Khi Lướt Qua Nhau

Hôm nay là ngày trận tuyết đầu mùa rơi xuống, rất nhẹ nhàng, làm cho người khác cảm thấy lòng mình dịu đi. Ở trong phòng làm việc nhìn thấy những bông tuyết rơi xuống mặt đất giống như những bông liễu bay trong gió, không gian tràn ngập sự ẩm ướt, gió thổi xào xạc khắp nơi, làm cho người ta cảm thấy mùa đông thật sự đã tới rồi.
Trong phòng làm việc tất cả mọi người đều chăm chú ngắm cảnh tuyết rơi, có cô gái rối rít lấy điện thoại ra chụp hình, lợi hại hơn là Phương Ngôn Án và Đại Thành đi mượn máy camera của nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, chạy vọt xuống lầu tạo dáng chụp hình, mọi người thấy thế cũng chạy theo ra, ở dưới nền tuyết mà nhảy nhót, ngay cả người lúc nào cũng nghiêm túc như chủ biên cũng cười ha ha, chỉ có mấy người ở mục “Tiêu điểm cuộc sống” là chửi rủa không thôi: “Tuyết gì mà rơi nhiều thế, giờ mà chạy tới cục khí tượng để phỏng vấn, có mà điên sao, đang yên đang lành, đám người kia thế nào cũng nói gì mà luồng khí này luồng khí nọ lưu chuyển”.
Tống Giai Nam đưa tay với lấy tấm lịch để bàn lật ra xem, thuận tay dùng bút đỏ khoanh tròn lại, sau đó nhíu mày: “Năm nay tuyết rơi sớm quá, năm trước cũng không lớn thế này”.
“Năm nay thời tiết coi bộ không tốt lắm, mẹ tôi nói năm nay không khí vui mừng đã bị Olympic chiếm hết rồi, ngay cả việc kết hôn của chị gái và anh rể tôi cũng phải kéo dài sang năm sau, hai người đã đăng kí kết hôn rồi, chỉ đợi sang tết Nguyên Đán năm nay làm đám cưới thôi”.
Người đồng nghiệp kia kêu lên: “Không thể nào, cưới mà không tốt thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ bây giờ gọi vợ mình là vị hôn phu”.
Trong phòng làm việc nhất thời im lặng đáng sợ, sau đó là đồng loạt ồ lên: “Quá dữ luôn, làm người ta mang thai mà còn không chịu nhận trách nhiệm là sao”.
Nam đồng nghiệp kia cười “hì hì” sờ đầu: “Ngày mai tôi với vợ đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn, nhất định sẽ mời mọi người bánh kẹo cưới mà!”
"Đừng mua kẹo Đại Bạch Thỏ, Khỉ vàng gì nha, khi còn bé tôi đã ăn nhiều đến mức sâu cả răng luôn đó!"
Có một cô gái bật cười, "Muốn kẹo Dove, Cadbury, hay là Figaro”.
"Kẹo Dove không được”. Một đồng nghiệp nam nói, "Bà xã của tôi đã ám chỉ với tôi khi kết hôn, hay khi cầu hôn mới được dùng kẹo Dove có như vậy mới lấy được chồng”.
Trong phòng làm việc lập tức ồ lên một trận cười, phòng bên cạnh có người còn chạy qua để chúc mừng, không khí tràn ngập sự vui vẻ, công việc vốn áp lực cao, bây giờ mới thấy có một chút thoải mái.
Tống Giai Nam chợt nhớ tới một câu chuyện xưa, nếu như móng tay ở thời điểm lập đông mà vẫn giữ được màu sắc hồng hào, khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống mà móng tay vẫn như thế, thì người đấy sẽ có một người yêu thương mình hết mực.
Một lọ sơn móng tay tinh tế nằm trong túi trang điểm, là quà tặng mà cô rút thăm trúng thưởng trong một chương trình biểu diễn thời trang, ở dưới ánh đèn lóe lên màu hồng nhạt sáng bóng, cô nhất thời tò mò mở ra xem thử, lấy một ít sơn vào móng tay, màu hồng nên sơn lên móng không quá rõ ràng, nhưng nhìn đầu ngón tay trắng nõn nà giống như được phủ một lớp cát mịn sáng bóng lên vậy.
Không biết màu sắc trên móng tay lúc nào sẽ phai đi, nếu như lúc giao thừa mà vẫn chưa biến mất, nhất định năm nay cô sẽ có một tình yêu ngọt ngào tốt đẹp.
Đầu ngón tay còn chưa khô, thì điện thoại di động bỗng vang lên, vừa bắt lên đã nghe thấy tiếng của bà Tống sang sảng: “Tống Giai Nam, buổi tối về nhà ăn cơm đi, ba của con hôm nay cũng được về sớm, nói là nhớ con, kêu con về ăn cơm”.
Tống Giai Nam không hề suy nghĩ gì “dạ” một tiếng: “Mẹ có muốn con mua thứ gì về ăn không?”
“Lúc tan ca, con đi qua đường Thừa Đức, tới tiệm ăn nơi góc đường, buổi trưa mẹ có đặt một con vịt quay, với mấy món khác,còn có thêm bánh bao bát bửu nữa, mẹ tính cả nhà cùng đi đến đó ăn, nhưng bây giờ tuyết rơi lớn quá, đi lại cũng khó khăn, con tới đó luôn đi, con nhớ đó, nhất định phải đi đấy”.
Một tia nghi ngờ lóe lên trong đầu cô: “Sao mẹ bảo là về nhà ăn bữa cơm mà, tới nhà hàng là sao chứ?” Lời còn chưa dứt, bà Tống đã vội vàng cúp máy, để lại cô không biết gì.
Cô tan làm sớm, thấy Phương Ngôn Án đang chỉnh sửa lại bài viết, thấy cô ra liền nhếch miệng cười một cái, sau đó thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn: “Trời đất, chị Giai Nam, để em ra ngoài kêu phòng bảo vệ gọi xe cho chị, tuyết lớn như vậy tới trạm tàu điện ngầm cũng khó khăn lắm”.
“Vậy còn cậu thì sao, tối có về nhà không?”
Phương Ngôn Án bĩu môi: “Không có chuyện gì, để em gọi điện cho chị gái tới đón em, chị đi về trước đi, đi đường cẩn thận một chút”.
Tống Giai Nam cảm thấy kì lạ, không nhịn được hỏi: “Tô Lập đâu?”
“Hả, anh ấy ư, ngày hôm qua anh ấy đi đến đảo Hồ Nam rồi, mấy ngày nữa còn phải đi Thâm Quyến nữa”. Phương Ngôn Án lơ đãng trả lời, bàn tay gõ vào bàn phím lạch cạch “Chị Tống Giai Nam, chị mau đi về đi, trời tối đường sẽ khó đi lắm đấy”.
Tống Giai Nam đặt bàn tay lên vai Phương Ngôn Án: “Những lời của cậu giờ phải đổi lại, được rồi, chị đi đây, cậu cũng đừng làm muộn quá, buổi tối đi đường nhớ cẩn thận”.
Phương Ngôn Án nghiêng đầu qua nhìn, ánh mắt híp lại thành một đường thẳng, ngay sau đó liền nở một nụ cười gian tà: “Chị Giai Nam à, móng tay màu này không tệ lắm nha, màu hồng phần, màu của yêu đương nhớ nhung đó nha, ha ha ha”.
Trên mặt cô nóng lên, vội vàng rút tay về, gõ đầu cậu ta một cái: “Mau viết bản thảo đi, chị đi đây”.
Cô đi trong trời tuyết lấy đồ ăn xong, sau đó khó khăn lắm mới về được tới nhà, xe taxi không thể vào được cổng chung cư, cô đành phải đi bộ vào trong, vào tới cửa nhà đã thở gấp không ra hơi, ánh đèn trắng trên lầu tỏa xuống hành lang tối om, sau đó là tiếng bước chân và tiếng nói chuyện vui vẻ, giọng nói quen thuộc như vậy, không phải là mẹ cô thì còn là ai: “Trời ơi, đã lâu không gặp như vậy rồi, mau mau vào nhà đi con, ngoài trời tuyết lớn như vậy”.
Thì ra là mời người ta ăn cơm nên gọi cô về, Tống Giai Nam trợn mắt một cái, chân vừa đạp bậc thang, thì một giọng nói vui mừng thốt lên: Đây là Đoàn Gia Thần phải không, mấy năm không gặp, thay đổi nhiều quá, đúng là càng lớn càng đẹp trai mà”.
Cô lui bước chân lại, thân thể không tự chủ được mà run rẩy, nghe giọng nói trách cứ của bà Tống: “Con nhỏ Tống Giai Nam này, sao vẫn chưa về nữa, để tôi gọi cho nó”. Sau đó là tiếng đóng cửa.
Gió lạnh ngoài ban công không ngừng tràn vào, mang theo những bông tuyết, chạm vào khuôn mặt đã không còn chút cảm xúc gì của cô, Tống Giai Nam ngơ ngác đứng một lúc, điện thoại trong túi áo rung lên liên hồi, nặng nề thở dài, cô nới lỏng ngón tay đã tê cứng của mình, cố gắng nặn ra một nụ cười, trong lòng nguyền rủa sự giả tạo này của cô.
Chỉ có mười mấy bậc thang nhưng cô đi lên vô cùng khó khăn, ấn chuông cửa, ánh sáng màu trắng từ khe cửa lộ ra, sau đó kéo dài, cô ngẩng đầu nhìn người thanh niên đang đứng trước mắt, cậu ta cao hơn cô gần một cái đầu, cậu ta không nói tiếng nào, chỉ bình tĩnh nhìn cô, cô cũng đối mặt với cậu ta, cô rất đỗi quen thuộc với khuôn mặt này, đã nhiều năm như vậy rồi mà chẳng hề thay đổi gì, khác với Tô Lập, Đoàn Gia Thần có loại khí chất ấm áp, nhưng giờ phút này, cậu ta cũng giống như chiếc cà vạt xám trên người, lãnh đạm xa cách, trắng đen rõ ràng.
Cô không biết làm gì hơn là nheo mắt lại, bỏ qua sự lãnh đạm của cậu ta, nhẹ nhàng thở, làm bộ như một kẻ không tim không phổi mà cười xòa: “Con về rồi đây, bên ngoài tuyết lớn quá, đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay”.
Có nước từ trên trán chảy xuống đôi mắt, lập tức trước mắt trở nên nhạt nhòa, ê ẩm đau nhức, ngay cả ánh sáng cũng trở nên chói chang.
Đoàn Gia Thần lui về sau mấy bước, nhường chỗ cho cô đi vào trong nhà, cô cũng không nói gì, chỉ miễn cưỡng kéo căng khóe miệng, cúi đầu chào ba mẹ của Đoàn Gia Thần: “Chú, cô vẫn khỏe chứ ạ?”
Sau lưng cô còn cảm nhận được ánh mắt của cậu ta, tựa như có muôn vàn kim châm.
Cô không muốn đối diện với tình trạng khó xử này, bèn chạy xuống nhà bếp không chịu đi ra ngoài, phụ giúp bà Tống làm đồ ăn, bà Tống vốn hay nói, bây giờ lại càng không ngăn được: “Thằng bé Đoàn Gia Thần lớn lên đúng là đẹp trai thật, trưởng thành rồi, không giống lúc trước, có lẽ do đi du học, nên tính tình đã thay đổi rồi”.
Tống Giai Nam câu có câu không trả lời, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của cậu ta, cô cảm thấy không thoải mái, không muốn tiếp tục chủ đề nhàm chán này, bèn nói: “Mẹ, nói ít đi thôi, đổi đề tài khác đi”.
Bà Tống dường như vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình: “Nam Nam, lúc còn bé hai đứa cũng thân lắm mà, ngày ngày dính với nhau, mẹ còn nói với mẹ thằng bé cho con làm con dâu nuôi từ bé đấy”.
Cô không biết nói gì thêm nữa, chỉ đảo mắt một vòng, nói: “Mẹ, chuyện cũng nhiều năm rồi, còn nói ra làm gì nữa, Đoàn Gia Thần bây giờ cũng có bạn gái rồi”.
“Hả? Lần trước mẹ hỏi mẹ thằng nhóc, bà ấy bảo là nó vẫn chưa có mà, mới mấy ngày chứ đâu, con buồn sao?” Bà Tống hoài nghi nhìn chằm chằm vào cô vài giây: “Thôi, rửa ẹ mấy trái ớt xanh đi, để làm món xào”.
Cô lấy bốn trái ớt xanh lên, để vào trong chậu nước, rửa kĩ rồi moi hột ra, mùi cay nồng lập tức xông vào mũi, khiến cô hắt xì liên tục.
Nước mắt cũng như vậy mà trào ra, lỗ mũi ngưa ngứa, không biết làm gì ngoài dựa tường mà thở, Tống mẹ thấy cô như vậy bèn nói: “Thôi, đi đi, vậy cũng được rồi, ở bên ngoài trở về, chắc mệt lắm rồi”.
“Ớt này cay quá…”. Cô cũng không nói gì nữa, mở cửa chạy vào toilet.
Dùng nước ấm rửa mũi cũng không ăn thua, cô chán nản bịt mũi bằng khăn giấy rồi đi ra ngoài, Đoàn Gia Thần đang ngồi trên ghế salon lơ đãng xem TV, thấy cô đi ra, mới hỏi cô: “Có thể mượn máy tính của cậu không?”
Cô hít mũi mấy cái: “Được, không có mật mã đâu, mở lên là dùng được rồi”.
“Tống Giai Nam, cậu làm sao vậy?” Đoàn Gia Thần cúi đầu nhìn cô rồi nói: “Sao mặt cậu lại đỏ như thế này ?”
Trong cổ họng cô nghèn nghẹn, nong nóng như có lửa đốt, lỗ mũi tê tê, cô đi vào phòng của mình, lại gập người ho khan, khuôn mặt đỏ bừng lên, nói chuyện cũng khó khăn: “Bị ớt xộc vào mũi, cay nên có chút khó chịu”.
“Tống Giai Nam, mỗi lần nhìn thấy cậu đều y như rằng có chuyện xảy ra”. Cậu ta nhíu mày, sau đó từ trên đầu tủ lấy một bình tinh dầu, cầm tới gần cô: “Bôi cái này vào đi, sẽ cảm thấy tốt hơn đấy”.
Quả nhiên bôi tinh dầu vào mũi cảm giác tốt hơn rất nhiều, cô ngẩng đầu lên, không để ý mà nước mắt đã lưng tròng, chỉ vội phản bác: “Đoàn Gia Thần, cậu cũng có tốt hơn tôi chút nào đâu, hôm bữa ở khách sạn, nhìn thấy cậu say xỉn té ở toilet, có khác nào con ma men đâu”.
Câu nói vừa ra, cô đã cảm thấy hối hận, chàng trai ở trước mặt cô cúi đầu, nhẹ nhàng thở dài, cô nhìn khuôn mặt vẫn còn bầu bĩnh của cậu ta, nhiều năm như vậy rồi mà cũng không thay đổi gì nhiều, trong lòng nổi sóng, không kìm được, cô buột miệng hỏi: “Tại sao trở về mà không nói cho tôi, cậu có phải là…” Ba chữ cuối cùng phải khó khăn lắm mới hỏi ra được “Không muốn gặp?”
Khóe miệng của cậu ta vừa nhướng lên đã khép lại, sự ấm áp trong đôi mắt dần dần nguội lạnh, nụ cười mỉa mai hiện ra nơi khóe miệng: “Tống Tống Giai Nam, không phải là tôi không muốn gặp cậu, mà là tôi không biết làm sao để đối mặt với cậu”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui