Khí Ma Hãm

Edit:Tieumanulk

Hôm sau,đại đội nhân mã chậm rãi hướng chùa Bạch Mã đi đến,Chu Tĩnh Thần ngồi trên ngự liên mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh giấc thì đã đến ngoài cửa chùa,sa di trong chùa xếp thành một hàng dài cung nghênh hắn đến.

Hắn bị đoàn người vây quanh tiến vào chùa,thấp ba nén hương cho Bồ Tát.

Một lúc sau bên người hắn ngoại trừ hai bên trái phải một mình bước chậm vào,bọn thị vệ thì canh giữ ở bên ngoài chùa không cho bất luận kẻ nào nhích tới gần.

Đi tới bên ngoài một đại điện phong cách cổ xưa,hắn đang chuẩn bị cất bước đi vào không ngờ phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

“Chu Tĩnh Thần.”Giọng nam căm phẫn từ phía sau vang lên như lệ quỷ vừa thoát khỏi địa ngục,bộ dạng xơ xác tiêu điều.

Tứ chi không khỏi phát rét,hắn chậm rãi quay đầu lại,người trước mắt khiến hắn kinh ngạc——Lại là thái tử bị phế Chu Tĩnh Vũ!

Chỉ là lúc này Chu Tĩnh Vũ sớm không còn thần thái phi dương thường ngày,đỉnh đầu trụi lủi vừa nhếch nhác lại vừa gầy,mặc trên người một bộ sắc tăng màu vàng đất, chắc là giả trang làm sa di lẻn vào.

Nếu không phải gương mặt quá mức hắn căn bản không thể nào tin nổi hòa thượng đầu trọc trước mắt là đại hoàng huynh của hắn.

“Tam đệ ngồi vị trí hoàng đế có phải rất thoải mái?” Chu Tĩnh Vũ nghiêm khuôn mặt lạnh,đi tới trước mặt hắn.

“Tại sao huynh lại xuất hiện ở chỗ này?” Hắn đang chuẩn bị gọi người vào lại bị Chu Tĩnh Vũ tiên hạ thủ vi cường điểm lên huyệt đạo của hắn.

Thân thể không cách nào nhúc nhích,bọn thị lại canh giữ ở bên ngoài chùa,lúc này bốn phía ngay cả quỷ ảnh cũng không có,Chu Tĩnh Thần trong lòng thầm kêu không ổn.

“Bổn cung vì sao không thể ở chỗ này?” Nếu như ánh mắt có thể giết người chỉ sợ hắn đã bị Chu Tĩnh Vũ giết chết không ít lần.

“Huynh đã bị phụ hoàng cách chức đày làm thường dân cả đời không được đặt chân vào kinh thành,hiện tại huynh một mình về kinh sẽ phạm tội lớn.” Hắn vừa nói vừa cố ý kéo dài thời gian,âm thầm dùng nội lực giải khai huyệt đạo.

“Tất cả đều tại ngươi,nếu không mẫu hậu ta cũng sẽ không chết,bổn cung cũng không bị giáng chức thành thứ dân, giang sơn này vốn là của bổn cung!” Tròng mắt Chu Tĩnh Vũ lộ ra hung quang,phát cuồng đẩy hắn áp đảo trên mặt đất.

“Nói hưu nói vượn,rõ ràng là hoàng hậu cùng Tể tướng muốn mưu hại phụ hoàng,phụ hoàng mới......” Lưng va chạm mạnh trên mặt đất đau muốn chết nhưng hắn không kêu một tiếng.

“Câm miệng,đã sớm biết ngươi là đối thủ lớn nhất của bổn cung,bổn cung đáng lý phải độc chết ngươi cùng mẫu phi ngươi mới đúng.”

“Mẫu phi là huynh giết?” Hắn trợn to hai mắt không tin nổi nhìn Chu Tĩnh Vũ.

Điều này sao có thể,hoàng hậu rõ ràng nhận tội độc chết mẫu phi hắn chính là người cung nữ bị dìm đáy giết,chẳng lẽ bên trong đó có ẩn tình khác?

“Đúng,kết quả lại bị cung nữ bắt gặp phá hư chuyện tốt của ta,không có biện pháp ta đành phải giết người diệt khẩu,đem thi thể nàng dìm xuống giếng cổ,biết chuyện này chỉ có mẫu hậu của ta.” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn,Chu Tĩnh Vũ đắc ý cười ngông cuồng “Không sao,hiện tại còn chưa muộn,ít nhất trước khi làm quỷ sẽ đưa ngươi cùng mẫu phi xuống cửu tuyền làm bạn.” Chu Tĩnh Thần từ trong lòng ngực lấy ra một bình sứ nhỏ,nắm cằm của hắn đem phấn vụn màu trắng trong bình đổ vào cổ họng hắn.

“Ban đầu mẫu phi ngươi còn khen ta biết điều thật vui vẻ ăn điểm tâm ta đưa đến.Mẫu hậu nói rất đúng mẫu phi ngươi đúng là kẻ ngu,ha ha.” Ngửa đầu cười to,Chu Tĩnh Vũ hoàn toàn phát cuồng.

“Ô......”

Thuốc bột trôi xuống bụng,tim đập loạn xạ,bụng như bị đao xoắn,mồ hôi hột to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.Thời gian chỉ một cái nháy mắt toàn thân cao thấp cũng ướt đẫm.

“Yên tâm đi nể tình chúng ta là huynh đệ,bổn cung cho ngươi được toàn thây.” Chu Tĩnh Vũ xoa mặt hắn cười u ám cực độ.

“Ta...... ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi......” Khó khăn phun ra một câu,tầm mắt cũng ngày càng mơ hồ không phân rõ ban ngày hay đêm tối.

Chu Tĩnh Thần cảm giác chính mình thật không được,theo bản năng sờ sợi bạch châu trên cổ.

“Vậy ngươi liền đi làm quỷ đi.” Chu Tĩnh Vũ từ trong lòng ngực móc ra một thanh chủy thủ sắc bén,dùng hết toàn lực đâm xuống ngực hắn.

Hắn nhắm lại hai mắt cười khổ,trước khi chết hắn nghĩ đến không phải là mẫu phi cũng không phải là phụ hoàng mà là khí ma.

Còn rất nhiều lời muốn nói cùng y,đáng tiếc hết thảy đã quá muộn,chỉ hi vọng khi người kia biết được hắn chết không nên quá mức bi thương.

“Hoàng thượng!” Cách đó không xa truyền đến tiếng thét của Nghê Thường nhưng bộ ngực đau đớn vô cùng,hắn một câu cũng không nói nổi.

Sau khi Chu Tĩnh Thần ngã xuống đất,Chu Tĩnh Vũ còn chưa kịp chạy trốn đã bị bọn thị vệ đem hắn áp đảo trên mặt đất,lúc này Nghê Thường lập tức hạ lệnh đem Chu Tĩnh Vũ đánh vào Thiên Lao.

“Hoàng thượng,tỉnh.” Ở bên cạnh long sàng ngự tẩm,Nghê Thường bưng chén thuốc bạch ngọc từng muỗng từng muỗng đút thuốc nhưng Chu Tĩnh Thần thủy chung ngậm chặt hàm răng,hơn phân nửa chén thuốc đều đổ ra ngoài,một ngụm cũng không uống vào.

“Nghê Nhi,đừng miễn cưỡng hoàng thượng nữa,cứ để cho hắn thanh thản ra đi.” Đôi mắt già nua của Khang Định Hầu đỏ bừng nghẹn ngào nói.

Thái y nói chất độc đã xâm nhập tâm phổi,thuốc và kim châm đều vô hiệu,chống đỡ thêm một khắc như bị tra tấn hành hạ.

“Phụ vương,hoàng thượng sẽ không sao,chúng ta không thể buông tha.” Nghê Thường cầm chén thuốc giao cho thái giám bên cạnh,hốc mắt cũng đã đỏ ửng.

Hoàng thượng rất tốt với nàng,nàng cũng thật lòng xem hắn như huynh trưởng.

“Nghịch...... Nghịch Thiên......”Tiếng rên rĩ yếu ớt như chim non líu ríu lại bị Nghê Thường nghe được.

“Hoàng thượng,người hãy nhanh tỉnh lại,An Định hầu đã trở lại.” Nắm chặc hai tay lạnh như băng của Chu Tĩnh Thần,Nghê Thường liều mạng nói dối như cuội.

“Nghịch Thiên!” Chu Tĩnh Thần khó khăn mở hai mắt ra nhìn khắp bốn phía lại thất vọng.

“Hoàng thượng,phụ vương đã tăng thêm người đi tìm An Định hầu rồi.” Thấy hắn chịu tỉnh,Nghê Thường vui vẻ nói thêm.

“Không cần...... Y sẽ không trở về......” Chu Tĩnh Thần cảm giác mình rất ngu,biết rõ người kia sẽ không trở về còn đau khổ đợi chờ.

Khi đại hoàng huynh đâm hắn một đao,bạch châu không có giống như mấy lần trước bảo vệ hắn,hắn biết Nghịch Thiên đã hoàn toàn rời khỏi hắn.....

Không có Nghịch Thiên hắn sống còn có ý nghĩa gì? Còn không bằng sớm chuyển thế đầu thai quên mất mọi đau khổ nơi này!

Nghê Thường cũng không biết nói gì cho phải,thấp giọng nức nở nước mắt ròng ròng,Khang Định hầu ở bên im lặng không lên tiếng.

“Truyền ý chỉ của trẫm,sau khi trẫm chết ban cho tôn tử Khang Định hầu mang họ Chu,truyền ngôi cho hắn.” Nói xong hắn mỏi mệt nhắm lại hai mắt,cánh tay đồng thời thả xuống xuống.

“Hoàng thượng ——”

Bất kể cha con Khang Định gọi thế nào Chu Tĩnh Thần vẫn không tỉnh lại.

Trong cung ngập tràn bi thương,tiên hoàng băng hà chỉ mới một năm mà hoàng thượng cũng đi theo,hỏi sao không làm người bi thương.

Ở một khắc Chu Tĩnh Thần bị đâm,khí ma trong lòng đau xót vội vả chạy tới hoàng cung,lại bị một cảnh thuần trắng đập vào mắt sợ ngây người.

“Đây không phải là An Định hầu sao?” Một gã thái giám mắt tinh nhận ra y.

“Hoàng thượng đâu?” Hắn đờ đẫn quay đầu,đứt quản hỏi.

Thái giám kia muốn nói lại thôi,đỏ mắt nói: “Hoàng thượng ngài ấy......”

“Nói mau,hoàng thượng rốt cuộc thế nào?” Y không kiên nhẫn rống to,thái giám sợ đến hai đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất,oa một tiếng khóc lên.

“Hoàng thượng đã băng hà.”

“Làm sao có thể...... sẽ không,ngươi nói nhảm hắn sẽ không chết.”

Y đẩy ra thái giám không để ý mọi người ngăn trở thật nhanh xông vào ngự tẩm.

Cả tòa tẩm cung đều bị lụa trắng bao bọc,chỉ có long sàng là màu vàng sáng đến chói mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui