Khi Mĩ Hình Công Gặp Gỡ Tổng Công Đại Nhân

“Từ Lập, tôi muốn đến nhà cậu ở một thời gian, có tiện không?” Tô Vũ Trạch còn nói tiếp: “Mặc kệ cậu có tiện hay không, tôi đã đến cửa nhà cậu, mở cửa nhanh.”

Còn chưa kịp hỏi nguyên nhân, đã nghe được tiếng gõ cửa, tắt điện thoại di động, đi mở cửa, An Dịch đeo tạp dề trong phòng bếp ló đầu ra, “Từ Lập, là ai vậy?”

“Là đồng sự ở bệnh viện của anh – Tô Vũ Trạch.” 

“Ồ, vậy anh mau đi mở cửa đi.”

Từ Lập mở cửa, đứng ngốc tại chỗ, đây là làm soa hả? Vành mắt Tô Vũ Trạch vừa hồng vừa sưng, tay cầm hành lý, oan ức tức giận nhìn Từ Lập.

Từ Lập vội vã giúp y cầm hành lý, “Cậu là bị làm sao? Bị đuổi ra ngoài?”

“Rời nhà trốn đi, cậu thu nhận giúp đỡ tôi mấy ngày.” Tô Vũ Trạch buồn rầu cực kỳ đi về phía salon phòng khách ngồi xuống.

An Dịch từ trong phòng bếp đi ra, Từ Lập giới thiệu nói: “Đây là Tô Vũ Trạch.”

Tô Vũ Trạch hữu hảo cười cười, ăn nhờ ở đậu phải có lễ phép một tý.

“Đây là ‘Lão bà’ tôi, An Dịch.” An Dịch mặt cười hạnh phúc một mặt thẹn thùng lấy cùi chỏ huých nhẹ Từ Lập một cái, Từ Lập ôm sát vai An Dịch.


Tô Vũ Trạch nhìn cảnh sắc hạnh phúc ngọt ngào kia, lòng càng thêm chua xót.

An Dịch nhìn chăm chú Tô Vũ Trạch vài giây, “Anh là người lần trước cùng a Lập ở quán bar kia?!”

“Đúng đấy, ” Từ Lập làm bộ ghen, “Lâu như vậy em còn nhớ được hắn, anh là cảm thấy không cao hứng rồi.” An Dịch không để ý đến Từ Lập nói linh tinh, ghét bỏ nhìn Tô Vũ Trạch, “Lần trước ở quán bar em thấy hắn đi khắp nơi quyến rũ, còn chuyên chọn những vị thành niên để ra tay, giống như mèo tới kì động dục.” Quay đầu quát lớn Từ Lập: “Anh từ giờ không nên cùng hắn lui tới, gần mực thì đen!”

Tô Vũ Trạch không dưng bị mắng một trận, tự nhiên khó chịu, trong lòng vốn vì Tiêu Đế Chi ngột ngạt vô cùng, lần này lại là chuyện đã xảy ra không thể ngăn cản, “Cậu nói ai quyến rũ người khác hả, dáng vẻ ta đường đường thế này, ” Rồi y kéo cánh tay kéo Từ Lập, “Còn không cho Từ Lập tìm tôi, không phải tôi, các ngươi có thể nhận thức, còn cùng nhau ở nữa, qua cầu rút ván!”

Từ Lập thấy trận thế này không xong, vội vã khuyên giải, “An Dịch, đúng đấy, nếu không phải lúc trước hắn cùng em nhận thức, hai chúng ta cũng không thể có ngày hôm nay a.” An Dịch thoáng hoãn sắc mặt, “Chuyện tốt duy nhất anh ta làm chỉ có việc này, nhưng cũng không được thành tích phong lưu của anh ta, chuyện quán bar làn trước, nếu không phải anh ta háo sắc rồi anh đến giải vây, tôi mới không cùng anh đàm luận.”

“…” Tô Vũ Trạch nghe An Dịch đánh giá mình xong, cũng không tìm được lời phản bác, dù sao cậu nói cũng là sự thật, y trước đây vốn như vậy.

“Nghĩ như vậy là được rồi sao, mấy ngày sau mới có thể hảo hảo ở chung.” Từ Lập kéo An Dịch qua chỗ Tô Vũ Trạch.

“Mấy ngày sau đó? Có ý gì?” An Dịch nghi ngờ hỏi.

“Vũ Trạch dự định ở nhà chúng ta mấy ngày.”

“Không được, em không đồng ý!” An Dịch kiên quyết phản đối, “Em mới không muốn cùng anh ta ở cùng một nhà.”


Tô Vũ Trạch cũng không chen lời vào, coi như không liên quan ngồi xuống sofa.

Từ Lập đau đầu khuyên bảo, “Chỉ mấy ngày không thể sao, hắn giờ không như trước đây.”

“Vẫn không được, Từ Lập, có hắn không có em, có em không có hắn!”

“…” Một bên là người yêu, một bên là bằng hữu, vấn đề thiên cổ đặt ở trước mặt Từ Lập, kỳ thật: chuyện này đối với Từ Lập không khó, không nghi ngờ đi tuyển người yêu, nhưng hôm nay nhìn Tô Vũ Trạch xác thực vô cùng đáng thương, hiện tại đuổi hắn ra ngoài cũng không đáng mặt anh em, “Được rồi, một tháng làm việc nhà.”

“Hai tháng, bằng không không bàn nữa!”

Khẽ cắn răng, “Được rồi.”

An Dịch lại liếc mắt một cái, tiếp tục tăng giá, “Hai tháng này, snh phải giúp em tắm rửa cạo râu.”

“Được rồi!” Từ Lập như nô tài đáp ứng, “Tắm rửa…” móng tay hướng về thân An Dịch.

“Không sợ chết! Bỏ tay ra!” An Dịch trừng một chút lại nói tiếp, “Tôi không biết có thêm người, giờ muốn làm thêm vài món ăn, anh đi vào giúp.” Từ Lập biết An Dịch tuy nói năng chua ngoa nhưng rất mềm yếu, hắn van cầu nhất định sẽ nhẹ dạ.


Tô Vũ Trạch thất thần nhìn An Dịch, buồn bực giữa người với người sao khác biệt lớn như vậy, tiểu thụ An Dịch có thể đem Từ Lập chế trụ ngoan ngoãn, nói cái gì nghe cái đó, là nữ vương trong truyền thuyết? Còn y trái lại bị Tiêu Đế Chi ăn gắt gao, hắn phách chân y cũng không dám tìm hắn lý luận, chỉ biết trốn tránh…

Từ Lập quay đầu lại liếc nhìn Tô Vũ Trạch, phát hiện tiểu tử này đang nhìn chằm chằm An Dịch, hắn vì y hi sinh nhiều như vậy, tiểu tử kia lại đánh ‘chủ ý’ lên ‘Lão bà’ hắn, “Nếu cậu đánh chủ ý lên An Dịch, tôi sẽ trở mặt!”

Tô Vũ Trạch vội vã phủ nhận, y bây giờ còn chống đỡ không nổi.

Từ Lập cười cợt, “Cậu mấy ngày tới an tâm ở lại đây đi, tôi cũng không hỏi cậu xảy ra chuyện gì.”

“Chỉ là cùng hắn cãi nhau.”

Từ Lập làm mặt đầu giường cãi nhau cuối giường hòa đi vào nhà bếp giúp An Dịch nấu cơm.

Tô Vũ Trạch mệt mỏi dựa ở trên ghế sofa, cái gì cũng không muốn.

Đối với hành vi Từ Lập cùng An Dịch làm các loại ngọt ngào, y mạnh mẽ miễn dịch trực tiếp coi nhẹ, cơm nước xong, từ phòng tắm đi ra, An Dịch đang xem TV nhìn thấy kêu lên một tiếng kêu sợ hãi, Từ Lập đang ở nhà bếp rửa chén nhanh chóng chạy ra xem chuyện gì xảy ra.

“Làm sao anh lại mặc áo ngủ của Từ Lập?” An Dịch chỉ vào Tô Vũ Trạch tức giận nói.

“Vũ Trạch nói đi gấp chưa kịp dọn quần áo, anh liền lấy của anh đưa hắn.” Từ Lập dụ dỗ An Dịch.

“Hắn lừa anh, lúc anh ta tới không phải kéo theo một cái rương lớn!”

Từ Lập cũng không rõ nhìn Tô Vũ Trạch, Tô Vũ Trạch lại không tiện mở vali ra: “Trong vali đều là đồ rất quan trọng.” Lấy ra các thứ mang theo, “Các ngươi xem, đây là điều khiển TV, đây là điều khiển điều hòa, đây là notebook của Tiêu Đế Chi, hắn làm việc hay dùng bàn phím máy tính này, đây là sách hắn xem trước khi ngủ, đây là dao cạo của hắn…” đắc ý lại bỏ thêm một câu, “Trước khi tôi đi, tôi sửa lại mật mã wifi trong nhà cùng mật mã máy tính bàn, cho hắn biết nếu không có tôi, hắn một ngày cũng sống không nổi! Chiêu này là mẹ tôi phát minh, dựa vào cái này mẹ tôi vẫn vững vàng đứng đầu vị trí trong nhà.” ( Em quá bá đạo:)))


“Vì thế nên cậu quên mang quần áo?!” Từ Lập cùng An Dịch chấn động nhìn Tô Vũ Trạch, giờ khắc này phi thường đồng tình Tiêu Đế Chi, thà đắc tội tiểu nhân, cũng không phải đắc tội Tô Vũ Trạch.

Tiêu Đế Chi sau khi mua tốt mọi thứ liền về nhà, hắn tiên trảm hậu tấu mua xong lễ vật, Tô Vũ Trạch sẽ không tìm được cớ từ chối hắn đến thăm cha mẹ y, kỳ thực ngày đó hắn nghe thấy Tô Vũ Trạch cùng cha mẹ trò chuyện, hắn biết Tô Vũ Trạch không có dũng khí đối mặt với cha mẹ, chỉ có thể một mực kéo dài trốn tránh, hắn quyết định đã yêu Tô Vũ Trạch ở một khắc đó, cũng đã làm tốt chuẩn bị dung nhập với gia đình của y, hắn sẽ cố gắng tận sức khiến tình yêu của bọn họ được cha mẹ chúc phúc, vì lẽ đó, Vũ Trạch cùng ta cùng nhau đối mặt đi.

Ở nhà chờ thật lâu phát hiện Tô Vũ Trạch vẫn chưa về, vốn tưởng rằng y đi siêu thị mua đồ, nên gọi điện thoại, “Tút…tút…tút…”

Tiếp hay là không tiếp? Tô Vũ Trạch do dự, Tiêu Đế Chi nếu giờ phát hiện mình không ở nhà, sẽ rất lo lắng cho mình đi, hứ…hắn cùng Vương Kinh đi dạo phố vui vẻ như vậy, làm sao sẽ lo lắng cho mình, khẳng định là phát hiện máy vi tính của hắn không mở được mới gọi điện thoại hỏi ta, không tiếp! Điện thoại di động kêu rất lâu rốt cục cũng ngừng.

“Là Đế Chi gọi hả? Sao mà không tiếp?” Từ Lập nhìn Tô Vũ Trạch do dự, bỗng nhiên điện thoại di động của hắn vang lên, là Tiêu Đế Chi, liếc nhìn Tô Vũ Trạch, nhưng vẫn ấn xuống nút nhận cuộc gọi, “Alo, Đế Chi, có chuyện gì sao?”

Trong điện thoại di động truyền đến thanh âm lo lắng, “Từ Lập, hôm nay cậu có gặp Vũ Trạch không? Hắn muộn như vậy còn chưa về!”

Tô Vũ Trạch đối với Từ Lập nhấp nháy môi, đừng nói ta ở đây.

“Cái này…Đế Chi, hôm nay tôi cũng không nhìn thấy…” lời còn chưa nói hết, An Dịch ở bên cạnh Từ Lập đoạt lấy điện thoại di động, “Tô Vũ Trạch ở chỗ này, anh nhanh tới đón hắn một chút.” Sau đó đắc ý nhìn Tô Vũ Trạch, “Cậu đưa điện thoại cho tôi!” An Dịch tránh phải tránh trái, Tô Vũ Trạch vẫn không thể cướp được điện thoại, trò chuyện liền kết thúc.

Tức giận nhìn An Dịch, An Dịch lại nhẹ như mây gió nói: “Anh trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề, ngay mặt đem vấn đề nói rõ ràng là được.”

Chuyện đến nước này cũng không có biện pháp khác, bất an ngồi xuống sofa.

An Dịch đem Từ Lập kéo đi, “Chúng ta đi ngủ đi, đừng quấy rầy hai cái miệng nhỏ cãi nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận