốt là điều bình thường, thím hãy nghĩ xem, mỗi buổi sáng thức dậy từ năm giờ rưỡi, buổi trưa mười hai giờ mới về nhà, hai giờ rưỡi phải chạy đến lớp, buổi tối lại phải lên lớp tự học đến mười một giờ mới về, thím xem đã mất bao nhiêu giờ, đừng nói là tâm trạng con bé không tốt, cho dù người lớn chúng ta lúc trước trải qua một nửa như thế thôi, trong lòng cũng có oán trách, thím cũng phải thông cảm cho con bé”.
Bên kia lại than thở: “Giai Nam à, thím không nóng lòng sao được, Tống Thụy vốn dĩ là một con bé xảo quyệt không thành thật, trong lòng nó toàn là những tư tưởng sai lệch, nó đâu có như con hiểu chuyện nghe lời người lớn, bây giờ đã lớp mười một, cũng sắp lên lớp mười hai rồi còn gì!”
Cô vội vàng giải thích: “Trẻ con vốn dĩ ít nhiều gì cũng có sự ham chơi, lúc trước con cũng vậy, thím đừng lo lắng quá, lần này nhất định con sẽ nói chuyện nghiêm túc với Tống Thụy, coh cũng đã từng trải qua giai đoạn ấy, nên tương đối có thể hiểu rõ cảm nhận của con bé”.
“Được rồi, được rồi, Giai Nam, ngày mai là tiệc rượu đại thọ của ông, con có biết không?”
Tống Giai Nam ngỡ ngàng: “Không biết, bố mẹ con không nói cho con biết”.
“Xem tmí nhớ của bố mẹ con kìa, bản thân hai người hiện giờ đang giữ chức vụ quan trọng, quý nhân thường hay quên chuyện, ngày mai bảy giờ tối, ở Kim Bích Đường, con đừng quên nha, đến lúc đó thím và bác con đến thẳng đó luôn, bảo Tống Thụy ngồi xe bus đến nha”.
Quả đúng là quý nhân hay quên chuyện, ngay cả chuyện của Tịch Lạc Dữ cũng hoàn toàn để ra sau đầu, cô vội vàng tìm cuốn sổ ghi lại để nhớ kỹ, để phòng ngừa bản thân bị nhiễm chứng bệnh dễ quên của gia tộc: “Được ạ, ngày mai con được nghỉ, đến lúc đó có thể con sẽ đưa Tống Thụy cùng đến”.
Cô buông điện thoại xuống, đẩy cửa bước vào, thấy tiểu nha đầu đang gục đầu trên bàn sách với bộ dạng ngẩn ngơ, cô khẽ ho khan hai tiếng: “Tống Thụy, hoàn hồn đi, đừng để mình chết vì tình yêu”.
Tống Thụy thở ra hai hơi thật nặng, giọng nói khàn khàn: “Em thật sự là gặp người không tốt”.
Tống Giai Nam rất muốn bật cười thật to, ngẫm nghĩ cũng nên giữ lại lòng tự tôn cho cô bé nên đành kìm nén: “Được rồi, là chàng trai kia không có mắt, em có biết sau khi thất tình hên làm một số chuyện không, khóc xong thì rửa mặt, ăn một bữa cơm thật no, lại đi chơi một trận, sau đó là quyết chí nỗ lực mạnh mẽ vươn lên, để một ngày em có thể đạp người đàn ông đó dưới lòng bàn chân, em sẽ thắng”.
“Đúng vậy, dẫm đạp người đàn ông đã cự tuyệt em dưới lòng bàn chân, cảm giác đó sẽ rất thoải mái, đúng rồi, chị, sau khi em thất tình người đầu tiên em nghĩ đến chính là chị, làm một cuộc trao đổi thì chị cũng phải nói cho em biết một chuyện”.
Cô “Ừh” một tiếng: “Chuyện gì?”
Tống Thụy thở thật dài: “Rốt cuộc chị đã từng thích nam sinh nào hay chưa, ở độ tuổi của em, chị đã từng yêu sớm chưa?”
Ánh đèn bàn và ánh sáng từ máy vi tính tạo thành một vầng sáng ấm áp, hòa vào nhau trong không khí, những hạt bụi nhỏ phiêu diêu không theo quy tắc gì trong không gian, cũng giống như từng hạt cát mịn, chúng bày ra trước mắt một mảng màu vàng sáng, cô mỉm cười: “Thật ra thời trung học chị đã từng thích một nam sinh, cũng giống như em lúc đó chị học lớp 11”.
“Sau đó thì sao?” Tống Thụy vội vã hỏi.
“Nói ra thì rất buồn cười, cậu ấy không học cùng ban với chị, rất nhiều lần trùng hợp chị vô tình chú ý đến cậu ấy, mỗi lần thấy cậu ấy chị cảm thấy rất hạnh phúc, có một hôm chị thấy cậu ấy đứng cùng một bạn nữ, chị rất khó chịu, sau đó chị quyết định xa lánh cậu ấy, cuối cùng lại dần dần phai nhạt”. Cô suy nghĩ một chút, lại nói tiếp: “Chị hiểu tình cảm của em, tình cảm thời học sinh là đẹp đẽ nhất, bởi vì đối phương trong suy nghĩ của em là người hoàn hảo lý tưởng nhất, nhưng chờ đến khi em trưởng thành, sau khi gặp đủ mọi loại người, em sẽ hiểu được ý nghĩa của tình cảm đó”.
Tống Thụy giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của cô, khẽ hỏi: “Có ý nghĩa gì?”
“Giống như chỉ là một cảnh vui vẻ trong giấc mơ, sau khi tỉnh lại không có gì cả, cũng có thể sẽ là nỗi nhớ nhung suốt cả cuộc đời”.
Tống Thụy bối rối gật đầu: “Cũng giống như bây giờ em đã bắt đầu cảm thấy đó là một giấc mộng buồn cười rồi, thật là kỳ lạ”.
Tống Giai Nam hiểu rõ: “Cô bạn nhỏ, cho nên em còn rất nhỏ, chuyện tình yêu để sau hẵng nói vậy”.
Tống Thụy rửa mặt, ngoan ngoãn ngồi trước bàn học đọc sách, Tống Giai Nam ôm laptop nằm trên ghế sofa, MSN và QQ cũng mở trạng thái busy. Cô vốn muốn hỏi tình hình Phương Ngôn Án hôm nay có bị Châu Vũ hành hạ hay không, nhưng không đoán được là cậu ấy không online, cô đành phải rầu rĩ viết bản thảo.
Nhưng cô cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn, những chuyện quá khứ dĩ vãng kia nói ra từ miệng của cô trong một tâm trạng khác, chẳng những không có cảm giác trút đi được gánh nặng mà lại càng thêm nặng nề. Cô không kể hết toàn bộ chuyện cũ với Tống Thụy, nó chẳng qua chỉ là một phần trong câu chuyện, một phần bé nhỏ không đáng kể.
Bỗng nhiên trên QQ có âm thanh “ting ting” vang lên, kéo cô trở về từ ký ức, avatar xa lạ nhảy lên, cô mở Ra nhìn, thì ra là nick “Thất lý điền giang ” mà cô đã không xóa đi kia, nó lại hiện ra một dòng chữ: [Không phải em nói đang ở toà soạn làm nhiệm vụ à, sao lại rảnh rỗi login].
A, nhất định tưởng cô là tên tiểu tử Phương Ngôn Án kia rồi, cô vội vàng trả lời: [Xin lỗi, Phương Ngôn Án hiện tại không dùng số này, số QQ hày cậu ấy đã cho tôi sử dụng].
Đối phương phản ứng rất nhanh: [Ha ha, thật ngại quá, xin hỏi một chút, bạn là?]
Tống Giai Nam suy nghĩ một hồi, dùng một thân phận tương đối thận trọng trả lời: [Tôi là đồng nghiệp trong toà soạn của cậu ấy, vì để dễ dàng liên lạc nên cậu ấy đã cho tôi mượn tạm số QQ này để sử dụng].
Bên kia trầm mặc rất lâu, sau đó lại nhảy ra một biểu tượng tươi cười: [Hóa ra là như vậy, làm phiền rồi].
Tống Giai Nam cười cười, không nghĩ ra nên gửi phản hồi gì, cô đóng khung chat rồi tiếp tục vùi đầu viết bản thảo, sau đó lại suy nghĩ một chút, rồi đổi chữ ký cá nhân thành: [Giang sơn đổi chủ, đổi số QQ, nếu như muốn liên lạc với tôi, xin định vị GPRS].
Sau đó cô lại viết bốn chữ “Thiển Hỉ Thâm Ái” (1) để thuyết minh bản thân, cô cũng không biết tại sao, chỉ là trong nháy mắt cô lại nghĩ ra.
(1)
浅喜深爱
- Thiển Hỉ Thâm Ái: một tiểu thuyết của tác giả Tưởng hhã Nam
Nội dung sơ lược: Bạn sẽ yêu một người như thế nào? Ăn sống nuốt tươi hay từ từ hấp thụ đến tận xương tủy? Hay là hành hạ dày vò, đồng quy vu tận? Đây là một quyển tiểu thuyết tình yêu tê tâm liệt phế, tràn ngập nghi ngờ và thương tổn, đầy máu và nước mắt. Người đàn ông và người phụ nữ, bắt đầu và kết thúc, bạn sẽ không thể tưởng tượng nổi hhững điều kì lạ, bạn không có cách nào suy đóan được những điều ngoài ý muốn.
Nếu như bạn không tin tình yêu sẽ đau thương như thế, đừng ngại thử yêu một người.
Nếu như bạn sợ tình yêu làm cho thươhg tích đầy mình, đừng ngại đến với cuốn tiểu thuyết này.(baidu)
Sáng sớm đưa Tống Thụy ra cửa, sau đó nằm xuống ngủ với tư thế hình chữ Đại (2), chưa đến chín giờ cô đã bị điện thoại đánh thức, đầu cô choáng váng, đấu tranh một lúc lâu mới vùng dậy ra khỏi chăn: “A lô, tôi là Tống Giai Nam, xin hỏi tìm ai?”
(2) Chữ đại :
大
Một giọng nói trung niên trầm ổn truyền ra: “Tìm Tống Giai Nam”.
“A, chú chờ một chút nha -----” Cô mơ mơ màng màng trả lời, sau đó không tự chủ nhìn lên tên hiện thị trên màn hình, phía trên rõ màng là ba chữ vô cùng to ----- Chủ biên Trương, Tống Giai Nam lập tức bừng tỉnh, giọng nói cũng biến thành giòn giã sinh động dễ nghe: “Chủ biên, là cháu đây”.
Chủ biên trang giải trí là một người đã hơn bốn mươi tuổi, là người có tính cách rất nghệ sĩ, bình thường cũng không nói chuyện quá nhiều, nói về công việc xuất bản văn nghệ thì phương châm chính sách lẫn đạo lý đều rất rõ ràng, điển hình là Tập đoàn Báo khổ lớn, Tiếng nói của Đảng, Ánh mặt trời soi lối dư luận xã hội, cho nên mục giải trí có đẳng cấp cao hơn so với những tạp chí buôn chuyện khác, nhu cầu thưởng thức cũng cao hơn, nhưng cũng tương đối không thú vị.
Phía bên kia chủ biên chậm rãi mở miệng: “Tiểu Tống à, vừa chuyển đến bộ phận mới có quen không?”
Rõ như ban ngày, ngày hghỉ mà gọi điện thoại chẳng lẽ chỉ vì hỏi cảm nhận của cô khi đến bộ phận mới, Tống Giai Nam thật sự không tin ông ấy lại nói những lời thừa như vậy: “Cám ơn chủ biên quah tâm, trang giải trí cũng rất sinh động, ở đây cháu cảm thấy tương đối quen thuộc, không tệ”.
“À, cảm thấy không tệ là tốt rồi, ha ha, vậy chú có chuyện này muốn nói với cháu, là chuyện công việc, hgày kia ở Quảng Châu có một cuộc triển lãm sách báo quốc tế, đến lúc đó có rất nhiều học giả tiếng tăm ngoài nước có mặt, lần trước giáo sư Lưu Tâm Vũ vẫn chưa cho chúng ta thời gian hẹn phỏng vấn, cho nên đổi lại thành lần này, vừa rồi chú đã nghiên cứu một chút, cháu sẽ cùng đi với tổng biên tập Trương nhé”.
Tống Giai Nam chớp mắt mấy cái, không dám nghĩ chuyện tốt như thế lại rơi trúng đầu cô, vội vàng nhận lời: “Không thành vấn đề, chủ biên, chiều nay cháu sẽ đến toà soạn một chuyến, cần phải chuẩn bị một chút”.
Cúp máy, cô lập tức nghĩ đến việc gọi điện thoại cho bạn học tốt nhất lúc cô còn học đại học là Hứa Nhan, nhưng khi nhìn giờ giấc, đoán là cô ấy đang ghi hình cho tiết mục, cô gửi tin nhắn cho cô ấy, ý là muốn đến Quảng Châu phỏng vấn, ăn, mặc, ở, đi lại đều do một mình Hứa Nhan lo liệu tất cả.
Đến buổi trưa cô mới nhận được điện thoại, hai người chế giễu nhau một hồi, trò chuyện kéo dài đến lúc xế chiều, Tống Giai Nam đến tòa soạn lấy tài liệu, xem hành trình cùng chủ biên Trương một lát, vừa chạy đến bộ phận tin tức xã hội tám chuyện với đồng nghiệp một lúc, cuối cùng lại thuận đường đến trường học đón Tống Thụy đến nhà hàng, như vậy cô mới cảm thấy cuộc sống trôi qua vô cùng bận rộn và phong phú.
Nhà họ Tống là một gia đình dòng dõi thư hương, cho nên dù không có quyền lực nhưng vẫn rất có danh tiếng, ông nội của Tống Giai Nam là giáo sư đại học, cũhg là chủ hhiệm của phòng nghiên cứu pháp luật kinh tế, pháp luật cạnh tranh đồhg thời là chủ nhiệm tRung tâm nghiên cứu pháp luật về sở hữu trí tuệ, mang đến nhiều quy định của pháp luật hiện nay, cho nên ông quen biết rất nhiều luật sư trong những công ty luật hàng đầu, đương nhiên cũng bao gồm cả Tịch Lạc Dữ.
Cái gọi là tinh anh, hóa ra là trong lòng hiểm độc nhưng lại có thể trò chuyện vui vẻ ở bất cứ nơi nào, khi đang tmò chuyện trong sự bực dọc và tức giận thì Tịch Lạc Dữ lại nở nụ cười vân đạm phong khinh (3), hờ hững: “Chín lần, anh đã tự tìm ra, Tống Thụy, dán thêm trên mặt một cái nữa”.
(3)
风轻云淡
- Vân đạm phong khinh: Chỉ tâm tình yên lặng, bình thản, không màng danh lợi.
Tống Thụy tức giận lấy tờ giấy nhỏ màu tRắng chấm nước trà “Phạch” dán vào sau ót, một chút cũng không chịu thua, Tống Giai Nam không chơi mạt chược, ngồi bên cạnh nhàm chán xem, nhân tiện lục tìm cây bút trong túi sách của Tống Thụy, cô vốn định luyện kí tên một chút, chờ khi đến buổi triển lãm sách báo, muốn các phóng viên tạp chí lớn ký tên, cô cũng học các mihh tinh rồng bay phượng múa một chút, kết quả là Tịch Lạc Dữ nâng kính mắt, chỉ chỉ mảnh giấy trắng ở trên bàn: “Tống Giai Nam, cho cô nơi phát huy đó”.
Tống Thụy là người phản ứng đầu tiên, tiếng hít thở trong lỗ mũi phát ra “Ồ ồ”, rồi lật từng tờ từng tờ trên ót, nghiến răng nghiến lợi quát: “A, Tiểu Tịch, anh cũng quá không trong sáng rồi, trong đầu đầy tư tưởng xấu xa, làm sao bọn em có thể chơi lại, chị Giai Nam, chị về phe với anh ấy sao?”
Lúc này Tống Giai Nam mới chợt hiểu ra: “A, chị hiểu rồi, hì hì”. Cô đưa tay lấy một xấp giấy nhỏ mang đến, suy nghĩ một chút rồi hỏi Tịch Lạc Dữ: “Ít như vậy có đủ không, tôi sợ anh dùng không đủ”.
Tịch Lạc Dữ mỉm cười: “Ha ha, làm sao tôi biết, vấn đề ở đây không phải là có dùng đủ hay không, mà là vấn đề có thể hay không”.
Ngồi cùng bàn với bọn họ là một chàng trai học đại học, nghe nói như thế thì buồn bực, tức giận đẩy mạc chượt: “Don 't be zhuangbility, zhuangbility(4) le to leibility (4)”. - (Đừng có giả bộ nữa, giả bộ sẽ bị sét đánh)
(4) Zhuangbility: giả bộ
Leibility: sấm sét (Ét Chan)
Tống Giai Nam và Tống Thụy nghe xong vẻ mặt ngỡ ngàng, Tịch Lạc Dữ cười khẽ, tay không nhanh không chậm sờ bài, nhẹ nhàng thốt ra vài câu khẩu âm Anh ngữ chính thống: “Many people think they are full of niubility (5) and like to play zhuangbility,which only reflect their shability (5)”. – (Nhiều người nghĩ rằng họ thực sự bướng bỉnh và thích giả bộ để thể hiện điều đó, nhưng điều đó chỉ càng phán ánh sự ngu dốt của họ mà thôi.)
(5) Niubility: Cố chấp, ngang bướng
Shability: đần độn, ngu dốt (Ét Chan)
Lần này Tống Giai Nam đã hiểu, nhưng chỉ biết giương mắt nhìn, bộ dáng giống như bị sét đánh, những người khác cũng lần lượt phản ứng, cười ha ha, Tống Thụy tò mò sắp chết: “Chị Giai Nam, mọi người nói gì vậy?”
“Tịch Lạc Dữ, anh đừng dạy hư trẻ con”.
“Có sao? Tôi có à, Tống Thụy em nghe có hiểu anh nói gì không?”
Tống Thụy lắc đầu: “Không hiểu, Anh Văn của em rất kém, mọi người đừng có làm khó người ta như thế, mau nói là ý gì đi”.
Tịch Lạc Dữ buông tay, nhìn Tống Giai Nam cười: “Bọn chúng nghe không hiểu, cho nên không cấu thành trách nhiệm dân sự”.
Buổi tiệc diễn ra được một lúc thì ông nội Tống mới đến, vừa vào cửa, ông đã hỏi Tống Giai Nam ở đâu, cô vội vàng chạy đến, ông nội Tống rất vui vẻ, hỏi cô chuyện công việc, sau đó nói thật lớn: “Tiểu Tịch đâu rồi, sao hôm nay không thấy thằng bé đâu?”
Có người vội vã gọi Tịch Lạc Dữ đến, ông nội Tống cười nói: “Hiện nay cháu cũng đã ba mươi tuổi rồi mà còn trêu tiểu nha đầu Tống Thụy như thế, đúng rồi, đây là cháu gái ta, Tống Giai Nam”.
Tống Giai Nam vội vàng cắt lời ông: “Ông nội, con và anh ta đã sớm biết nhau rồi, không cần giới thiệu”.
“Biết rồi thì tốt, ha ha, biết sớm càng tốt hơn, lần trước ông còn nói với bố con…” Ông nội Tống vừa muốn nói tiếp, đúng lúc Tống Thụy đi ra: “Ông nội, có người bên học xã chín ba tìm ông”.
Cô thấy cả nhóm người bọn họ đi xa, ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Ôi, Tống Thụy, em đến thật đúng lúc”.
Vẻ mặt Tống Thụy ngỡ ngàng: “Em nói này, mọi người ở đây nói lời khách sáo gì đó, còn không chơi mạc chược, những vị tiền bối nói toàn những lời vô ích, không biết lúc nào mới có thể khai tiệc đây, lúc này cũng có thể chơi thêm hai ván nữa đấy”.
Tống Giai Nam dở khóc dở cười: “Em chơi được không, hóa đơn chính thức vẫn không đủ để em dán sao?”
“Hay là chơi tiền thật đi, có lẽ như thế em mới có thêm tinh thần để chiến đấu!” Ánh mắt Tống Thụy phát sáng: “Bây giờ em mới biết được cuộc sống có nhiều thú vui như vậy, thất tình cái quỷ gì chứ, trước tiên em qua chỗ bọn ahh ba thảo luận một chút, xem ai làm nhà cái”.
Nói xong thì chạy đi, để lại Tống Giai Nam và Tịch Lạc Dữ đối mặt nhau, tình cảnh có chút lành lạnh, bỗng nhiên Tịch Lạc Dữ cười nói: “Tiểu nha đầu Tống Thụy này, thật là không có chuyện gì làm lại gây rối phá hư chuyện tốt, thật ra thì giới thiệu cho hai chúng ta quen biết cũng là một chuyện tốt”.
Tống Giai Nam nhất thời không phản ứng kịp: “Hả? Cũng quen biết rồi, anh và Tống Thụy nói chuyện còn thân hơh với tôi”.
Giống như không nghe được thanh âm của Tống Giai Nam, Tịch Lạc Dữ bật cười, con ngươi trong trẻo phát sáng, mắt kính không biết vì điều gì đã khẽ trượt xuống từ lúc nào, gác trên chiếc mũi cao, tạo thành một góc độ bất đắc dĩ: “Nhà nước uy tín có pháp luật hiến dâng”.