Khi Ma Cà Rồng Cắn Omega

Bánh mì, thịt xông khói và pho mát vương vãi khắp nơi ngay khi chúng vừa đập vào bàn. Ivan hoảng sợ vội vàng thu dọn chúng.

"Xin lỗi, em không cố ý… em sẽ dọn ngay!"

Nói xong, cậu vội vàng gom mọi thứ lại, cẩn thận gấp lại thành một chiếc bánh sandwich hoàn chỉnh rồi cầm trên tay. Có một mớ hỗn độn trong đầu Ivan và nó dồn lại thành một khối.

Bây giờ Ivan hối hận vô cùng, hối hận vô cùng…

Tại sao cậu lại muốn gửi bức tranh cho anh ấy một cách nóng nảy, dù biết rằng anh ấy có cái nhìn sâu sắc và mối quan hệ rất tinh tế như vậy. Chiếc bánh sandwich trong tay cậu bé sắp biến dạng nhưng cậu không nghĩ ra được một câu nào để trả lời ông.

Mình có nên thú nhận trực tiếp… nhưng bằng cách nào?

Nói cậu xuyên qua thời đại sau Công Nguyên? Tự gọi mình là ma cà rồng? Nói rằng bản thân là bất tử? Liệu quý ông có còn che chở cho cậu hay không sau khi biết mình đã bị lừa bấy lâu nay…?

Thiếu tá, liệu anh ấy vẫn sẽ bảo vệ em chứ?

Cậu nghĩ điều đó thật nực cười, và chính là lúc này. Điều cậu nghĩ trong lòng là: Nếu anh ấy biết mình thực sự đã hơn 400 tuổi, liệu còn gọi mình là "bé nhỏ" không.

Chàng trai trẻ ngồi cùng bàn mấp máy môi vài lần nhưng không thốt ra một lời giải thích nào. Cuối cùng cậu cũng cầm chiếc bánh sandwich trên tay lên và cắn một miếng trong im lặng.


Ừm... ăn đi, ăn đi, thiếu tá sẽ không bắt cậu phải nói nữa. Tuy nhiên, trong lòng Ivan nghĩ thế nhưng thực tế lại hoàn toàn khác. Ăn uống không có mùi vị, sau khi nhai khô khốc trong miệng vài lần, quai hàm của Ivan đang như đang bị chèn ép.

Ivan:... cảm giác này giống như bị bóp nghẹt trong cổ họng.

Quay đầu lại, Ican nhìn thấy người đàn ông đang ngồi đối diện mình, đứng bên cạnh cậu từ lúc nào đó.

"Lần trước tôi đã nói em rồi, ăn phải chú ý vệ sinh chứ, nhanh như vậy đã quên sao?" Carey hỏi.

Ivan đang ngậm bánh mì trong miệng thì bị nhéo má. Cậu không thể nói được một từ rõ ràng, chỉ có thể ậm ừ nhỏ giọng: “Uhm…”

Carey lấy mấy tờ khăn giấy, cầm trong lòng bàn tay, chìa trước miệng của Ivan rồi ra lệnh: "Nhổ ra."

Cái miệng ngọ nguậy của cậu bé nghe thấy tiếng "nhổ ra", lập tức dừng lại, không có chút cử động nào. Hai má cậu phồng lên như một con sóc sợ hãi. Đầu Ivan không thể cử động, chỉ có một đôi mắt xanh cứng đờ, miễn cưỡng nhìn về phía thiếu tá.

Thấy thiếu tá có vẻ tức giận, cậu rụt cổ lại làm vẻ mặt tội lỗi, cụp mắt xuống nhìn bàn tay đang cầm khăn giấy của anh rồi tỏ ra do dự.

Cậu cũng đã nhai rồi, nhổ thẳng vào tay anh ấy như vậy? Nó cũng... thật bất lịch sự. Thấy "bé nhỏ" không nhúc nhích chút nào, Carey trầm giọng hỏi: "Không nghe lời?".

||||| Truyện đề cử: Danh Môn Kiều Thê |||||

Ivan giơ tay đặt lên cổ tay Carey, dùng hai tay mò mẫm, che mu bàn tay của anh lại, nhẹ nhàng nắm lấy.

"Em…?" Carey đặt xuống và siết chặt tay cậu.

Hai má cậu bé ửng hồng, trên cằm có một vết đỏ. Cậu lắc đầu, lấy khăn giấy từ tay anh về phía mình rồi nhổ vào, sau đó ném vào thùng rác.

Cậu vội vàng quay lại và nói: "Thiếu tá, em ngoan không?"

Đó là...

"Cũng là thức ăn của anh làm mà…," cậu nói. Nghe vậy, mặt Carey cứng đờ. Cậu ấy nhanh chóng giải thích: "Ý em là… nhổ vào tay sẽ bẩn lắm"

Carey duỗi cánh tay dài ra, bưng cơm của chính mình đưa cho thiếu niên rồi nói: "Vậy em ăn cái này trước đi."


Ivan mím môi, lặng lẽ nắm lấy cổ tay của anh, đặt bữa ăn trở lại chỗ cũ. Cậu đứng dậy đi đến bức tranh treo đối diện, nhón chân chạm vào khung vàng.

Người đàn ông trong tranh rõ ràng là vô cảm, nghiêm túc nhìn trang giấy, nhưng từ góc độ đứng, lại giống như một họa sĩ đang nhìn ra ngoài bức tranh. Với một nụ cười yếu ớt. Nếu lấy kính lúp, bạn thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng vàng ấm áp trong đôi mắt đó và một cậu bé mặc áo hồng nhỏ bé dưới ánh sáng. Giống như bức Mona Lisa của ông Da Vinci, đi từ xa đến gần, nụ cười của Mona Lisa dần biến mất.

Loại kỹ năng ba chiều này, được cậu sử dụng tinh tế nhất. Hơn nữa, là một ma cà rồng có siêu năm giác quan, sự sáng suốt và tầm nhìn của cậu đối với mỗi bức tranh đều nằm ngoài tầm mắt con người. Và mỗi bức tranh của cậu không phải là thứ mà người bình thường có thể vẽ được.

"Tại sao người đóng khung lại nói như vậy?" - Cậu quay lại nhìn người đàn ông cách đó không xa và hỏi.

Giá trị nghệ thuật của một bức tranh không thể nghiên cứu kỹ lưỡng ngay lập tức mà cần có sự trùng hợp và tính toán công cụ nhất định. Nếu chỉ đang trong quá trình lắp tranh, nếu người họa sĩ nhìn thấy thì chắc chắn không thể nhìn thấy được các chi tiết khác nhau bên trong.

Chỉ cần... chỉ cần chưa được người có chuyên môn nghiên cứu thì sẽ không có vấn đề gì. Ivan đứng lo lắng dưới khung tranh khổng lồ.

Lúc này, cậu như một linh hồn sắp bị phán xét, lặng lẽ chờ đợi phán quyết cuối cùng được ông John đọc ra. Cậu cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng những ngón chân anh lặng lẽ co giật, những ngón tay siết chặt thành nắm đấm một cách lo lắng. Những móng tay dài bấm chặt vào lòng bàn tay, đâm vào đau đớn.

Carey nhìn bàn tay nắm chặt của cậu, ánh mắt vẫn trầm lặng như thường, khiến người ta không thể nhìn ra ý tứ sâu xa.

Hai người nhìn nhau một lúc, Carey mới quay đi, chậm rãi nói: “Ông chủ của bức tranh nói rằng mực có màu sắc chính xác, các chi tiết được khắc họa tinh xảo, không gian, độ sáng và kết cấu chân dung giống như chữ viết tay của những bậc thầy thời đại AD."

Ivan thở phào nhẹ nhõm. Nếu chỉ vậy thì tất cả đều có thể giải thích bằng tài năng. Suy cho cùng, ở thời kỳ Phục hưng nơi ông sinh ra, có rất nhiều họa sĩ tài năng như vậy.

Chưa kể đến họa sĩ thiên tài nổi tiếng Da Vinci, Raphael đương thời đã kế thừa con thuyền hội họa của cha mình từ năm mười một tuổi, mười bảy tuổi đã trở thành một bậc thầy nổi tiếng. Còn ông Michelangelo, người chuyên về điêu khắc, đã bị buộc phải vẽ bức bích họa trên trần nhà nguyện Sistine vì ghen tị, và ông đã tạo ra một kiệt tác huyền thoại: "Genesis".


Vì vậy, Ivan lặng lẽ buông lỏng nắm đấm đang nắm chặt, nhỏ giọng nói: "Không tốt như người đó nói đâu. Có lẽ… là bẩm sinh thôi" Nói đến đây, trong lòng cậu cảm thấy trống rỗng.

Carey đã quan sát chàng trai trẻ từ nãy đến giờ, bây giờ anh không nhịn được cười khi nghe đến cụm từ “bẩm sinh” quen thuộc.

Rõ ràng trong mắt anh ta có ý cười, nhưng anh ta vẫn cố tình làm ra vẻ mặt nghiêm túc.

Anh đi đến trước mặt cậu bé, hơi cúi người xuống, nhìn cậu rồi nói: "Bé nhỏ ơi, em tài giỏi quá rồi, em có thật là người bình thường không hay là thiên tài đây huh?"

Ivan "À," không ngờ anh ấy lại đột nhiên nói ra điều này, nhất thời cậu không biết phải trả lời như thế nào.

Cậu chớp mắt, hàng mi cong cong run rẩy, sau đó nắm lấy tay áo của anh, chậm rãi nói: “Anh mới không phải người tầm thường.”

Do dự một lúc, cậu giơ tay lên nhẹ nhàng đặt lên trán anh, nói: “Anh cũng rất mạnh mẽ mà."

____________________________

- Translate: Wisteria Sinensis

- Fanpage: đôi dép lào của Jaeshin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận