Tiểu Phàm đón lấy nước xoài của cậu, uống một cách ngon lành, Thụy Phong cũng tiến lại, ánh mắt nhìn hai người đầy ẩn ý. Suy nghĩ một lúc, Thụy Phong liền nói:
“ À… ra là hôn Lý Kiệt…”
Lý Kiệt đứng hình trong không trung. Tiểu Phàm bị sặc nước, trợn mắt nhìn anh đầy khó hiểu. Thụy Phong mỉm cười đầy đắc ý. Thì ra đối với Tiểu Phàm, anh cũng không thực chán ghét! Thì ra trái tim cũng có thể thay đổi.
Tiểu Phàm bèn buông tay, cốc nước xoài rơi xuống, nước bắn tung tóe cả vào quần áo cậu. Cậu ngước đôi mắt nhìn Thụy Phong. Trong đầu dần hồi tưởng lại đêm hôm đó. Đêm hôm ấy, Lý Kiệt say rượu, cậu vì anh mà tâm trạng không tốt, hai người cũng đã phát sinh quan hệ. Lý Kiệt thực sự đã hôn cậu, cậu không thể phản kháng mà đành yên lặng mặc Lý Kiệt làm càn.
Thụy Phong có thể nhìn rõ tất cả. Thụy Phong có thể thấy môi cậu sưng vì bị người khác hôn, nhưng Thụy Phong nào thấy được trái tim cậu yêu anh say đắm. Cậu luôn yêu anh, trước giờ đều chưa từng thay đổi, kể cả biết anh cùng người khác ở một hoan ái.
Rốt cục cậu có nên buông tay? Rốt cục cậu phải làm như thế nào khi trái tim không ngừng nhung nhớ một người không yêu mình. Cậu làm sao để đối mặt với người yêu mình, người luôn quan tâm chăm sóc mình?
Có câu nói: “ Nếu bạn do dự việc lựa chọn một trong hai người thì chứng tỏ lòng bạn đã đổi thay. Bởi nếu bạn thực sự yêu người thứ nhất thì người thứ hai sẽ không xuất hiện. Nếu bạn kiên định yêu hoa hồng thì tường vi có đẹp thế nào cũng không làm bạn bận tâm.”
Tiểu Phàm tự cười giễu bản thân mình. Từ khi nào đến tình cảm của mình cậu cũng không thể xác định thế này?
Ái tình đúng là một trò đùa thú vị của số phận.
Dù con người có muốn có yêu thế nào cũng không cách nào vượt qua trò chơi ấy, ai đều phải trải qua nó. Nếm trải rồi mới biết nó như thế nào. Dù là cách nào cũng thương tiếc đầy mình. Cậu đúng là không nên yêu Thụy Phong, cậu đúng là không nên học theo Nhất Phương, cậu đúng là không nên đơn phương một người cả đời không yêu cậu…
Lựa chọn ai ư? Cậu hà tất phải đắn đo như thế?
Tiểu Phàm nhìn Thụy Phong không rời cho đến khi Lý Kiệt đứng chắn trước mặt câu, hắng giọng nói chuyện cùng Thụy Phong: “ Cậu Phong, tôi tin cậu hiểu được sức ảnh hưởng của câu nói vừa rồi.”
“ Anh làm gì phải lo lắng như thế! Không phải anh sao?”
Thụy Phong nhếch môi bạc cười một cái tạo thành một đường cong mê người. Anh nhướng mày liếc Lý Kiệt. Tiểu Phàm không ngờ lại tạo cho anh nhiều hứng thú như thế, chính Thụy Phong cũng không nhận ra. Từ khi nào anh đã không còn nhớ đến Tống Thượng nữa. Ngay cả lúc quay phim, khi chạm vào đôi môi ấy, khi phải hung hăng cắn nuốt thân thể ấy, anh ngay một cảm giác đều không có. Anh lại giống như Lăng Thần sao? Bản thân mình đã thay đổi còn không hay, chính mình còn không hiểu rõ.
“ Môi Tiểu Phàm bị sưng là do cậu ấy bị nhiệt miệng. Cậu Phong đây không cần nhiều chuyện.”
“ À, thì ra là vậy. Hèn gì lúc tôi hôn cậu ấy, môi lại nóng, lại mềm như vậy. Ngại quá! Tiểu Phàm, thực xin lỗi.”
Nói rồi, Thụy Phong không kiêng dè đến bên cạnh Tiểu Phàm, bá đạo đè cậu ngồi xuống rồi cúi người đặt lên môi cậu mà hôn. Lưỡi anh liếm quanh bờ môi cậu, cậu bởi vì nhạy cảm mà run lên khe khẽ, anh say đắm cắn nuốt đôi môi cậu, còn tham lam dùng cánh tay bóp cằm cậu khiến cậu há miệng. Anh liền một cái đưa chiếc lưỡi nóng tựa lửa của mình thăm dò khoang miệng bên trong cậu. Tiểu Phàm bị anh hôn đến không biết trời đâu đất đâu. Khi bị anh hôn cậu tự như mất đi lý trí, khi bị anh hôn cậu không còn nhớ mình là ai, mình muốn quên cái gì. Cậu chỉ biết người hôn cậu là Thụy Phong, người cậu yêu nhất.
Thụy Phong luyến tiếc buông môi Tiểu Phàm ra. Cậu bèn thở dốc mấy cái, mặt mũi đỏ ửng. Lý Kiệt im lặng không nói gì, mi tâm anh nhíu chặt ngay cả bàn tay cũng nắm thành quả đấm. Anh nhìn Tiểu Phàm trở nên nhu thuận dưới thân Thụy Phong, anh có chút không cam tâm. Trong giây lát không nhịn được Lý Kiệt giơ nắm đấm lên muốn đánh tên đểu cáng kia một trận thì lại bỗng rụt tay lại… Cả tâm anh hụt hẫng… Lý Kiệt anh lấy tư cách gì mà đánh hắn ta chứ? Anh đâu phải bạn trai của Tiểu Phàm, còn hắn lại là người Tiểu Phàm yêu nhất. Anh đánh hắn, có hay không Tiểu Phàm sẽ rất đau lòng… Anh không thể làm thế.
“ Quà tạ lỗi đó bảo bối!” Thụy Phong nháy mắt với Tiểu Phàm, mỉm cười với cậu, bàn tay nắm tay cậu hôn nhẹ một cái.
“ Cậu Phong, tôi mong hôm nay chỉ thực sự trêu đùa. Hai người con trai với nhau thì có gì để quyến luyến chứ?” Lý Kiệt nghiêm mặt nhìn thái độ đùa cợt của Thụy Phong, anh thực muốn nói cho hắn rõ, không yêu Tiểu Phàm thì đừng có để cậu ấy lún quá sâu. Anh không muốn Tiểu Phàm bị thương, đau đớn. Tiểu Phàm đau, anh cũng đau.
Thụy Phong xoay người đối diện, cả mắt anh đều tràn ngập băng giá, ngữ khí vô cùng lạnh lùng: “ Tiểu Phàm, xem ra kỵ sĩ đến rồi. Hắc hoàng tử ta phải đi thôi!”
Anh lướt qua người Lý Kiệt, đi một quãng xa lại quay lại hôn gió Tiểu Phàm. Tiểu Phàm không phát hiện lúc ấy, cậu cười thật nhẹ nhõm, cậu càng không thể phát hiện Lý Kiệt lại không hề vui vẻ.
Tiểu Phàm cũng thật vô tâm!
Cậu luôn cho rằng Thụy Phong là tàn nhẫn, là không thể hiểu trái tim cùng tâm tư cậu nhưng cậu lại bỏ qua chính bản thân mà hành hạ Lý Kiệt một cách dã man, bởi vì cậu vẫn luôn cố chấp đêm đó chỉ là một sự cố. Lý Kiệt đối với cậu chỉ giống như một người anh hai yêu chiều em trai, chỉ giống một người cha luôn lo lắng cho con cái mình. Cậu và Lý Kiệt vĩnh viễn chỉ có thể dùng hai từ gia đình để hình dung. Anh hoàn toàn không thể trở thành đối tượng cho cậu yêu mến.
Tiểu Phàm cùng Lý Kiệt đang định ra về thì một chiếc xe thể thao bỗng lao ra chắn đường. Nghe tiếng phanh gấp gáp rít dài trên đường đủ biết chủ nhân nó sốt ruột đến mức nào. Nhưng nam nhân từ trong xe bước ra lại vô cùng nho nhã, lịch sự. Nam nhân ấy có một mái tóc ngắn thường thượng, bên tai trái đính một viên kim cương nhỏ, lại đeo kính râm nên hai người Tiểu Phàm, Lý Kiệt khó nhận ra. Nam nhân đứng trước mắt hai người, tao nhã đưa tay tháo kính râm, môi nở nụ cười niềm nở: “ Tiểu Phàm!”
Trái tim Tiểu Phàm chấn động mạnh, cậu không tin vào mắt mình. Thì ra là Tống Thượng…
“ Tống Thượng!”