Đương Nam Nhị Thính Đáo Bình Luận Khu Thời
(Khi nam nhị nghe được bình luận)
| 012 |
"Que cay" là Thần vật gì Đại tế ti không biết, nhưng nghe giọng của Lục hoàng tử nó hình như không thần thánh như trong tưởng tượng của hắn.
Nghĩ vậy, Đại tế ti híp mắt nhìn chằm chằm que cay nửa ngày, ánh mắt đó giống như đang nhìn một cái que cặn bã thay lòng.
Lục hoàng tử cũng nhìn cái que đã biến chất này, như là một nhân chứng đi theo huynh đệ "bắt kẻ thông dâm".
Đại tế ti nhìn que cặn bã chậm rãi nghẹn ra nước mắt, hắn lẩm bẩm: "Tình cảm này... chung quy là trao sai rồi."
Vừa khéo có một cơn gió lạnh thổi qua, tô thêm một nét thê lương cho khung cảnh ấy.
Ôi, ngược tâm quá đi mất!
Hai người bi thương muôn phần, Đại tế ti trải qua đại hỉ đại bi, như là trong nháy mắt đã nhìn thấu sự đời.
Hắn dùng một ánh mắt thương tang lại phức tạp nhìn que cặn bã, cuối cùng hít sâu một hơi như là làm ra quyết định gì.
Lục hoàng tử đang định an ủi hắn, nào ngờ Đại tế ti đột nhiên túm lấy tay áo Lục hoàng tử kéo tới một chỗ bí mật.
Đó là một cánh cửa ngầm, Đại tế ti đẩy cửa ra, đồ đạc ở trong chất thành từng đống, bắt mắt nhất là một cái hộp nạm đầy đá quý.
Đại tế ti bi thương mở nó ra, những cái túi thủy tinh nhiều màu nhét đầy trong hộp.
Lục hoàng tử cũng giật mình trước cảnh tượng này.
Đại tế ti không biết lấy đâu ra một túi màn thầu để xuống trước mặt hai người. Hắn duỗi tay cầm một cái đưa cho Lục hoàng tử, ngay lập tức Lục hoàng tử như là đã hiểu ra điều gì cầm lấy màn thầu.
Dưới bầu không khí áp lực ấy, hai người xé từng túi thủy tinh ra, Đại tế ti rút một que, Lục hoàng tử cũng rút một que.
Một tay cầm màn thầu một tay cầm que cay họ ăn sạch đống que cay trong hộp.
Ban đầu rất khó chịu, nhưng chờ đến khi ăn xong miếng đầu tiên rồi... Thật là thơm.
Tiếp đó càng ăn càng khoái, càng ăn càng đã, cuối cùng thậm chí bắt đầu tán gẫu với nhau.
"Cũng ngon đó chứ..." Sau khi ăn xong Lục hoàng tử liếm lớp dầu ớt còn sót lại trên ngón tay, chép miệng: "Nhưng hạt vừng hơi ít, lần sau nếu có chúng ta rắc thêm nhé."
Đại tế ti gật đầu, tỏ vẻ tán thành đề nghị đó.
Cuối cùng hai người ợ một cái, cười hì hì lật qua chuyện này.
Đương nhiên, que cay dù sao cũng đã hết hạn, họ không thể tránh khỏi bị chột bụng mấy lần. Nhưng trải qua mấy lần tiêu chảy này, cả hai lại có được một tình bạn người thường khó hiểu.
Đại tế ti và Lục hoàng tử chỉ hận gặp nhau quá muộn, chỉ hận tại sao bọn họ không thể trở thành huynh đệ ruột.
Lục hoàng tử tỏ vẻ không sao hết, họ có thể uống máu ăn thề kết làm huynh đệ, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Đại tế ti tỏ vẻ tán thành, không nói hai lời, hai người triệu tập người của hai bên bắt đầu cử hành nghi thức kết bái.
Dưới cái nhìn lom lom của mọi người, Lục hoàng tử cầm dao nhìn cổ tay mình, huyệt thái dương giật nhẹ, nuốt nước miếng một cái rồi quay đầu nhìn về phía Đại tế ti: "Suýt nữa đã quên, ngài là Đại ca, ngài trước đi!"
Đại tế ti liếm khóe miệng, ánh mắt mơ hồ: "Huynh đệ sao có thể nói thế chứ? Nếu ta là Đại ca, mọi chuyện tất nhiên là phải nhường cho đệ trước rồi!"
Lục hoàng tử có điên mới tin cái lời bịp bợm này của hắn, cười lạnh nói: "Huynh đừng có kiếm cớ cho mình, lẽ nào là huynh không dám?"
Đại tế ti cũng cười lạnh: "Được rồi, đừng có chó chê mèo lắm lông, nhìn cái vẻ nao núng của đệ e là cũng không dám nhỉ!"
"Sao huynh biết ta không dám?"
"Vậy đệ làm trước đi!"
Lục hoàng tử quay đi không muốn nhìn tên ngốc này, một lát sau hắn thử đề nghị với Đại tế ti: "Không bằng chúng ta dùng máu động vật để thay thế?"
Đại tế ti sờ râu mép của mình: "Kế này hay đấy!"
Người của hai bên: ...
Các ngươi đủ rồi đó.
Hai chén máu gà được đặt trước mặt hai người, đủ các loại tạp chất và ký sinh trùng nhìn cực kỳ mất vệ sinh trôi bên trong...
Lục hoàng tử & đại tế ti: ...
Lục hoàng tử: "... Hay là chúng ta đổi cái nào khỏe mạnh hơn đi?"
Đại tế ti gật đầu: "Kế này hay đấy!"
Lục hoàng tử: ...
Cuối cùng Lục hoàng tử sai người mang dưa hấu trên thuyền mình tới, hai người họ mỗi người một chén nước dưa hấu ưỡn ngực ngẩng cao đầu, hào khí vô cùng, vẻ mặt kiên quyết nâng chén uống một cái ực.
Dưa hấu làm chứng, từ đây về sau hai người họ chính là huynh đệ!
Lục hoàng tử nói cho Đại tế ti biết mục đích rời bến của mình, Đại tế ti hào phóng vỗ vai Lục hoàng tử.
"Giời ạ! Còn không phải là lương thực sao? Chỗ của ca nhiều đến ăn không hết, mỗi năm có rất nhiều lương thực bị bỏ xó mốc meo. Yên tâm đi ca cho đệ mượn, chờ đến khi lên ngôi rồi trả cho ca là được!"
Đương nhiên, Đại tế ti đồng ý không có nghĩa là người ở đây sẽ tâm phục khẩu phục, vì để mọi người cam tâm tình nguyện cho mượn lương thực, Đại tế ti bày mưu cho Lục hoàng tử.
"Đệ tới đúng lúc lắm, cách đây không lâu có một con rồng độc ác xuất hiện trên đảo của chúng ta..."
Lục hoàng tử ngơ ngác, lại là ba cái chiêu cũ rích máu chó này à.
"Có phải huynh định nói nó đã bắt đi công chúa của các huynh, giờ mọi người đang tìm một dũng sĩ đánh bại ác long để cứu công chúa, chờ đến khi cứu được rồi các huynh sẽ gả công chúa cho dũng sĩ?"
Đại tế ti: ...
Hắn nhìn Lục hoàng tử đang ra vẻ cạn lời, xấu hổ mỉm cười: "Cũng na ná đấy, nhưng đệ chỉ đoán đúng phân nửa thôi."
"Hửm?"
"Ác long bắt đi không phải công chúa, mà là quốc vương của chúng ta."
Lục hoàng tử: ...
"... Cho dù là quốc vương cũng đừng hòng ép ta cưới hắn!"
Nói chưa dứt câu, đầu đã bị Đại tế ti gõ một cái: "M* nó chứ đệ đang nằm mơ đó hả! Cưới quốc vương? Quốc vương là đệ có thể cưới sao? Phải nói là gả! Còn có, quốc vương là tình nhân trong mộng của mọi người, chỉ bằng đệ..."
Ánh mắt của Đại tế ti rà quét từ đầu đến đuôi, trong miệng phát ra tiếng "Hừ hừ": "Quốc vương sao có thể nhìn trúng đệ được!"
Lục hoàng tử: ...
Đại tế ti nói với hắn, chỉ cần cứu được quốc vương, hắn sẽ được những người ngưỡng mộ quốc vương cũng chính là toàn thể thổ dân kính trọng, đến lúc đó không cần hắn mở miệng mượn, mọi người sẽ tranh nhau tặng cho hắn.
Lục hoàng tử sờ cằm, nếu không cần phải cưới quốc vương vậy chuyện này rất là có lời.
Vì thế Lục hoàng tử đồng ý.
Nhưng, ác long sống trên vách núi, mặc dù hắn có vũ khí tiên tiến, cũng không thể nào bay lên được.
Đại tế ti nghe được chuyện này liền vỗ ngực cười to, tỏ vẻ mình có cách.
Hai người họ lại lặng lẽ chạy tới căn phòng giấu que cay, Đại tế ti vén một tấm da thú cực kỳ lớn lên, một vật thể khổng lồ có tạo hình kỳ dị xuất hiện trước mặt họ.
Lục hoàng tử cẩn thận quan sát, không gian bên trong có thể ngồi vừa, bên trên gắn mấy tấm sắt lớn, bên dưới hình như là trụ chống.
Căn cứ vào những tin tức Lục hoàng tử nắm giữ được từ khu bình luận, vật thể trước mắt hẳn là một chiếc trực thăng.
Lục hoàng tử: ... Thế giới này càng ngày càng ảo ma rồi.
Trừ điểm này ra, càng khiến người ta vui mừng là bên trong nó thậm chí có một bản thuyết minh có thể ghép vần.
Mới đầu Lục hoàng tử còn phiền muộn vì mình không biết cách ghép vần, nhưng hắn tìm thấy một cuốn sách dạy ghép vần mẫu giáo để cạnh bản thuyết minh.
Lục hoàng tử: ...
Ta hoài nghi đây là cố ý.
Càng khiến người ta cảm thấy có bug chính là, ngoại trừ hai cuốn sách này ra họ còn tìm được một cuốn từ điển?!!!
Đệt! CMN tuyệt đối là cố ý đó nha (gào thét-ing)?!
Lục hoàng tử hoảng hốt đọc bản thuyết minh, hắn cảm thấy có chuyện gì đó đã thay đổi.
Vốn dĩ thiên tư thông tuệ năng lực học tập cực mạnh, hắn đọc xong cuốn sách này trên cơ bản đã biết cách sử dụng trực thăng rồi.
Nhưng hắn không có để bản thuyết minh xuống, mà là hơi nghi ngờ nhìn câu nói hình như là người đời sau viết lên bên cạnh.
—— Ta đứng ở trước mặt ngươi, ngươi thấy ta có mấy phần giống với ngày xưa?*
Lục hoàng tử: ... Hắn tỏ vẻ không hiểu.
Hắn cất cuốn sách đi, cùng Đại tế ti đẩy trực thăng tới một bãi đất trống tương đối rộng lớn.
Lục hoàng tử tìm được can xăng dự phòng đổ đầy trực thăng, kế đó đeo găng tay da vào bay thẳng tới sào huyệt của ác long...
Trực thăng dùng tốc độ sét đánh tấn công vào sào huyệt, Lục hoàng tử mặc giáp da, đeo găng tay và kính râm, trong ánh mắt kinh ngạc của ác long trực tiếp móc ra——
"▄︻┻┳═ "
Nhanh chóng bắn phá sào huyệt.
Ác long: !!!! Đệt! Đệt! Đệt! Có chuyện gì vậy?!
Dưới sự đàn áp của Lục hoàng tử, ác long cuối cùng cũng khóc híc híc khuất phục.
Nó ủy khuất thả quốc vương ra, quốc vương đen thui thùi lùi vừa nhìn thấy Lục hoàng tử liền ghét bỏ mà nhăn mặt lại.
"Sao xấu quá vậy?"
"Bộ ngươi tưởng rằng mình đẹp lắm hả? Ta trăm cay nghìn đắng lái trực thăng tới cứu ngươi, kết quả ngươi báo đáp ân nhân của ngươi như vậy à? Ngươi đúng là bờ la la..." Lục hoàng tử cả ngày bị Zuan ở khu bình luận oanh tạc, đã sớm tu luyện kỹ năng mỏ hỗn đến cấp bậc cao nhất rồi.
Quốc vương còn chưa kịp nói gì, đã bị cái mỏ của Lục hoàng tử mắng cho hoài nghi nhân sinh.
Hắn ngơ ngác bị Lục hoàng tử nhét vào trong trực thăng, mà Lục hoàng tử thì đang tiến hành đàm phán với ác long.
"Tại sao mi lại bắt quốc vương?" Lục hoàng tử vỗ bàn chất vấn.
Ác long rúc mình vào sâu trong huyệt động, cặp mắt tròn trịa chỉ có thể nói ủy khuất, nó thật cẩn thận đáp rằng: "Đó không phải là truyền thống ư? Ta thân là rồng độc ác dù sao cũng phải bắt cái gì đó chứ... Ai bảo cái tên không biết cố gắng này không có con gái cũng không có con trai, ta chỉ có thể bắt hắn thôi."
Lục hoàng tử: ...
Cái lý do khiến người nghẹt thở này.
Trong sự sợ hãi của ác long, Lục hoàng tử để "▄︻┻┳═" của mình lên bàn, híp mắt lại kéo khóe miệng hỏi: "Mi thân là ác long có tài bảo gì không?"
Cặp mắt to như nắm đấm của ác long nhìn về phía bên cạnh, giọng nói cũng yếu dần đi.
"Ta là một con rồng nghèo, thì lấy đâu ra tài bảo chứ? Thậm chí vợ cũng cưới không nổi nữa là..."
Lục hoàng tử: ...
Hắn nhắm mắt lại hít sâu, nửa ngày sau cũng chưa bình tĩnh được.
Đột nhiên, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, hắn phấn khởi nói với ác long rằng: "Này ác long nghèo khổ, có phải mi đang lo lắng vì không cưới được vợ?"
Ác long gật đầu, tỏ vẻ chính là như vậy.
"Có phải mi đang u sầu vì không tìm thấy mục tiêu tương lai?"
Ác long lại gật đầu, tỏ vẻ lời này nói trúng tim nó.
Lục hoàng tử dí sát đầu vào: "Có phải mi vẫn luôn trằn trọc thâu đêm? Luôn cảm thấy mình đáng thương lại bất lực? Luôn cảm thấy mọi người không hiểu được mình?"
Ác long lại dùng sức gật đầu, kích động đến suýt nữa quỳ xuống với Lục hoàng tử, người này thật sự rất hiểu nó mà!
Lục hoàng tử cười hì hì, hạ giọng nói: "Ta nói cho mi biết, ta có một cách hay có thể giúp mi giải quyết tất cả phiền não. Chỉ cần một nửa lợi nhuận của mi, cam đoan sẽ dẫn mi đi lên đỉnh cao của đời rồng!"
Ác long có chút hoài nghi người này có phải là lừa đảo không, trên đời này làm gì có chuyện bánh bao từ trên trời rơi xuống chứ?
Lục hoàng tử kinh doanh nhiều năm, hiểu rõ tâm lý của người tiêu dùng, hắn chậm rãi nói: "Haiz, vốn dĩ thấy chúng ta có duyên, mi cũng rất đáng thương ta mới châm chước cho. Chia năm năm đã là tốt lắm rồi! Mi tới chỗ khác nhìn xem, ta cho những con rồng khác cái giá này không? Thôi bỏ đi, nếu mi không biết lòng tốt của người vậy ta còn..."
Nói xong, Lục hoàng tử đứng dậy giả bộ rời đi, ác long quýnh lên, vội vã cản đối phương lại.
"Đại ca à Đại ca, xin ngài chăm sóc tiểu đệ nhiều hơn, ngài nói thế nào thì là thế ấy..."
Lục hoàng tử hài lòng gật đầu, tỏ vẻ con rồng này biết điều đó.
Ấn đường của ác long giật nhẹ, nó có cảm giác mình hình như đã bị kéo vào một tổ chức xấu xa nào đó...
...
*Nguyên văn là "Ngày sau, gió Nam Sơn thổi tan gò lúa, nước Bắc Hải dâng ngập mộ bia, xin chàng hãy nhìn kỹ thiếp một lần, còn có mấy phần thiếp giống với ngày xưa."
Ý muốn nói mặc cho thời gian trải qua bao lâu, thế sự đã đổi thay bao nhiêu lần, trong tim của tôi vẫn luôn ghi khắc những hồi ức tốt đẹp về người, hôm nay được gặp lại người ở đây, muốn chỉ đơn giản là cùng người ôn lại câu chuyện ngày xưa.
Trong chuyện tình cảm, câu nói này còn có ý ẩn dụ về một sự nuối tiếc, rằng tình cảm năm ấy không phải là không đậm sâu chỉ là thời điểm không đúng.