Khi Lướt Qua Nhau

Lặng lẽ ngắm nhìn ngoài cửa sổ, từng chiếc xe hơi đang xuyên qua màn đêm trên đường phố, lắng nghe giai điệu của thành phố xa lạ, trong đầu Tống Giai Nam lại một lần nữa hiện lên cảnh tượng cô đã chôn giấu thật sâu vào năm năm trước, giống như cô vừa trèo đèo vượt suối trở lại Bắc Kinh lạ lẫm và xa xôi.
Trước mắt cô cảnh tượng không ngừng biến đổi, cô xuống xe đi bộ đến hội trường mới biết tiết trời đã thật sự trở nên rất lạnh, từng cơn gió thổi qua khiến lá cây rụng rải rác bay đi khắp nơi, dường như gió đang thấm sâu vào từng tấc da thịt, tay cô đông cứng, gương mặt lạnh như băng, lỗ tai là khó chịu nhất.
Phương Ngôn Án hà hơi hai lần, cậu ấy rạo rực hẳn lên, quay đầu lại nhìn Tống Giai Nam oán trách: “Dụ dỗ người ta viết tin là không chỉ đầy sức sống từ vẻ bề ngoài, mà hơn nữa là thẩm thấu tận sâu bên trong làn da, từ đó tấn công những sắc tố gây đen da, hàm lượng kem dưỡng khuếch tán rộng rãi ra bên ngoài. Đây là cái quái quỷ gì thế, chẳng lẽ thực sự muốn chúng ta viết những cái này ư”.
Tống Giai Nam cười nói: “Không đâu, dạng tin tức này chúng ta chỉ cần viết qua loa một chút về tình hình chung rồi đăng lên là được rồi, những dạng tạp chí thời thượng này tương đối phức tạp, sau đó bọn họ sẽ gửi bài của chúng ta dạng tập san hoặc bản thảo đi là được rồi”.
Phía bên công ty quảng cáo có một cô gái đi đến ký tên, sau khi ký xong Phương Ngôn Án nhỏ giọng hỏi: “Những cô gái đó thật là lợi hại, trời tối ở Bắc Kinh lạnh như vậy, còn mặc váy được”.
Tống Giai Nam đưa mắt nhìn thoáng qua, khuôn mặt của cô gái đó tầm hai mươi tuổi mặc một chiếc áo trắng và váy đen, đứng trong thời tiết dưới 0 độ mà vẫn mỉm cười tự nhiên, trong khi trên người cô mặc một chiếc áo khoác ông cừu mà còn lạnh run, cô lắc đầu liên tục, “Thật là lợi hại, công việc bắt buộc”.
Trong một khắc, cô gái kia và Tống Giai Nam cùng lúc nhìn nhau, cô sửng sốt hai giây rồi mỉm cười, không nói gì.
Đúng là bậc thầy lão luyện trong những buổi party, người đứng ra tổ chức mời rất nhiều người mẫu, đây vẫn là một buổi tối phồn hoa đầy màu sắc theo thông lệ, cũng là một buổi tối trụy lạc.
Dần dần, không khí trong buổi party trở nên hỗn loạn, có một cô gái mặc một chiếc bra (1) màu đen, phía dưới chỉ mặc một vài mảnh vải vụn vặt căn bản là không che đậy được thứ gì, dưới ánh đèn ngũ sắc, thân thể yêu kiều lẳng lơ đang vặn vẹo, làn da trắng nõn cực kì chói mắt, xung quanh đầy rẫy sự mệt mỏi, uể oải, chán trường và hoang vắng, tình dục đã xâm nhập vào thị giác, chẳng có gì khác nữa.
(1) Bra: Áo ngực
Đã thấy nhiều cảnh tượng như vậy, thật sự cô đã bị tê liệt, vẻ mặt Phương Ngôn Án thì kinh ngạc, tiếp theo là ửng đỏ, khẽ ho hai tiếng, “Chị Giai Nam, có thể đi không, ở đây thật sự không thích hợp với em”.
“Xa hoa đồi trụy”. Tống Giai Nam khẽ mỉm cười: “Vốn dĩ là tôi cũng không định dẫn cậu đến đây, chẳng qua là tôi muốn cho cậu mở mang tầm mắt một chút”.
Gương mặt của Phương Ngôn Án càng đỏ hơn: “Không cần, em không có thói quen nhìn những chuyện này, em ra ngoài trước đây, không khí ở trong này khó chịu quá, khi nào chị muốn đi thì gọi điện thoại cho em”.
Tống Giai Nam nhìn đồng hồ, “Tôi cùng đi vậy, Phương Ngôn Án, tôi còn muốn đến một nơi nữa, cậu về khách sạn trước đi”.
“Đi đâu? Đã muộn thế này rồi”.
Cô cười cười, “Cậu đừng để ý đến, tôi nhất định sẽ không đi qua đêm đâu”.

Bầu trời được bao trùm bởi một màu xám tối tăm, đây là điềm báo tuyết sẽ rơi. Có lẽ là sẽ trì hoãn thêm một thời gian nữa, trên bầu trời mưa vẫn rơi lác đác, trên mặt đất phát ra tiếng róc rách, cảnh sắc xung quanh đều trở nên ảm đạm.
Cô đi vào từ cổng phía Đông của Nhân Đại, có lẽ là do trời mưa nên xung quanh không có nhiều học sinh lui đến, có tốp năm tốp ba những chiếc ô, cũng có một vài người không mang ô đi ngang qua người cô, ngọn đèn màu cam trước cổng trường chiếu xuống mặt đất tạo thành một dải ánh sáng rực rỡ.
Cô nhớ đến chuyện thú vị vừa gặp trên chiếc taxi, cô mới lên xe, đã phát hiện người tài xế ở Bắc Kinh này đang hát ở trong xe, nếu như thần kinh của anh ta bình thường, thì có thể khẳng định anh ta là người cởi mở, trên đường đi, anh ta không ngừng hát những ca khúc. Hơn nữa mỗi lần đến lối rẽ lại bắt chước theo các phương tiện giao thông công cộng nói: Xe rẽ trái, xin nắm lấy tay ghế, chú ý an toàn, Tống Giai Nam phải nhịn cười suốt đường đi đến đây, nhưng cũng phải trêu chọc anh ta một chút, thuận tiện tìm hiểu một chút về phong tục ở Bắc Kinh: “Sư phụ, thế vận hội Olympic sắp tổ chức rồi, nghe nói các anh đều đang tích cực học tiếng Anh”.
Tài xế nói: “Đúng vậy, tôi cũng phải học vài câu nói ngoại quốc. Mỗi lần tôi thấy người nước ngoài đều nói glad to meet you! Nghĩa là rất hân hạnh được gặp bạn”.
Tống Giai Nam cười nói: “Thật là lợi hại, vậy anh có nói tiếng Pháp không?”
Tài xế tà ác liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi ngược lại cô: “Cô có nói được không?”
Tống Giai Nam trả lời: “Tôi chỉ biết một ít tiếng Anh”.
Tài xế cười ha ha, "#@*

#@!, đó chính là tiếng Pháp, ý là hoan nghênh các bạn”.
Tống Giai Nam suy nghĩ thật lâu, thật sự là cô nghe không hiểu, lúc trước, cô cũng đã từng học qua một ít tiếng Pháp, câu nói đó của người tài xế tuyệt đối không phải là ‘Soyez les bienvenus’, bây giờ nhớ lại, cuối cùng cô vẫn bị người ta đùa giỡn”.
Nghĩ đến đó cô không tự chủ được mà bật cười, từ cổng phía Đông đi vào, vòng qua tòa nhà Cầu Thị, cô đi trên mặt cỏ, mãi cho đến dãy thứ ba thì cô dừng bước, phòng học ở nơi đó phát ra ngọn đèn sáng rực rỡ, cô đứng dưới lầu nhìn lên một lúc, chuẩn bị đi đến, thì bên cạnh có hai nữ sinh đi qua, một cô nhỏ giọng nói: “Hôm nay tớ thấy Tiền Khôn của khoa pháp luật rồi, đang ở phòng tự học của tớ”.
Ánh mắt của một nữ sinh khác sáng ngời: “Thật không, tớ muốn đi, tớ muốn đi”. Hai cô bé nắm tay nhau tán dóc sôi nổi rồi rời đi, Tống Giai Nam ở bên cạnh cười thầm, đột nhiên cô cảm thấy rằng còn trẻ là một chuyện rất hạnh phúc.
Cô còn nhớ rõ cảnh tượng đi đến Nhân Đại năm đó, chính là tại đây, bên ngoài phòng học tầng trên cô đã thấy chàng trai tuấn tú kia, một mình ngồi yên lặng cầm một ly nước, chăm chú đọc sách.
Bên ngoài trời đông giá lạnh, bên trong phòng học ấm áp khiến cho người khác dễ buồn ngủ, cô đẩy cửa đi vào, có một vài người ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lại lặng lẽ cúi đầu, cô bước đi theo bậc thềm, chọn vị trí cuối cùng ngồi xuống.

Trên bàn đang có một quyển sách [Truyền bá lý luận cho nhân dân], cô cười trộm mở ra một trang, sau đó đóng lại, cả người gục trên bàn, nhắm mắt lại, ở nơi đêm khuya yên tĩnh này, cô nhớ lại phòng học thuở xưa, cô đã từng được lĩnh hội một lần sự say mê đại học, và đã từng đến gần người kia như vậy.
Mở mắt ra, trong trí nhớ của cô, vị trí kia đã từng được đặt một chồng sách, mà người từng ngồi kia đã không còn nữa.
Không có cảm giác mất mát, ngược lại rất hạnh phúc.
Từ phòng học bước ra, những bông tuyết trắng đã bay đầy trời, rơi xuống trên mặt đất, hòa tan, rơi xuống, rồi hòa tan, dần dần, màu nâu trên mặt đất bị màu trắng phủ lấp ngày càng nhiều, lại bắt đầu xếp lên nhau, biến thành từng mảng.
Lúc này Phương Ngôn Án gọi điện thoại đến: “Chị Giai Nam, tuyết rơi rồi, khi nào chị về, em đang ở khách sạn”.
Cô bật cười, cảm thấy vô cùng vui vẻ, ngay cả giọng nói cũng trở nên phấn khởi: “Tôi đang ở bên ngoài, lát nữa sẽ trở về”.
“Chị Giai Nam, rốt cuộc là chị đang ở đâu”. Giọng nói của Phương Ngôn Án lộ ra vẻ khó chịu, “Có chuyện vui lại không chịu gọi em, nói đi, chị đang ở đâu vậy?”
Cô làm động tác chọc cười với ý muốn qua cửa ải, “Tôi đang ở đứng trước một hành lang thật dài, vừa rồi tôi đã đi đến một cái hồ nhỏ, trong đó có một tảng đá, dường như có rất nhiều đá vụn xếp lại có thể đi đến giữa hồ”.
Bên kia không trả lời, Tống Giai Nam thừa cơ hội nói tiếp: “Cứ thế đi nhé, tôi cúp điện thoại trước đây, sẽ về nhanh thôi”.
Tuyết rơi ngày một nhiều, thời tiết càng lúc càng lạnh, từ tòa nhà Minh Đức bước ra, Tống Giai Nam muốn đi ra từ cổng phía Bắc, cô quay đầu nhìn lại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cửa kính thủy tinh lạnh lẽo, giọt nước nhỏ vụn uốn quanh ngón tay cô rồi chảy xuống, bông tuyết giống như con bướm trắng đang bay múa, va vào cửa sổ thủy tinh, sau đó lăn tăn trong không khí, trở thành những mảnh vụn vặt.
Bỗng nhiên điện thoại di động của cô vang lên, cô nghĩ là Phương Ngôn Án gọi đến nên không nhìn mà trực tiếp nhận cuộc gọi, nhưng lại nghe được một giọng nói quen thuộc: “Tống Giai Nam, có phải em đang ở Nhân Đại không?”. Trong giọng nói mơ hồ có ý cười.
Bỗng chốc, trái tim của cô nhảy đến cổ họng, không biết nên trả lời thế nào: “Ờ, tôi…”
“Bây giờ em đang ở đâu, tòa nhà Cầu Thị, tòa nhà Minh Đức, hay là đang ở hành lang Bách Gia?”
“Minh, tòa nhà Minh Đức”.

Ý cười bên kia rất đậm, “Tôi biết rồi, ở cổng phía Tây, em ra ngoài trước chờ tôi, đừng cúp máy, tôi còn nhớ vừa rồi em vẫn đi trên hành lang Bách Gia, rồi đi tới một cái hồ, tôi chậm rãi đi theo em, lúc chúng ta chụp ảnh tốt nghiệp là ở tòa nhà Minh Đức, khi đó, lớp trưởng chỉ huy chúng ta rất tốt, rồi còn hỏi người chụp ảnh sao không mang theo camera cầm tay, mà lại mang theo cái giá ba chân, cho nên một vài bạn học phải kéo chiếc thùng rác ột mét đến, rồi ông ta đặt khuỷu tay lên thùng rác để chụp, nhắm hết tất cả mọi người, sau này mới biết thật ra ông ta chỉ là một người qua đường, thợ chụp ảnh thật sự đến trễ nửa tiếng”.
“Từ cửa phía Đông đi vào, cũng là cổng chính, sau đó đi dọc theo tòa nhà Cầu Thị rồi rẽ trái, phòng thứ ba là phòng tự học tôi thường xuyên đến, đứng ở cửa số có thể thấy được sân tennis, hồ bơi, cảm giác rất thoáng”.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, từng bông tuyết tung bay trong đêm tối, xung quanh có những cô bé hưng phấn hô to, Tống Giai Nam thích thú đưa tay ra bắt lấy những bông tuyết, bên tai cô vẫn còn giữ tín hiệu với người bên kia, giọng nói đó bỗng nhiên dừng lại, rồi nói: “Tống Giai Nam, phía trước chính là sân vận động, có khán đài mà mỗi lần tôi thường nhắc với em, vào mùa hè, lúc mặt trời lặn tôi rất thích ngồi lặng lẽ ngắm bầu trời, nếu là mùa đông, lúc tuyết rơi, một mình tôi ở đây nghe nhạc rock”.
Cô ngẩng đầu lên nhìn phía trước, phía sau có một âm thanh truyền đến, đồng thời ở bên tai cô cũng có âm thanh giống hệt như thế, “Đi lên xem một lát đi”.
Tống Giai Nam kinh ngạc quay đầu, sau đó ngơ ngác buông điện thoại xuống, “Tại sao là anh, sao anh lại ở đây?”
“Lúc gọi xe đến đây em có nhấn mạnh Nhân Đại, đại học Nhân Dân, không phải là đường Đại hội nhân dân”.
Bông tuyết rơi trên đầu của anh, trên trán cũng dính một ít tuyết, dáng người thon gầy, gương mặt nghiêng tuấn tú, hơi thở của anh phả ra một làn khí trắng lượn lờ, đôi mắt đen tỏa sáng, giữa bầu trời đầy tuyết đang rơi thế này lại toát ra sự ấm áp, còn có nụ cười nhẹ trên khóe môi anh nữa.
“Đến đó đứng xem đi, tuyết rơi ướt cả rồi, không thể ngồi được”.
Tống Giai Nam sửng sốt rất lâu vẫn không nói nên lời, “Sao anh lại ở đây, sao anh biết tôi ở Nhân Đại”.
Tô Lập không trả lời câu hỏi của cô, anh đi dọc theo bậc thềm, Tống Giai Nam do dự một lát rồi đi theo, “Đây là nơi em đã đề cập nhiều lần với tôi đây sao”.
“Ừh”. Cô cúi đầu đáp lời, rồi đưa mắt nhìn anh, trong lòng khẽ chua xót, “Thật ra, nếu như khi đó dũng cảm hơn một chút báo danh là Nhân Đại thì chắc sẽ không đến Trung Sơn”.
Đúng vậy, nếu cô dũng cảm hơn một chút, cô cũng sẽ không lén lút gửi thư cho anh, cũng sẽ không lặng lẽ chuyển đến ban khoa học xã hội, càng không bịa đặt ra một cái tên giả để nói chuyện với anh, nếu như ngay lúc bắt đầu, cô dũng cảm hơn một chút, có phải nỗi niềm thầm kín của cô đã được bày tỏ hay không.
Nhưng nếu như khi đó cô bạo dạn một cách mù quáng như vậy, thì cuối cùng người hiện tại đứng ở đây vẫn sẽ là cô mà thôi.
Tô Lập cười nói: “Tôi biết, năm đó tất cả mọi người ai cũng thi không tốt, vài người bạn xung quanh tôi cũng thi không tốt”.
“Chủ nhiệm lớp đã từng cho bọn tôi viết nguyện vọng đại học ra, rồi làm thành một tấm áp-phích dán trên bảng ở lớp, tôi viết là Nhân Đại, không biết tại sao lại viết trường đại học này nữa, nhưng đối với tôi mà nói Nhân Đại dường như đã trở thành một loại tín ngưỡng, có lẽ đây chính là thứ mà người ta gọi là không có được.
Bên kia trầm mặt một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Có người nói, thích một nơi nhất định là vì nơi đó có việc hoặc người không thể quên được, Tống Giai Nam, em cảm thấy thế nào?”
Đột nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mắt, mặc dù khóe miệng anh đang chứa một nụ cười thản nhiên, ánh mắt nhìn về phía xa, nhưng Tống Giai Nam lại cảm thấy cả người run lên, giống như cảm giác sợ hãi lần đầu tiên gặp mặt kia, cô thật sự cảm nhận được anh đang ám chỉ điều gì đó, họ cũng không thể trở về thời điểm đó nữa, có lẽ là do chính mình thiếu tự tin, nên mới không hiểu được ý trong lời nói của anh.

Dường như nhìn thấu sự bối rối của cô, Tô Lập nhìn cô mỉm cười: “Không có gì cả, tùy tiện nói mà thôi”.
Bọn họ sóng vai bước đi, cả hai không ai nói gì, cho đến khi đi đến trước một quán coffee, anh giơ tay đẩy cửa ra, “Tuyết rơi, rất lạnh, em có muốn uống một thứ gì đó nóng hay không?”
Hóa ra là quán cà phê “Thủy Mặc Thạch” nổi tiếng, trang trí rất tinh tế, lần trước cô đến nhưng rất vội nên chỉ nhìn thoáng qua, cô không nghĩ là còn có cơ hội được vào xem một lần nữa, dường như Tô Lập rất hiểu rõ cô, anh liền nói với ông chủ: “Mang đến hai tách hồng trà nóng hương chanh”.
Lúc này, trong quán cà phê chỉ có một vài cô gái ăn khuya, có người thấy bọn họ thì lập tức nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Người đàn ông này sao nhìn quen mắt quá vậy, trông giống với Tô Lập học quản lý khóa 00 quá?”
“Người ta cũng đã tốt nghiệp nhiều năm rồi, cậu còn nhớ nhung gì nữa, khi đó chúng ta mới học năm thứ nhất đại học”.
“Quá nổi tiếng, không còn cách nào khác, cậu cứ đi đến đó hỏi thử xem”.
Có một nữ sinh can đảm, trực tiếp chạy đến hỏi: “Anh có phải người học quản lý khóa 00 Tô Lập không, tôi là sư muội của anh, khóa 04”.
Anh khẽ mở miệng: “Là tôi”, ngay lập tức, nữ sinh còn lại ngạc nhiên kêu to, anh nhìn hai cô gái lịch sự mỉm cười, sau đó lấy một tách hồng trà đưa đến tay Tống Giai Nam: “Thật ngại quá, có việc nên đi trước”.
Vừa mở nắp ra, làn khí trắng nóng hổi đã phả vào mặt cô, Tống Giai Nam nhìn người đàn ông bên cạnh, càng nhìn càng cảm thấy anh tuấn tú, cô cẩn thận từng li từng tí nói: “Tô Lập, không nghĩ là anh được hoan nghênh như vậy, năm nhất đại học, bây giờ cũng đã là năm thứ tư, vậy mà vẫn còn có thể nhớ được anh”.
Anh thản nhiên nói: “Tôi cũng không biết, lúc đó tôi đi học rất ít quan tâm những chuyện như vậy”.
“Vậy hẳn là có rất nhiều nữ sinh tỏ tình với anh nhỉ, chẳng lẽ anh không biết?”
Anh nghiêng mặt sang suy nghĩ một chút, “Cũng không phải là rất nhiều, tôi không nhớ rõ lắm”. Sau đó anh lại bổ sung: “Khi đó, tôi không nghĩ quá nhiều chuyện, mỗi ngày đi học, rồi tự học, nghe nhạc, khoảng thời gian bốn năm cứ vậy trôi đi”.
Sau đó anh cúi đầu, thuận tai ném ly giấy đến thùng rác, chậm rãi nói: “Tống Giai Nam, bốn năm đó, tôi trải qua thế nào, chẳng lẽ em còn không rõ sao, sao em còn phải hỏi tôi, chẳng lẽ là bởi vì ở giữa thiếu mất một năm ba tháng”.
Bầu trời như được bao phủ một màu xám, trước mắt cô những bông tuyết không ngừng rơi xuống. Từng mảng tuyết lớn như lấp vào những vùng trống rỗng, trước mắt cô là chàng trai mà cô thầm mến mười năm, thời gian mười năm, không ngờ hình dáng vẫn mơ hồ như năm đó.
Bước đi dưới chân chậm lại, dường như không thể bước thêm được nữa, trong lòng cô dường như có một luồng khí dâng lên, chính là sự thôi thúc muốn nói ra tất cả, cô hé môi, hít thở từng hơi từng hơi, trái tim đập cực mạnh, cô nghe được giọng nói của chính mình khẽ run rẩy trong tuyết, nhưng làm cách nào cũng không kiềm chế được.
“Tô Lập, tôi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận