Giờ vẫn là giữa tháng 7, còn hơn một tháng rưỡi nữa năm học mới mới bắt đầu. Linh Đang xuyên đến cũng gần một tháng, hằng ngày ôm máy tính đọc tiểu thuyết, lâu lâu lại đi siêu thị gần trường mua đồ để tủ lạnh, còn lại không bước ra khỏi phòng nửa bước, trừ đôi lúc nhận được mấy tin nhắn Thương Hiên nhắn khi nhàm chán cũng chẳng gặp ai, giờ đã thấy hình như mình lánh khỏi xã hội quá lâu cũng không tốt nên cô quyết định hôm nay sẽ đi dạo phố.
Nghĩ là làm, Linh Đang thay đồ rồi xuống bãi lái xe đi đến khu mua sắm sầm uất nhất thành phố. Thật ra cũng chẳng có gì muốn mua, nhưng window shopping với con gái cũng là một loại thú vui.
Bước vào cửa hàng quần áo cao cấp quen thuộc, chào đón cô là ánh nhìn sợ hãi cùng không mấy thân thiện của mấy cô nhân viên. Ừ thì trước đây cô bé nữ phụ kia khá là khó tính, hay bắt bẻ cùng không nói lý nên bị e ngại cũng đúng, nhưng mà hiện tại là cô Trình Linh Đang nha, bị nhìn như vậy rất là khó chịu nha.
Vậy là lại lấy ra kinh nghiệm 11 năm lăn lộn trong giới truyền thông, Linh Đang hơi mỉm cười, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt.
“Mọi người có vẻ không hoan nghênh vị khách này là tôi cho lắm nhỉ?” – Giọng nói cô như gió thoảng, mềm mại lướt qua làm sống lưng mấy cô nhân viên lạnh toát.
Hai cô nhân viên đứng ở cổng chào khẽ liếc nhau, rồi một cô lại đằng trước, hạ giọng nói:
“Diệp tiểu thư, mong chị đừng hiểu lầm, chị là khách quý, chúng tôi mong còn không được.”
“Ừ, nói cũng hay, vậy giúp tôi đi xem mấy mẫu váy mới đi.” – Linh Đang liếc cô ta, hơi nhếch môi rồi bước vào khu New Collection.
Sau một hồi lăn qua lăn lại cô nhân viên, Linh Đang cũng thấy trả thù như vậy là đủ rồi, bèn xua xua tay, quay lưng định bước ra khỏi cửa hàng.
“Má, tiểu với chả thư, chẳng qua chỉ là đứa con nuôi mà thôi. Bây giờ còn không mua nổi một cái váy, xem cô ta kiêu ngạo như thế thật chướng mắt.” – Một giọng nói thầm thì vang lên, không biết có phải cố ý hay không để cô nghe được.
Tức thì, Linh Đang quay lại, cặp mắt sắc lẻm liếc về phía cô nhân viên vừa bị cô chỉnh kia, chỉ thấy cô ta ngay lập tức thay đổi sắc mặt rồi mỉm cười, nhưng đôi mắt vẫn lộ ra vẻ khinh thường.
Linh Đang lại bước đến trước ghế salon nhẹ nhàng ngồi xuống làm mấy cô nhân viên chẳng hiểu gì lại nhìn nhau.
“Gọi quản lí của mấy người tới đây.” – Giọng cô sắc bén vang lên.
“Trình tiểu thư, chị có việc gì sao? Quản lí của chúng tôi rất bận, có việc gì chị cứ nói thẳng với chúng tôi là được” – Cô nhân viên lúc nãy nói xấu cô bước ra. Cô tiểu thư điêu ngoa này giờ mà làm ầm lên thì đến lúc quản lí Ôn đến cũng sẽ không trách phạt các cô. Quản lí Ôn là người ôn nhu hiểu lý lẽ nhất, cho nên cô không cần phải sợ.
Trình Linh Đang nhíu mày nhìn cô nhân viên này. Giọng nói không che giấu khinh thường đó là sao hả? Nếu là cô bé nữ phụ kia thì đã chửi ầm lên rồi, đến lúc đó thì cô có lý cũng sẽ bị nói thành vô lý, dù là khách hàng cũng không nên tỏ ra ồn ào bất lịch sự vì dù sao cửa hàng này cũng là cửa hàng cao cấp, khách đến đều là kẻ có tiền, thiếu một mình cô cũng không sao. Đây là đạo lý cư xử hợp lễ nghi, nếu không phải có hơn 10 năm tiếp xúc với đủ loại hoàn cảnh trong xã hội, cô chắc cũng không rút ra được mấy bài học kiểu này.
Vậy mới nói may mắn là hiện tại ngồi ở đây là cô Trình Linh Đang, chứ không phải Diệp Linh Đang. Cô nhân viên bé nhỏ à, hôm nay cô thảm rồi.
“Tôi nói gọi quản lí của các cô đến thì các cô cứ gọi. Tôi là khách quen ở đây, muốn giao dịch lớn một chút cũng muốn tìm người có uy tín chứ không phải mấy người đầu đường xó chợ nào cũng được.” – Linh Đang lạnh lùng thốt lên.
Cô nhân viên kia nghiến răng kèn kẹt. Dám chửi cô là dân đầu đường xó chợ!
“Chuyện gì đây?” – Một giọng nam ôn nhuận từ tính vang lên, rất ít người có thể không chìm vào say mê trong đó.
Ôn Nghị vừa định đi xem xét bộ sưu tập mới đến hôm nay thì thấy một đám nhân viên tụ tập ở quầy tiếp khách. Anh đi đến thì nghe được một giọng nữ nhẹ nhàng mà lạnh lùng nhưng không kém phần thanh thúy, làm lỗ tai anh nhồn nhột, nhột đến tận trong tim.
Mấy cô nhân viên quay người lại, lắp bắp:
“Ôn… Ôn quản lý!”
Linh Đang cũng nhìn thử âm thanh mê người đó phát từ đâu ra, chỉ thấy một anh siêu cấp đẹp trai mặc sơ-mi trắng, cà vạt sọc sanh đen, quần tây đen, tôn lên đôi chân dài, dáng người cao cùng bờ vai rộng. Trên môi anh ta như luôn phảng phất nụ cười làm những người nhìn vào đó như được tắm gió xuân, tâm trí trở nên mềm mại. Mái tóc đen chải gọn, đôi mắt sáng suốt, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng cùng làn da trắng trẻo, không thể không công nhận người đàn ông này rất đẹp, đẹp một cách ôn nhu nho nhã.
Một giây kia mắt đối mắt, Ôn Nghị như thất thần. Anh từng gặp qua nhiều mỹ nữ, thanh thuần quyến rũ loại nào cũng có, nhưng cô gái trước mắt có một khí chất cô độc mà lạnh lùng, giống như bản chất bên trong con người anh.
Linh Đang cũng đánh giá lại người đàn ông trước mặt mình. Nụ cười của anh ta rất ấm áp, nhưng đừng nghĩ tia chán ghét nhỏ nhoi lướt qua đáy mắt khi anh ta nhìn mấy cô nhân viên đang dùng ánh mắt si mê nhìn anh có thể lọt khỏi mắt cô. Người đàn ông này trông chừng 24, 25 tuổi. Cưng nhỏ hơn chị ít nhất 4 tuổi đó cưng à. Lão xử nữ nổi tiếng trong ngành báo chí gần 10 năm đâu chỉ là cái hư danh. Làm truyền thông, cần nhất là kỹ năng quan sát sắc mặt, bắt đúng chỗ hiểm và dùng lời nói giết chết người khác. Điều này Trình Linh Đang phải nói là lão luyện.
Nghĩ đến đây, một tia hứng thú cũng nổi lên trong cô. Tại sao anh ta lại dùng gương mặt ôn nhu để đối đãi người khác trong khi bản chất của anh ta không như vậy? Từ phong thái nho nhã cùng thần thái tự tin, cô biết anh ta không phải là người cần nhìn sắc mặt người khác để làm việc. Người đàn ông này, cất giấu bí mật gì?
“Xin hỏi quý danh của vị tiểu thư đây?” – Anh bước tới gần cô, khẽ khom người, dùng nụ cười chuyên nghiệp cất tiếng.
“Tôi họ Diệp.” – Cô cũng lịch sự gật đầu đáp lại.
Trong mắt anh xẹt qua một tia bất ngờ. Trong trí nhớ, ấn tượng của anh cho vị Diệp tiểu thư này là kẻ mắt đen sì cùng môi son đỏ chót nên cũng không nhớ kỹ gương mặt cô. Hiện tại, vị ngồi trước mặt anh đây đúng là trông quen mắt, nhưng lại tao nhã xinh đẹp, đôi mắt to hiện lên sự linh động của tuổi trẻ, hoàn toàn không giống với ấn tượng của anh.
“Xin hỏi Diệp tiểu thư muốn gặp tôi là có chuyện gì?” – Anh vẫn nhẹ nhàng hỏi. Cái giọng nam trầm thấp từ tính này làm tim cô như đập nhanh một chút, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi.
“Là như thế này, tôi hoàn toàn không hài lòng với thái độ của nhân viên quý công ty.” – Linh Đang chậm rãi nhấp một ngụm nước. Cô ngẩng đầu, thấy ánh mắt anh vẫn chuyên chú nhìn cô mới nói tiếp, “Đầu tiên, khi tôi bước vào, cảm nhận đầu tiên của tôi là tôi không được chào đón. Ánh mắt của mấy cô nhân viên này không nhìn thẳng vào tôi, cũng không lên tiếng chào, cho đến khi tôi chất vấn mới làm. Anh nếu không tin, tôi tin trước cửa hàng có lắp camera, tôi bước vào đây chưa được 30 phút, vì vậy anh có thể tìm đoạn băng cách đây khoảng 30 phút.”
“Thứ hai, tôi là khách, tôi vừa mắt thì mua, không vừa mắt thì sẽ không phung phí. Cô nhân viên đứng ngay sau lưng anh vừa khinh bỉ vì tôi chỉ xem mà không mua hàng. Nhưng nói đi nói lại, tôi là khách quen ở đây, những hóa đơn trước đây của tôi tính ra chắc cũng bằng vài năm lương của những anh chị ở đây. Hôm nay bộ sưu tập mới không có mẫu tôi thích, nên tôi chọn không mua. Nếu chỉ vì vậy mà lên án tôi, thì từ nay về sau chắc tôi cũng không cần phải đến đây nữa nhỉ?” – Cô cười khẩy một hơi. “Có điều, tôi muốn thế nào là phần của tôi, nhưng các anh chị làm là dịch vụ, vậy mà chẳng những không làm cho khách hàng đủ hài lòng lại còn có thái độ đuổi khách như vậy, tôi thấy cửa hàng này cao cấp quá rồi, đến khách cũng không cần.”
Nói một hơi dài, cô lại hớp một cốc nước, rồi lại ngẩng đầu, nhướn lông mày nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh nhìn đôi mắt cô có lửa giận, nhưng lời nói ra lại đầy đủ lý lẽ mà chẳng có chút nóng nảy, đột nhiên thấy hơi buồn cười vì cô bé trước mặt rõ ràng chỉ mới mười mấy tuổi mà cứ khiến người ta muốn nghĩ cô già dặn lắm vậy.
“Tôi đã hiểu. Thay mặt công ty tôi xin lỗi Diệp tiểu thư vì đã làm tiểu thư không vui. Nhân viên chắc chắn tôi sẽ có xử phạt cùng điều chỉnh hợp lý, còn mong tiểu thư tiếp tục ủng hộ cửa hàng. Hóa đơn tiếp theo của tiểu thư khi mua hàng ở đây sẽ được giảm 10%, không biết Diệp tiểu thư có vừa lòng?” – Anh thành khẩn nói. “Đây là danh thiếp của tôi. Nếu sau này lại có việc gì, vẫn mong tiểu thư liên lạc với tôi.”
Cô nhận lấy danh thiếp xem qua. Ôn Nghị. Tên có vẻ hợp với người. Cô gật gật đầu, đứng dậy mỉm cười, chìa tay ra.
“Vẫn là Ôn quản lý chu đáo.”
Anh cũng nhẹ nhàng bắt lấy tay cô. Bàn tay cô non mềm mại làm người ta muốn nắm mãi không buông. Vài ngón tay khẽ lướt qua lòng bàn tay anh khi cô buông ra làm tay anh ngưa ngứa. Và tim anh cũng vậy.
Anh đưa cô ra tận bãi đỗ xe, đột nhiên nhớ ra gì đó, gọi cô lại.
“Ôn tiểu thư, có thể cho tôi mượn lại tấm danh thiếp lúc nãy không?”
Cô hơi khó hiểu, nhưng vẫn đưa ra. Anh nhận lấy, lấy cây bút trong túi áo ra viết thêm gì đó lên mặt sau của tấm danh thiếp rồi đưa lại cho cô.
“Ôn tiểu thư, hy vọng sẽ gặp lại cô sớm.” – Anh lại mỉm cười. Sự lạnh lẽo dưới đáy mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
“An tâm, bao giờ có bộ sưu tập mới tôi lại đến xem.” – Cô tinh nghịch nháy mắt, vẫy tay với anh rồi lên xe lái đi.
Bộ sưu tập mới một tuần nữa mới đến, còn người cũ thì vẫn luôn ở đây, đến xem có được không?
--- ------ ------ ------ ---------
Lòng vòng ở khu mua sắm cũng một lúc lâu, Linh Đang tự nhiên thấy đói. Cô lại lái xe đến gần một phố ăn vặt rồi đi bộ vào.
Trước khi xuyên qua, người yêu của Trình Linh Đang ngoại trừ tiểu thuyết còn có đồ ăn đường phố. Vì thời gian không cho phép và tiết kiệm tiền, mười bữa ăn của cô thì hết năm bữa là bánh gạo cay hay xiên que, vừa lái xe vừa ăn, rất tiện lợi. Là một phóng viên, một nhà báo, nhiều khi phải đuổi theo đối tượng muốn phỏng vấn cả ngày, hoặc phải chờ đến đêm khuya nếu đối tượng là mấy ngôi sao đang hot, vì đêm khuya họ mới có thời gian rảnh rỗi.
Giờ nhớ lại, những ngày bôn ba chạy đông chạy tây cũng kết thúc rồi. Hiện tại cô có tiền, không phải lo nhà cửa, không phải lo bữa hôm bữa mai, không cần phải vắt kiệt sức mưu sinh nữa. Ngẫm lại, cuộc đời trước kia cứ như một giấc mơ. Trước đây đối với cô, việc cập nhật tin tức hằng ngày được xem là một trong những nhu cầu sinh lý vì công việc của cô đòi hỏi độ chính xác cao về những sự kiện xảy ra trong xã hội. Còn như cả một tháng nay, có lẽ vì không còn sống trong môi trường áp lực cao đó nữa nên thần kinh cô cũng buông lỏng hẳn, nhưng thói quen đọc báo mỗi ngày vẫn còn, chỉ là sau khi luyện xong một (vài) cuốn tiểu thuyết, cũng chẳng cần phải đeo mặt nạ giao tiếp với những khuôn mặt khác nhau của những người không liên quan.
Suy nghĩ mông lung một hồi, cô cũng tìm đến được tiệm Dimsum trong truyền thuyết. Phải nói, vất vả lắm cô mới tìm thấy chỗ này. Tuy rằng trên mạng không thấy nhiều người đề cử chỗ này, nhưng những người đã ăn thì khen không dứt. Nói đến, cô chọn chỗ này cũng bởi vì vị trí của nó – trong hẻm (ngõ) nhỏ. Vào trong, thấy cũng chỉ lác đác vài vị khách, cô gọi vài khay đồ ăn cùng một chai nước ngọt rồi từ từ tận hưởng mỹ vị nhân gian này.
Nguyên tắc mỹ thực số một của Trình Linh Đang là tự mình làm là ngon nhất, nguyên tắc số hai, nếu không làm được thì quán ăn trong hẻm nhỏ là bảo tàng.
Một con người lý trí luôn luôn sẽ có vài nguyên tắc không logic. Với Trình Linh Đang, mỹ thực là một trong vài điểm không logic này.
Trình Linh Đang rất chấp nhất về những quán ăn trong hẻm nhỏ. Có lẽ một phần là vì khi còn nhỏ, gia đình cô mở một tiệm cơm nhỏ. Vì khi đó nhà không có quá nhiều tiền, tiệm được mở ở gian nhà trước. Nhà cô lại là căn cuối cùng trong một con hẻm nhỏ, nên cách duy nhất để kinh doanh chỉ có thể để một bảng hiệu thật lớn đầu hẻm, dù hay bị người va vào nhưng tiệm cũng dần đông khách. Mấy ngày đầu chỉ có hàng xóm trong hẻm đến ủng hộ, qua một thời gian cô lại mời mọc được đám học sinh của một trường trung học gần đó, rồi mấy nhân viên trong công ty bảo hiểm ngay cạnh hẻm cũng dần thành khách quen. Có thể nói, những ngày lon ton chạy bàn, cùng cha học nấu ăn, cùng mẹ rửa chén, hay bán manh chọc khách cười đó là những ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời cô.
Sau này, khi cha mẹ mất đi, tiệm cơm không còn chủ cũng đóng cửa, cô lang thang từ nhà người thân này sang nhà người thân khác rồi cũng học xong cấp ba. Lên đại học, cô ở ký túc xá, vừa học vừa làm thêm, coi như cắt đứt liên hệ với những người thân không thân kia, rồi cứ thế lao đầu mưu sinh đến chẳng còn thời gian yêu đương hay giao lưu với bạn bè, khiến cô cứ như vậy một thân một mình suốt mười mấy năm.
Trình Linh Đang cũng không biết là cô đã cô đơn một mình như vậy đến quen mất rồi, hay là vì cô không đủ dũng cảm để mở rộng trái tim nữa. Cha mẹ là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, nhưng lại đột ngột ra đi, cô cũng chẳng kịp chuẩn bị gì. Khi đó, cô nhận được là những lời quan tâm hời hợt từ mấy người họ hàng, rồi lại bị nhấn chìm trong những cuộc cãi vã tranh đoạt những thứ cha mẹ để lại. Những người đó dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô, đem bán căn nhà đầy tình thương cùng ký ức hạnh phúc của cô, rồi nuốt trọn số tiền, xong cũng chẳng thèm quan tâm cô sống như thế nào, chỉ khi cô đến cầu xin họ mới cho cô một góc trong nhà họ, rồi để cô tự sinh tự diệt.
Cô biết cô có năng khiếu về mặt văn chương, rồi cũng vì lớn lên trong tình người nóng lạnh, học được cách quan sát sắc mặt mà tiến vào ngành truyền thông. Mới bắt đầu, cô cũng là một cô sinh viên năm nhất đầy hy vọng với tương lai, muốn dùng ngôn từ khiến xã hội tích cực hơn, nhưng rồi cô cũng dần bị nuốt vào cái vòng đen tối ấy. Chính trị, tôn giáo, rất nhiều vấn đề là nhạy cảm, muốn nói thật suy nghĩ và cách nhìn nếu không may mắn có khi sẽ bị bắt bỏ tù. Rồi thì chuyện xấu của các “ông lớn” từ scandal tình dục đến tham ô công quỹ chỉ cần dùng tiền là được giải quyết. Phần đông xã hội chỉ chú trọng những tin tức giải trí, những tin tức về những nhóm thiểu số trong xã hội cần giúp đỡ thì chẳng mấy ai quan tâm.
Trong những năm đầu nghề, Trình Linh Đang cũng có vài lần bị đe dọa, bị mua chuộc, thậm chí bị ép lên giường, dần dần luyện cho cô một trái tim lạnh, một tinh thần thép cùng bản lĩnh tự bảo vệ bản thân chặt chẽ. Cuối cùng, sau nhiều năm làm việc, Trình Linh Đang quyết định chuyên chú vào mảng đời sống xã hội của giới trẻ - một mảng cũng xem như quan trọng, rồi dùng ngòi bút, cố hết sức để những người trẻ tuổi sống tích cực hơn, những người lớn tuổi có thể thông cảm và thấu hiểu những người trẻ tuổi hơn. Có lẽ, chữ của cô đã giúp được nhiều người, nhưng chẳng thể nào cứu được nội tâm vĩnh viễn cô độc của cô.
Nhưng rồi, một tai nạn máy bay đã chấm dứt những điều này. Hiện giờ, cô chỉ muốn nghỉ ngơi, tìm lại tuổi thanh xuân đã mất, sống một lần vì bản thân.