Khi Nam Nhị Nghe Được Bình Luận 2

Đương Nam Nhị Thính Đáo Bình Luận Khu Thời
(Khi nam nhị nghe được bình luận)

| 002 |

Lục hoàng tử nhắm mắt lại theo bản năng, hắn có thể nghe được tiếng thứ đó nện vào trong phủ.

"Í..." Mặt Lục hoàng tử co giật, cảm thấy ê răng.

Hắn đứng rất lâu, nhưng vẫn không thấy Ngạo Thiên vương phủ có động tĩnh gì.

Lục hoàng tử chà cánh tay, linh hồn hóng hớt đang sôi sục không ngừng thôi thúc hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Mấu chốt nhất là...

Tam hoàng huynh nhà hắn có bị đập chết không??!

Chỉ cần nghĩ tới khả năng Tam hoàng huynh sẽ ngỏm, Lục hoàng tử đã kích động vô cùng, hắn cố gắng ép khóe miệng mình xuống, lại vẫn không kiềm được nhướn lên.

Ông Trời ơi! Nếu bị đập chết thiệt thì phải làm sao? Không được, hắn phải mau đi chuẩn bị đồ dùng cho tang lễ! Bằng không nhỡ bị mọi người nói không có "tình huynh đệ" thì biết nói lại thế nào?

Lục hoàng tử nhìn như bi thương, trên thực tế đôi mắt sắp bắn ra tia sáng.

U là trời, nằm mơ nhiều năm như vậy cuối cùng cũng thành hiện thực rồi!

Hắn nuốt nước miếng, lén lút chạy xuống tường thành.

Sợ động tác của mình quá rõ ràng hắn không dám tới Ngạo Thiên vương phủ thám thính, chỉ có thể hoãn lại mấy ngày.

Nói không chừng không cần chờ đến lúc hắn phái người đi nghe ngóng, tin báo tang đã đưa tới cửa nhà rồi.

Lục hoàng tử thoải mái híp mắt lại, ở trong mắt hắn, hậu sự của Tam hoàng tử đã được lên kế hoạch...



Lục hoàng tử thường ngày nhìn như phong độ nhẹ nhàng, tiêu sái không theo khuôn phép, nhưng chuyện hắn muốn làm lại không hề ít.

Ngày hè nắng chói, một nam tử mặc áo tang ngồi bên ruộng dưa vừa ôm dưa hấu, vừa lau mồ hôi trên trán.

Có mấy người nông dân trồng dưa ngồi bên cạnh, mỗi người cầm một miếng dưa to nhai ngồm ngoàm.

Quanh năm đồng áng khiến nước da của họ ngăm đen, ngón tay đầy những vết chai sạn. Họ nhìn người thanh niên làm đồng với mình nửa ngày này, một nông dân trong đó cười hỏi: "Lục lang à, ta thấy cậu diện mạo tuấn tú, da cũng trắng, nhìn rất giống một người đọc sách, sao lại tới đây làm việc thế?"

Thanh niên bị gọi là Lục lang cắn miếng dưa, rồi ngẩng đầu lên nở nụ cười: "Cũng hết cách rồi ạ, nhà nghèo quá nuôi không nổi nữa."

Các nông dân nhìn nhau, thở dài tiếc nuối.

"Haiz, thôi bỏ đi không nói mấy chuyện này nữa, Lục lang à..."

Lục lang vội ngẩng đầu lên, nhìn người nông dân tính giao việc cho mình làm.


Người nông dân ném vỏ dưa trong tay xuống, chỉ vào chiếc xe lừa chở đầy dưa hấu vừa chất lên: "Số dưa hôm nay vẫn do cậu mang vào nội thành bán, cũng y như mọi khi, cứ mỗi năm quả dưa trả cậu một văn tiền!"

Lục lang vỗ ngực: "Không thành vấn đề, cứ giao cho cháu, suốt thời gian qua cảm ơn bác đã chăm sóc cháu, nếu không nhờ có bác tìm cho cháu một công việc có lẽ cháu cũng không sống nổi qua những ngày này..."

Người nông dân vỗ vai Lục lang: "Nói cái gì vậy, muốn sống cũng đâu phải chuyện dễ dàng gì. Đừng nhìn chúng ta đang ở dưới chân Thiên Tử, nước ở phía sau sâu lắm đó!"

Lục lang cười cười nhưng đáy mắt lại lóe lên, hắn ném quả dưa sang một bên rồi ngồi lên xe lừa...

Lục lang không phải ai khác, chính là Lục hoàng tử.

Hắn lúc này mặc một bộ đồ cực kỳ đơn giản, thoải mái ngồi trên xe lừa đánh xe đi vào nội thành.

Trời hôm nay oi bức lắm, một hàng dài đang xếp hàng ở cổng chờ đóng phí qua thành.

Mấy ngày nay dòng người tăng mạnh, phí qua thành tăng lên một đồng, khiến Lục hoàng tử xót xa vô cùng!

Ánh nắng chói chang, hắn tựa người vào xe thản nhiên ngắm nhìn cánh cổng——

Đột nhiên, hắn sững người lại.

Ngay sau đó khuôn mặt của Lục hoàng tử cau nhẹ, hắn nhìn "cục đồ" treo trên cổng thành bằng một ánh mắt như thấy được vật thể lạ nào đó.

Lục hoàng tử giơ tay lên dụi mắt, có vẻ khó tin.

Vừa khéo đã tới lượt của mình, thị vệ thủ thành cầm lấy đồng tiền trong tay hắn rồi bảo hắn mau vào đi.

Lục hoàng tử vừa đánh xe, vừa nghía về phía tường thành, càng nhìn hắn lại càng thấy lạ.

Cuối cùng hắn không nhịn được hỏi thị vệ bên cạnh: "Đại ca à, cái gì đang treo trên cổng thành thế? Sao ta thấy giống như là người ấy? Tóc tai bù xù na ná như một người phụ nữ?"

Chuyện này cũng không phải là chuyện không thể nói gì, Lục hoàng tử lại thường mời bọn họ ăn dưa, hai bên coi như là quen biết.

Thị vệ chỉ vào thiếu nữ treo trên cổng thành: "Cô ta là nha hoàn ở Ngạo Thiên vương phủ, hai ngày trước đắc tội Ngạo Thiên Vương, bị vương gia sai người treo lên đây hối lỗi..."

"Chậc chậc..." Lục hoàng tử tặc lưỡi hai cái: "Mặt dày ghê chưa, so đo với một cô gái..."

"Hở?" Giọng của Lục hoàng tử hơi nhỏ, thị vệ không nghe rõ.

"À không có gì đâu, chỉ hỏi ngài có ăn dưa hấu không ấy mà?!"

"Ừm, cho một quả."

"Cảm ơn, ba văn tiền."

Thị vệ: ...




Phố chợ đông người, là một nơi thích hợp để bán dưa. Lục hoàng tử đánh xe tới chợ dọn sạp, bằng vào kinh nghiệm nhiều năm bôn ba bên ngoài, chỉ một lát sau dưa của hắn đã bán đến quả cuối cùng.

Hắn cắt quả dưa này ra, cầm miếng dưa nhìn dòng người ngày một nhiều lên ở chợ...

Từ xưa đến nay phố chợ luôn là một địa điểm tốt, bất kể là bán thức ăn dạo phố hay giết người đều hội tụ về đây.

Hôm nay là ngày lành để chém đầu, xe chở tù sớm đã tới nơi này rồi.

Lục hoàng tử cầm miếng dưa đi tìm người bạn hắn quen biết ở dân gian —— Đao phủ.

Thời tiết nóng bức, người Đao phủ đã nhễ nhại mồ hôi, thấy Lục hoàng tử đưa cho mình miếng dưa gã liền mừng ra mặt, nói cám ơn xong ngồi bệt xuống đất mà xơi.

"Công việc gần đây thế nào? Ta thấy cái nghề bán dưa này cũng ổn phết đấy, được nhàn nhã ngồi xe lừa, kiếm cũng bộn tiền nữa."

Lục hoàng tử mỉm cười: "Cố gắng chắp vá qua ngày thôi, đâu bì được với ngươi, chém một cái đầu là có thể sống no hai tháng rồi."

Nghe vậy Đao phủ cười ha ha: "Việc nhẹ lương cao mà! Người khác không dám làm là vì sợ xui, lại không biết công việc này tốt lắm đó!"

"Làm đao phủ mà còn tốt à?" Lục hoàng tử nhướn mày: "Cả ngày tiếp xúc với người chết người sống!"

Đao phủ lờ đi, thấy xung quanh không có ai bèn nói nhỏ với Lục hoàng tử: "Nói cho ngươi biết một bí mật nhé, kỳ thực ta sợ máu..."

Lục hoàng tử: ...

Nước dưa hấu suýt nữa sặc vào mũi.

"Thất lễ..." Lục hoàng tử có hơi kinh ngạc: "Ngươi sợ máu vậy ngươi còn dám nhìn? Không sợ làm hỏng việc mang tội với triều đình hả?!"

Đao phủ lắc đầu: "Ngươi không hiểu, kỳ thực làm đao phủ và sợ máu chẳng ảnh hưởng gì với nhau cả."

"Hửm, ngươi nghĩ ta bị ngu à? Đầu chém được phân nửa ngươi xỉu ngang ai làm tiếp?"

"Không cồng kềnh như vậy đâu, kỳ thực có kịch bản cả rồi..."

"Kịch bản gì?"

Đao phủ vừa định giải thích thì giờ Ngọ ba khắc đã tới, gã đành phải để miếng dưa xuống cầm cây đao đi lên.

Lục hoàng tử thấy thế vội né ra xa, nhỡ đâu bị máu bắn lên người thì làm sao?

Hắn cẩn thận theo dõi Đao phủ, phát hiện tư thế cầm đao của đối phương mềm xèo, y như ngay giây kế tiếp là có thể lỡ tay làm rớt nó xuống, muốn chém rồi lại không muốn chém.

Lục hoàng tử ngơ ngác, diễn cũng có lệ quá rồi đấy!

Đã tới giờ, quan giám trảm hạ lệnh chém đầu. Đao phủ ngáp một cái, thái độ chểnh mảng.


Ngay khi Lục hoàng tử sốt sắng thay cho người bạn của mình, đột nhiên từ đằng xa có tiếng vó ngựa lao như bay tới——

"Đao hạ lưu nhân! Đao hạ lưu nhân!"

Lục hoàng tử: ??? Oắt đờ heo?

Nếu đối phương là có chuẩn bị mà đến, người này hiển nhiên không thể chém... Quả nhiên, người này là con trai út của bà bác bên dòng họ ngoại cháu của vị tổ tông nào đó, lần theo dây mơ rễ má cũng coi như là có chút thân phận.

Xem ra lại phải tra rõ nữa rồi, coi coi có "oan uổng" không.

Lục hoàng tử ngơ ngác chứng kiến cả quá trình, thấy Đao phủ ngáp một cái, cái thần thái "tao rành quá mà" đó khiến khóe miệng hắn co quắp.

Đao phủ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục hoàng tử, hời hợt đáp: "Thói quen là được. Ta tung hoành pháp trường nhiều năm như vậy, mỗi lần giơ tay lên chính là đao hạ lưu nhân, làm đao phủ nhiều năm như thế lại chưa từng chém được ai cả."

Lục hoàng tử: ...

Không biết tại sao, ta nghe được sự thương tang* và nhìn thấu sự đời trong giọng của ngươi.

Bị thiên lôi chà đạp xong, Lục hoàng tử có chút hoài nghi nhân sinh. Hắn cưỡng ép không cho mình gục ngã nằm uốn éo trên xe lừa, hoang mang nhìn xung quanh.

Cuối cùng hắn bất đắc dĩ thở dài, đánh xe trở về.

"Này, Lục lang Lục lang..." Không biết đi tới đâu, Lục hoàng tử đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.

Hắn dừng xe lại, nhìn về phía người nọ.

Cũng chẳng biết là từ khúc cua nào hắn đã rẽ ngang qua phủ của Ngạo Thiên Vương, người gọi hắn lại chính là hạ nhân trong phủ.

Lục hoàng tử cau mày, nếu là hạ nhân bình thường ở vương phủ, nhận ra hắn nhất định sẽ gọi hắn là điện hạ... Lẽ nào trong khoảng thời gian hắn mai danh ẩn tích bên ngoài bọn họ có gì với nhau à?

Không chờ hắn nghĩ rõ, đối phương thấy ánh mắt của hắn đã vỗ đùi một cái: "Ta nghĩ ngươi cũng không nhớ được ta! Ừm, ta là con trưởng nhà ông cụ trồng dưa với ngươi đấy, chúng ta chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng ta vẫn muốn cám ơn ngươi. Hai ngày trước cha ta bị té ở ruộng dưa, may nhờ có ngươi giúp đỡ..."

Lục hoàng tử nghe vậy liền biết là chuyện gì, hắn khoa tay cười bảo: "Chuyện nhỏ chuyện nhỏ ấy mà, chẳng đáng nhắc tới đâu."

Nói xong, tầm mắt lại nhịn không được trôi về phía Ngạo Thiên vương phủ.

Suýt nữa thì quên, không biết Tam hoàng huynh nhà hắn chết chưa. Cũng hai ba ngày rồi, sao chưa thấy có ai tới báo tang thế.

Người kia thấy ánh mắt của Lục hoàng tử, cũng nhìn theo, phát hiện hắn đang nhìn Ngạo Thiên vương phủ liền vỗ ngực bảo: "Tiểu lão đệ à! Ngươi có vấn đề gì đừng ngại cứ nói với lão ca, lão ca làm ở vương phủ cũng lâu rồi, mặc dù chỉ là việc vặt. Nhưng chỉ cần không phải là chuyện cơ mật, lão ca vẫn có thể nói cho ngươi biết."

Vừa khéo!

Lục hoàng tử thầm vui vẻ, vội vàng kể lại dị tượng hôm đó mình nhìn thấy cho người nọ.

Người nọ sững lại, lén nhìn xung quanh mấy lần: "Cũng không phải là chuyện không thể nói gì, chỉ là nói ra không dễ nghe thôi. Nhưng lão đệ muốn biết, nói cho ngươi cũng không sao..."

Nói xong, người nọ đè thấp giọng, sát lại gần Lục hoàng tử: "Kỳ thực, cái thứ rớt từ trên trời xuống đó không phải là vật thể lạ, mà là một thiếu nữ..."

Lục hoàng tử: Thiếu nữ???

Lục hoàng tử lắp bắp: "Thiếu nữ? Sao lại có thiếu nữ rớt từ trên trời xuống? Không sợ rớt thành thịt nát à!"

Người nọ nhớ lại mà cũng còn sợ, hắn vỗ vai Lục hoàng tử: "Thì đó? Cô gái đó rớt thì rớt đi, mấu chốt nhất là rớt không đúng chỗ nữa chứ!"

"Rớt xuống đâu vậy?"

"Haiz... Rớt xuống giường vương gia!"


Lục hoàng tử: ???

Mặc dù rất khó tin, nhưng hắn vẫn muốn hỏi một câu Tam hoàng huynh nhà hắn có bị đập chết không?

Hắn liếm cánh môi khô nứt: "Vậy có đập ch-... Khụ, vương gia có bị thương không?"

"Bị thương ngược lại là không, nhưng..." Nói tới đây người nọ có chút ngượng ngùng nhìn Lục hoàng tử.

"Nhưng gì?"

"Nhưng cái lúc cô ta rớt xuống, chính là lúc vương gia gọi thị thiếp tới ứ ứ ứ đấy..."

Lục hoàng tử: ...

"Bùm——" Một cái chậu bị người bất cẩn làm rớt bên chân bọn họ, chất lỏng màu đỏ sềnh sệch trong chậu đổ đầy ra đất.

"Giời ạ, cả một chậu máu chó luôn, tiếc ghê hông!"

Lục hoàng tử: ...

Không, chậu máu chó này tới đúng lúc lắm.

Hắn bình tĩnh lại, ngẩng cái đầu vừa bị nổ banh tam quan lên: "Cảnh tượng đó chắc là khiếp lắm nhỉ, có người bỗng nhiên rớt xuống trước mặt mình ngay khi mình đang ứ ứ ứ còn rớt thành một đống thịt nát, sợ là sẽ bị hù ra bệnh luôn đấy..."

Người nọ lắc đầu: "Trật lất rồi, cổ còn sống nhăn, chả hề hấn gì."

Lục hoàng tử: ??? Ngươi đang đùa với ta đó à? Ta rõ ràng nhìn thấy cái cục bay tới từ phía cuối chân trời đó xẹt ra tia lửa, ngươi lại nói với ta chả hề hấn gì?!

Người nọ cũng rất khó tin: "Nghe nói cổ tên Tô Mã Lệ (Mary Sue), nói mình là người hiện đại gì đó, đề xướng người người bình đẳng? Cũng không biết muốn làm gì nữa!"

Lục hoàng tử sờ cằm mình: "Ta nghĩ tám phần mười là rớt xuống xong não có vấn đề luôn rồi..."



Trời dần tối, Lục hoàng tử đánh xe đi ra ngoài thành, tầm mắt theo tiềm thức đảo qua bức tường, phát hiện cô gái đó vẫn còn bị treo.

Thông qua cuộc nói chuyện với người nọ hắn biết cô ta chính là Tô Mã Lệ, luôn mồm không chịu thua, cảm thấy mình không có sai, bị Tam hoàng huynh nhà hắn phạt treo ở đây cho đến khi nhận lỗi.

Chậc chậc...

Một tên hẹp hòi, một con nhỏ ngốc... Nhìn cũng hợp nhau đó chứ.

Hai ngày kế tiếp, mỗi khi Lục hoàng tử đánh xe lừa đi bán dưa, luôn có thể nhìn thấy Tô Mã Lệ bị treo trên tường thành, mãi đến ngày thứ tư, cô ta mới được thả xuống.

Hửm? Chẳng lẽ là nhận sai rồi?

Lục hoàng tử cảm thấy không thực tế lắm, treo kiểu đó suốt ba ngày liền hẳn là sớm ngoẹo rồi thì có.

Hắn vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng chờ đến khi hắn hay tin cô ta vẫn còn sống, Lục hoàng tử ngơ ngác.

Cảnh phim này có vẻ hơi quen nhỉ, sức sống dai như đỉa, Lục hoàng tử đột nhiên có một linh cảm chẳng lành...

...

*Thương tang, trích trong cụm từ "thương hải tang điền" (bể cạn đã hóa nương dâu) ý chỉ những sự thay đổi vô cùng lớn lao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận