Khí Ma Hãm

Edit:Tieumanulk

Chu Tĩnh Thần lẳng lặng nằm trên long sàng,sắc mặt tiều tụy,vóc người yếu ớt,mái tóc dài đen nhánh tóc giờ đây vàng như rơm rạ tán lạc bên cạnh hắn.

“Tĩnh thần,ta tới.” Tức giận đã sớm theo khiếp sợ biến mất hầu như không còn,trong mắt khí ma có phần áy náy.

“Đều do ta không tốt quên thọ nguyên của ngươi thuộc về ta,ta hiện tại trả lại cho ngươi.” Khí ma ghé vào bên tai hắn nhẹ giọng nói.

Khí ma cúi đầu hôn lên miệng của hắn,đem từng sợi sinh mệnh truyền vào trong cơ thể Chu Tĩnh Thần,thân thể khô quắt mới từ từ khôi phục sáng bóng,không còn yếu ớt như trước đó.

Nhẹ vỗ về khuôn mặt gần như trong suốt của Chu Tĩnh Thần,khí ma si ngốc lẩm bẩm: “Tĩnh Thần,nhanh tỉnh lại,ta sẽ không chọc giận ngươi nửa,bất kể ngươi nạp bao nhiêu phi tử ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi.”

Chu Tĩnh Thần mí mắt giật giật,sắc mặt hồng nhuận rất nhiều nhưng vẫn không tỉnh lại.

“Ngươi vẫn không chịu tha thứ ta sao? Rốt cuộc muốn ta làm sao ngươi mới nguyện ý mở mắt?” Khí ma gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

Một hồi lâu,Chu Tĩnh Thần vẫn như người chết không hề nhúc nhích,chỉ là tướng mạo đã khôi phục như thường,mái tóc đen nhánh bóng mượt,hai má hồng như ánh nắng chiều phản chiếu vào,hắn chỉ như một người đang ngủ mà thôi.

Bàn tay to của khí ma dán tại trên ngực Chu Tĩnh Thần,cảm giác nơi đó tim nhảy bang bang mạnh mà có lực,y hoài nghi nhíu lại lông mày.

“Ta rất nhớ ngươi,còn ngươi có nhớ đến ta sao?”

Trong lòng suy đoán Chu Tĩnh Thần có phải vẫn còn giận mới cố ý giả bộ ngủ không để ý tới y,có lẽ nên dùng chút ít thủ đoạn mới có thể làm người hay xấu hổ mở toan hai mắt.

Hôn lên gương mặt bóng loáng của Chu Tĩnh Thần,bàn tay to không an phận thoát đi đai lưng rườm rà,nhấc lên áo bào thăm dò vào bên trong.


“Dừng tay!” Chu Tĩnh Thần hét oang oang,bắt lấy bàn tay còn đang sờ soạn mình.

“Vẫn còn giận ta sao?” Khí ma không thuận theo quấn lên.

Chu Tĩnh Thần phồng má dùng sức ngắt lên cánh tay y “Trẫm nào dám giận ngươi,ngươi không nghe trẫm giải thích thì thôi còn trốn tránh để trẫm không tìm ra,có phải muốn đợi trẫm chết đi mới đến nhặt xác?”

Khoảnh khắc Nghịch Thiên trả lại thọ nguyên cho hắn,hắn đã tỉnh nhưng hắn sợ khi mở mắt đối phương sẽ rời đi,nên mới quyết định giả chết.Thuận tiện dọa khí ma,ai bảo y đi một cái là hơn nửa năm còn chủ tâm trốn tránh hắn.

Mấy ngày nay cũng không biết là làm sao tới được,ngày nhớ đêm mong rốt cuộc chờ được ngươi trở lại

“Đều là lỗi của ta không nên bỏ lại một mình ngươi.” Khí ma tự trách mình,vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng.

Hắn thâm tình chăm chú nhìn khí ma,trịnh trọng ưng thuận hứa hẹn”Sẽ không có đại hội chuyển tú lập hậu gì cả,chỉ cần một ngày ngươi còn ở bên cạnh trẫm,trẫm sẽ không nạp phi.”

Khí ma một lần lại một lần rời khỏi hắn,hắn đã chịu đủ giày vò khổ sở.Lần này may nhờ có y kịp thời trở lại nếu muộn một bước chỉ sợ hắn đã gặp diêm vương.

Chết cũng không sợ,sợ nhất là phải cô độc một mình giống như phụ hoàng rất an tường,nói không chừng đã đoàn tụ cùng mẫu phi ở bên dưới..

“Như vậy sao được,ngươi thân là hoàng thượng làm sao có thể để hậu cung vô chủ?” Khí ma mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng lại chua đến muốn chết.

Trước kia bản thân thật sự quá mức không bận tâm đến lập trường của Tĩnh Thần.Nếu đổi lại y là hoàng đế chỉ sợ cũng thoát không khỏi cửa ải nạp phi.

Tựa như Tĩnh Thần lúc trước từng nói,nạp phi cũng không sao cả chỉ cần hắn không đến hậu cung là được.

Nắm lấy lỗ mũi y,dùng tay phải ở trước mũi nhéo nhéo,Chu Tĩnh Thần mím môi giễu cợt y”Lời này của ngươi nghe rất là đố kị a.”

Không nghĩ tới trải qua sanh ly tử biệt đổi lấy kết quả làm người ta không tưởng được,không ngờ khí ma lại chịu nhượng bộ lớn như vậy.

“Bổn tôn chính là một người cuồng giấm chua,có muốn nếm thử hay không hả?” Khí ma làm bộ dựa đến muốn hôn hắn.

Liên tục tránh né vẫn bị hôn trôm,hắn cắt ngang lời khí ma”Đồ không biết xấu hổ,thật hoài nghi ngươi có phải là Nghịch Thiên mà trẫm biết không nữa.”

“Ngươi tới kiểm nghiệm là được mà.” Dứt lời khí ma kéo ra vạt áo để lộ thân thể cường tráng.

Hắn vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác,nuốt một ngụm nước bọt,đỏ mặt tim đập nói: “Ngươi,ngươi làm gì......”

“Đương nhiên là để ngươi kiểm tra.” Khí ma bổ nhào lên in lên cổ hắn nhiều nụ hôn nóng bỏng.

Hắn không có ngăn cản ngược lại chủ động dán lên,ôm lấy cổ khí ma cười nói: “Chậm một chút,xem ngươi gấp đến độ như sói đói rồi kìa.”

“Ai bảo ngươi để ta đói bụng lâu quá làm chi.”


“Nhẹ một chút......”

“Ta chờ không nổi.”

Thời gian chỉ một cái nháy mắt,hai người đều lõa lồ nhìn nhau.Từ đầu đến chân khí ma không bỏ sót bất kỳ một nơi,hôn đến hắn thở hồng hộc rên rỉ không ngừng.

Bắt lấy cự vật cao thẳng dưới hạ thân khí ma,Chu Tĩnh Thần khẽ mở ra hai chân,đỏ mặt thúc giục”Khoan hôn,nhanh vào đi.”

Nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào thân thể nào chịu nổi trêu chọc,phía dưới đã sớm hóa thành một bãi xuân thủy.

“Thần tuân chỉ!”

Mặc dù Chu Tĩnh Thần chưa chết nhưng hắn không muốn tiếp tục làm hoàng đế.

“Ngươi thật bỏ được ngôi vị hoàng đế?” Khí ma ôm lấy hắn,ôn nhu hôn hít lên mặt hắn.

“Thay vì nói không nỡ không bằng nói không bỏ xuống được nhưng hôm nay triều chánh ổn định,lại có trung thần phụ tá tân hoàng,ta cũng không cần thiết đem mình nghĩ thật vĩ đại,huống chi so với làm hoàng đế không bằng theo ngươi tiêu dao tự tại vui hơn.” Chu Tĩnh Thần hôn trả lại y.

“Đây là do ngươi nói đấy.” Khí ma tươi cười rạng rỡ,trên người hoàn toàn không có lạnh giá thường ngày.

“Dù ngươi có dẫn ta đến chân trời góc biển,ta cũng sẽ đi theo ngươi.” Chu Tĩnh Thần tựa vào trong lòng ngực của y,hai mắt nhắm lại nói ra lời trong lòng.

Sau khi trải qua mọi chuyện hắn hiểu được quý trọng người trước mắt mới là quan trọng,một lần mất đi khí ma đã làm cho hắn đau đến không muốn sống,hắn không muốn chịu thêm lần nào nữa.

“Cứ theo ta đi.”

Khí ma ôm hắn xuống giường,tiếp theo vung tay lên trên long sàng xuất hiện một người thế thân nằm trên long sàn,giống như đúc Chu Tĩnh Thần.

“Thật là lợi hại!” Chu Tĩnh Thần khen ngợi tò mò muốn sờ sờ lại bị khí ma ngăn cản.

“Đi nhanh,không đi trời sẽ sáng mất.”


Hắn lúc này mới nhận thấy được trời bên ngoài sắc trời đã tờ mờ sáng,nếu không đi sẽ không kịp,lỡ có người vào thì càng hỏng bét.

Hai người đi một cái là mười năm,mười năm sau bộ dáng Chu Tĩnh Thần hoàn toàn không thay đổi,trên mặt ngay cả chút nếp nhăn cũng không có.

Đứng chỗ cao nhất đại điện hoàng cung,Chu Tĩnh Thần nhìn vị thiếu niên đế vương,cảm giác rất hài lòng gật đầu.

“Ánh mắt của ta cũng không tệ.”

Cháu của Khang Định hầu quả nhiên không phụ kỳ vọng của hắn,là một vị đế vương tốt chăm lo việc nước,sáng tạo thái bình thịnh thế.

“Đó là dĩ nhiên.” Chẳng biết lúc nào khí ma xuất hiện ở phía sau hắn bế ngang lên,hắn bị dọa sợ thiếu chút thét thành tiếng.

“Mau buông ta xuống.”

“Thừa dịp bổn tôn không bên cạnh len lén chạy đến đây,bây giờ muốn bổn tôn làm sao phạt ngươi đây?”

“Ta......” Biết mình đuối lý,hắn trầm mặc không hé miệng.

“Lần sau muốn đi nhớ phải gọi thêm bổn tôn.” Khí ma ngắt một cái lên sống mũi hắn.

“Nghịch thiên,ngươi thật tốt!” Hắn hô to một tiếng,vươn ra hai cánh tay chủ động ôm lấy cổ khí ma.

hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận