Khi Ma Cà Rồng Cắn Omega

Carey không ngờ đột nhiên Ivan lại nói những câu như thế, sững sờ trong chốc lát, ôm cổ tay Ivan đang đặt trên trán của mình. Da của cậu mịn màng đến kỳ lạ, nhất là phần lòng bàn tay, nhiệt độ cơ thể đã thấp hơn một chút.

Nhưng đối với những Omega nhỏ nhắn dễ thương, nhiệt độ cơ thể thường không quá cao nên anh cũng không quan tâm. Ivan vẫn nhìn bức tranh trên tường, ngẫm nghĩ rồi nhẹ nhàng lùi lại khi thiếu tá khoác eo cậu rồi kéo cậu trở lại bàn ăn.

"Sao em lại giật mình? Không phải em muốn tôi đút cho em ăn à?" Carey nói đùa với một nụ cười. Quả nhiên liền nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cậu bé, trên mặt có chút đỏ bừng, tức giận nói: "Không được!"

Carey sờ sờ khuôn mặt thịt đỏ hồng của cậu, hỏi: "Em đang muốn nói gì sao?"

"Là... bức tranh này. Tranh vẽ, nếu chuyên gia tranh sơn dầu muốn trưng bày, anh...đừng đưa cho họ."

Nói xong, sợ Carey không đồng ý, cậu hai tay nắm lấy anh thật chặt vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng lắc lắc, nghiêng đầu làm ra vẻ như một đứa trẻ: "Thiếu tá, có được không? Có được không? Làm ơn..."

Carey người đang đứng đối diện, đột nhiên tối sầm mắt sau âm thanh dịu dàng này. Cậu bé chắp hai tay lại với nhau, nắm lấy lòng bàn tay. Một cảm giác lạnh băng truyền đến từ làn da từng inch.

Nhìn xuống, bạn có thể thấy đôi mắt sâu thẳm như biển cả, với sự phụ thuộc thần kinh tuyệt đối vào lúc này. Mí mắt Carey giật giật vài cái, ngón tay nắm trong lòng bàn tay thiếu niên cũng run lên.

Sau đó, nhẹ nhàng tiến về phía trước, cậu bé nghiêng người về phía anh.

Carey ôm Ivan bằng sức lực to lớn, như thể anh ta đã cạn kiệt sức lực.

"A, đau quá..." Thiếu niên rên rỉ, thiếu tá..."

Carey, người vừa mới choáng váng, cuối cùng cũng tỉnh táo lại và buông tay.

Chuông cửa reo ngay lúc đó.

Carey vội vã đi ra phòng khách.

Ivan xoa xoa đôi bàn tay bị đỏ của mình và cử động chóp đôi tai nhỏ nhắn. Sau khi anh mở cửa, bên ngoài có tiếng nói ầm ĩ truyền vào.

"Anh Carey, em và chú em đến rồi. Ngoài trời mưa to quá, càng lúc càng nặng hạt. Nhìn ống quần của em đi, anh có quần áo gì cho em thay không?"

"Bài thi khóa 3 thật sự là kỳ quái, nghe nói điểm cao nhất toàn khối là 80 điểm, môn nào, bài thi nào, điểm cao nhất toàn trường cũng chỉ là 80!"

“Em đã sớm nghe nói hắn là kẻ gian lận. Bài thi của em nhiều nhất bị trừ năm điểm, vậy mà điểm cao nhất lại là 80. Em có yêu cầu hắn ngày mốt đến văn phòng nói chuyện. Em xem hắn giải thích cho mọi người như thế nào!”

Giọng nói đó nghe rất quen.

Ivan không nhớ đó là ai, cho đến khi phía sau vang lên tiếng thở hổn hển nhẹ và tiếng nói khó thở, sau đó cậu mới nhớ ra đó là ai.

"Tìm cũng vô ích, điểm số được đăng trên trang web chính thức của trường, có thể thay đổi được không? Nếu có thời gian, con tốt nhất nên chuẩn bị cho các môn học khác để tăng điểm trung bình lên."

Ivan đi theo giọng nói và nhìn về phía cửa. Vị giáo sư mà cậu đã gặp trước đó ở studio, người cực kỳ đam mê tranh sơn dầu.

Mà vị giáo sư bên cạnh ông ta chính là Omega không vừa mắt, cái người lần trước trông giống như một con công vậy. Nếu nhớ không lầm thì có vẻ là Andy?

Hai người ở bên ngoài không để ý đến người khác đang ở trong nhà, vẫn đang trò chuyện cùng nhau.

Vị giáo sư lớn tuổi thay dép và nói: "Thiếu tá, tôi đến hỏi cậu, cậu có thông tin liên lạc nào của cậu bạn học tên Ivan đó không? Bức tranh của cậu ấy rất..."

Đang nói chuyện nửa chừng, đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào trong nhà. Ivan bối rối đặt chiếc bánh sandwich xuống, cúi đầu chào đón hai người. Cậu mới giơ tay được nửa chừng thì giáo sư bất ngờ chạy về phía cậu với đôi mắt sáng ngời, một chiếc giày còn nguyên và chiếc còn lại hoàn toàn trần trụi.

Sau đó… gió ùa vào dưới bức tranh ở phía đối diện.

Ivan:???

Bàn tay nhỏ bé vừa giơ lên ​​đã lặng lẽ rút lại.

"Tuyệt vời!"

Sau đó, người đàn ông kéo một chiếc ghế và giẫm giày lên đó. Cả người tựa vào khung cửa như một con ếch, nghiên cứu từng inch một.

"Tuyệt vời, tuyệt vời, xuất sắc! Kính lúp đâu? Andy, đi lấy kính lúp của tôi!"

Andy cũng choáng váng trước hành động của chú mình, vội vàng thay dép mới chạy về hướng của giáo sư.

Nhìn thấy chàng trai tóc vàng ở bàn ăn, cậu ta qua loa nói xin chào. Andy dùng hết sức nắm lấy tay áo của chú mình, hạ giọng nói: "Chú, đừng có làm vậy, xuống nhanh đi! Đây là nhà của thiếu tá, kính lúp của chú đâu, xuống nhanh đi! Thiếu tá một lát sẽ tức giận đấy."

Ivan ở một bên có thể nghe rõ ràng:

Cậu nhìn dấu giày đã bước ra trên ghế của ông, rồi quay lại nhìn ông đang đi tới.

Cảm xúc lẫn lộn.

Vị giáo sư đã hồi phục cuối cùng cũng nhận ra nó ở đâu, nhanh chóng nhảy ra khỏi ghế và lau sạch vết giày trên chiếc ghế.

"... Thiếu tá, xin lỗi, tôi nhìn bức tranh này quá kích động. Tôi có thể hỏi tác giả bức tranh này là ai? Đẹp quá, chân thực quá! Mọi người có thể nhìn thấy nó như từ canvas sắp bước ra ngoài. Đẳng cấp hàng đầu! Nghệ thuật đỉnh cao tuyệt đối! Tôi không ngờ rằng ở thời đại chúng ta lại có những người như thế này!"

Với tư cách là tác giả nguyên tác, Ivan nhất thời không biết nên thể hiện gì khi nghe luồng sóng cầu vồng được thổi lên trời này. Cậu rụt rè nhìn thiếu tá, lặng lẽ dùng ngón tay ra hiệu, đôi mắt xanh đầy vẻ cầu xin.

Carey nhìn thấy động tác của Ivan, khóe môi hơi cong lên, cố ý chậm lại nói: "Bức tranh này..."

Sau đó, anh ấy dừng lại.

Nghe vậy, đứa trẻ bất giác hít một hơi thật sâu, rồi nín thở. Toàn bộ lồng ngực của cậu phồng lên, nhìn anh đầy lo lắng.

"Tôi được một người bạn tặng, có thể là một chuyên gia ẩn dật. Anh ấy còn đặc biệt yêu cầu tôi không được tiết lộ tên." Nói xong, anh ta nhìn người bạn nhỏ của mình với ý nghĩa thâm sâu, chớp chớp mắt phải một chút rồi nhướng mày. Di chuyển chiếc đồng hồ trên cổ tay kình.

Sau đó, có một tin nhắn kèm theo tiếng "ding dong" từ chiếc điện thoại trên tay Ivan. Xoay cổ tay nhìn lại, lời nói của thiếu tá hiện ra từ màn hình:

"Em nợ tôi một ân tình, tiểu tử lão luyện, sau này nhớ trả."

Ivan nhanh chóng che màn hình lại, sợ bị hai người kia nhìn thấy. Rõ ràng đó là cuộc trò chuyện bình thường nhưng mà cảm giác hiện tại của cậu kỳ lạ lắm. Khi cậu nhìn thấy người bạn cùng lớp mà cậu nhìn thấy lần trước, ngọn lửa trong mắt Ivan đột nhiên lại bùng lên.

Yo ho, đây chẳng phải là người bạn cùng lớp nhỏ mà cậu ta mong muốn gặp sao. Giáo sư bước tới trước mặt Ivan, nắm lấy tay cậu bằng cả hai tay và giữ thật chặt.

“Bạn nhỏ, tôi đã lấy tranh của bạn về và nghiên cứu gần một tháng! Đẹp quá, cuối năm tôi sẽ tổ chức một triển lãm nghệ thuật. Em có muốn đóng góp thêm vài bức tranh nữa không? Tôi mời một số lượng lớn các họa sĩ sơn dầu hàng đầu thế giới, và các ngôi sao của Satu, Mercury và Mars cũng được mời. Với khả năng của em, em chắc chắn có thể giành được một vị trí trong giới tranh sơn dầu".

Ivan đột nhiên bị một đôi bàn tay thô bạo nắm giữ, cả người đều choáng váng. Cậu rút tay ra bằng tất cả sức lực của mình và tiếp tục lùi lại.

Cuối cùng, từng chút một, cậu lùi về phía Carey, túm lấy tay áo anh như cọng rơm cứu mạng, cố gắng trốn đằng sau anh. Giáo sư là một Alpha thực sự, khi phấn khích, ông ấy không thể kiểm soát được việc tiết ra pheromone mỏng.

Thân là ma cà rồng, Ivan căn bản không thể phân biệt được pheromone đó là gì, nhưng đột nhiên cậu ngửi thấy mùi pheromone đột nhiên dày đặc trên người mình, hơn nữa vừa rồi cậu bị tay ông ấy bắt được, toàn thân đột nhiên đông cứng lại.

Các rào cản bên trong, cái này đến cái khác.

Hàng ngàn từ gộp lại thành một câu:

Người đàn ông "lộng gió" này muốn ngâm tôi...

Carey nhận thấy cơ thể cứng đờ của Ivan liền bước về phía trước để chặn nganh cơ thể nhỏ nhắn của cậu lại.

"Đừng quá nhiệt tình giáo sư, thu pheromone lại đi."

Giọng nói không còn nhẹ nhàng như trước mà mang vẻ uy nghiêm của cấp trên. Đó là loại hào quang đến một cách tự nhiên khi ở vị trí cao như thiếu tá hiện nay.

Giáo sư nghe Carey ra lệnh, mới ý thức được pheromone của mình tràn ngập, xấu hổ cười nói: "Ta kích động quá, hahaha! Bạn nhỏ, em sẽ tới triển lãm chứ? Đưa cho ta tài khoản liên lạc của em, ta sẽ đưa thư mời cho em ngay lập tức."

Ivan do dự, không muốn đưa chút nào, chậm rãi nghĩ cách từ chối. Đại khái là do thời gian suy nghĩ quá lâu, Andy, con công hoa bên cạnh, không hiểu sao lại tự mình lên tiếng.

“Chú tôi mời cậu - một con tốt vô danh- tới buổi triển lãm nghệ thuật của ông ấy. Cậu có biết chú ấy tâng bốc cậu đến mức nào không? Bỏ cái tay đu báo Carey ra mau." - Nòng súng vừa dứt, cậu ta liền chạy tới kéo tay áo Carey.

"Anh ơi, tại sao anh lại thân cận với cậu ấy như vậy? Anh không biết à, Omega đến từ trường y muốn thân thiết với anh, mười người sẽ có đủ mười người muốn đánh dấu và thắt nút với anh đấy?!?!"

Đứng ở phía sau Carey, Ivan nghe được "đánh dấu và thắt nút", sắc mặt Ivan liền đỏ bừng.

Tim Ivan chợt đập mạnh, và rồi…lại chìm xuống một cách bất lực. Trong đôi mắt trong veo, ngọn đèn nhỏ vừa lóe lên, liền tắt lịm.

Ivan lại quên mất...

Anh ấy là một Alpha xuất sắc. Rốt cuộc ở thế giới này, anh phải tìm được một Omega xinh đẹp, kết hôn và sinh con.

Nghĩ đến anh sahs sau này sẽ ôm một nam sinh gần giống mình, toàn thân tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, tâm tình Ivan nhất thời tụt xuống đáy.

Đột nhiên tôi nhớ đến một câu mà một nhà thông thái đã nói khi đứng ở Diễn đàn La Mã vào thời kỳ thành bang cổ đại.

"Trên thế giới này, mọi người đều tin tưởng chắc chắn rằng mình là người đặc biệt. Khi sự độc đáo của một người không còn tồn tại, người đó sẽ suy sụp."

Trước đây anh không hiểu ý nghĩa của câu này, nhưng đột nhiên bây giờ anh lại hiểu.

Bởi vì vừa rồi Ivan còn tưởng rằng mình đang ở bên anh và trở thành sự tồn tại có thể thay thế được... Tòa nhà mà cậu đã xây dựng bằng tất cả sức lực của mình, ngay lập tức trở nên đổ nát.

Và viên gạch cuối cùng đã phá hủy tòa nhà này chính là do tên Omega kia làm nên, Andy đột nhiên kéo anh sang một bên, và một lá thiệp xuất hiện trước mắt cậu.

Tấm thiệp màu trắng được in hoa văn phức tạp và viết bằng tiếng Anh:

Kính thưa quý khách,

Chào mừng đến với tiệc đính hôn của Andy Terry với ông Yule.

Được tổ chức vào ngày cậu bé đến tuổi trưởng thành (ngày 7 tháng 2), mời mọi người cùng tham dự!

Dòng chữ cuối cùng là: Terry.

Yule...

Ivan đã nhìn thấy huy hiệu của Carey và tên đầy đủ được ghi trên đó là: Carey Yule.

"Cậu đã nhìn thấy nó chưa?"

Giọng nói của Andy vang lên bên tai, khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Ivan lại càng tái nhợt hơn. Lồng ngực cậu chợt cảm thấy đau âm ỉ, mấy miếng đồ ăn vừa ăn vào bụng như đang đánh nhau trong bao tử của cậu.

Mồ hôi trên trán cậu rỉ ra từng giọt, chẳng mấy chốc đã làm ướt phần tóc mái xoăn trên trán. Ivan che bụng khó chịu, hơi cúi đầu xuống.

____________________________

- Translate: Wisteria Sinensis

- Fanpage: đôi dép lào của Jaeshin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui