Khi nam thần hóa nam trà xanh

Chương 8
 
Trans: Cola
 
Quan Văn Cường cẩn thận mở tủ ra, lấy một bộ quần áo đã được là phẳng phiu ra rồi thay sang, đây là bộ đồ anh ta đã mặc khi đứng trên bục nhận giải thưởng ICM.
 
Tóc vuốt keo, tạo kiểu, xịt nước hoa... Làm xong ba công đoạn này, anh ta đứng trước gương bày ra tư thế mà mình tự cho là đẹp trai nhất, ôm ấp trái tim kích động xoay người lại.
 
Cách đó hai mét, Hứa Bùi đã ăn vận nghiêm chỉnh, hất cằm ra hiệu với anh ta, “Đi thôi.”
 
Quan Văn Cường ngớ người, “Anh cũng định ra ngoài à anh Bùi?”
 
“Ờ.”
 
“Đi đâu vậy?”
 
Hứa Bùi ngạc nhiên nhướng mày lên, “Chẳng phải sắp đi nhận phỏng vấn sao?”
 
Quan Văn Cường: “?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phỏng vấn của em, dính dáng gì tới anh vậy?
 
Ngón tay của anh ta múa máy qua lại giữa hai người một cách khoa trương, “Anh Bùi, ý của anh là muốn nhận phỏng vấn cùng em á?”
 
“Cậu có ý kiến?” Hứa Bùi nhạt giọng hỏi.
 
Quan Văn Cường âm thầm dằn sự chấn động của mình xuống, “Không có ý kiến.”
 
... Như vậy mà được sao!
 
Hứa Bùi mà đích thân đi nhận phỏng vấn, còn ai ngó ngàng đến người vô hình nhỏ nhoi như anh ta nữa!
 
Khuôn mặt vốn đang tươi roi rói của Quan Văn Cường ngay tức khắc xám xịt, chỉ có sáp vuốt tóc trên đầu là vẫn sáng bóng như cũ.
 
Nhìn thấy Hứa Bùi đã đi ra ngoài cửa, anh ta ấm ức mở điện thoại, “Được thôi, để em nói với Điền Tư Điềm một tiếng để cô ấy chuẩn bị một số câu hỏi trước.”
 
Hứa Bùi dừng bước, anh rút ra từ ngữ then chốt trong đó, “Điền Tư Điềm?”
 
Quan Văn Cường bấm số điện thoại, “Đúng roài, hôm nay Nhan Thư phải phỏng vấn lão Tôn, trùng thời gian nên cô ấy đã bảo bạn cùng phòng của cô ấy là Điền Tư Điềm đến phỏng vấn.”
 
Nói đoạn, Quan Văn Cường lại cảm thấy cực kỳ khó tin, “Sao chuyện này lại ảo thế nhỉ, lão Tôn là ai chứ, nếu giở thói ngang ngược thì chẳng khác gì con lừa, ngay cả ông trời thầy ấy cũng chẳng thèm nể mặt. Anh nói xem sao tự dưng thầy ấy lại nghĩ thông, tiếp nhận cuộc phỏng vấn của Nhan Thư nhỉ?”
 
Đáp lại anh ta là cả bầu trời im lặng, cùng với bóng lưng dần đi xa của bạn cùng phòng.
 
Quan Văn Cường đóng cửa phòng ký túc lại, đuổi theo sau, “Đợi em với anh Bùi.”
 
“Đợi cậu làm gì?”

 
Quan Văn Cường có chút ngơ ngác: “Thì phỏng vấn cùng nhau như.”
 
Hứa Bùi cũng trưng ra vẻ mặt ngỡ ngàng: “Tôi có nói nhận phỏng vấn, cùng cậu sao?”
 
Quan Văn Cường: “...”
 
Anh không nói câu này, nhưng chẳng phải lúc nãy anh có ý này sao!
 
Hứa Bùi vỗ vai anh ta, nói bằng giọng quan tâm: “Người anh em, phỏng vấn cá nhân của cậu, sao tôi có thể đi cùng chứ, tôi là kiểu người không có mắt mũi như vậy sao?”
 
Quan Văn Cường cảm thấy hơi cảm động, “Đúng là anh em tốt!”
 
Đồng thời, anh ta lại có chút thắc mắc: “Vậy sao anh còn định ra ngoài thế?”
 
Hứa Bùi đi về phía tòa nhà giảng đường, “Tôi để quên quyển ‘Giả thuyết Riemann’ ở chỗ lão Tôn rồi, phải đến đó lấy về.”
 
Quan Văn Cường “ồ” lên một tiếng, xoay người đi ngược hướng của Hứa Bùi. Còn chưa đi được hai bước, anh ta đột nhiên nhớ ra một chuyện —
 
Quyển sách đó, chẳng phải ở trong ký túc xá sao?
 
Trước khi ra khỏi phòng mình còn nhìn thấy mà!
 
--
 
Hứa Bùi đứng bên ngoài văn phòng của Tôn Hiếu Nguyên.
 
Cửa phòng khép hờ, không hề đóng kín, từ khe hở rộng khoảng một gang tay có thể nhìn thấy rõ tình hình ở bên trong.
 
Nhan Thư đang ngồi trước mặt giáo sư Tôn, nghiêm túc lắng nghe câu trả lời của ông, thi thoảng lại cười tít mắt, gật đầu phụ họa một hai câu.
 
Giáo sư Tôn ở phía đối diện mặc dù vẫn nghiêm mặt theo thói quen, nhưng ánh mắt lại ôn hòa hơn rất nhiều so với lúc nhìn trừng trừng vào bọn anh.
 
Hứa Bùi đã thấy mãi cũng thành quen.
 
Từ nhỏ Nhan Thư đã như thế này.
 
Cô lúc nào cũng có thể dễ dàng lấy được sự yêu quý của người lớn.
 
Cô mà dùng bộ chiêu thức này, đừng nói giáo sư Tôn, ngay cả ông nội tính tình cổ quái của anh cũng không thể chống đỡ được nữa là.
 
Anh nhớ mùa thu năm nào, cô được đón về thành phố để học mẫu giáo.
 
Mấy ngày hôm đó ông cụ nhà anh càng khó tính hơn, đang ăn cơm thì bỗng dưng nổi cáu, “Sao chỗ cơm này khó ăn như vậy!”
 
Câu sau lại là: “Con đi hỏi lão Nhan xem, khi nào bé con mập mạp nhà họ quay về đây quậy tiếp?”
 

...
 
Hứa Bùi giơ tay, nhẹ nhàng gõ cửa. Sau khi nghe thấy lão Tôn nói mời vào, anh mới đẩy cửa đi vào.
 
Nhan Thư ngoảnh đầu lại, ngây người nhìn Hứa Bùi đi từ ngoài vào phòng.
 
Giáo sư Tôn nhìn ra cửa, cũng cảm thấy thắc mắc giống Nhan Thư, “Chẳng phải hôm nay được nghỉ sao?”
 
Hứa Bùi nói: “Em để quên quyển sách ở chỗ thầy rồi.”
 
Giáo sư Tôn “ồ” một tiếng, chỉ tay ra sau lưng, “Thầy đang bận, tự tìm đi.”
 
Sau đó ông lại huơ tay với Nhan Thư, “Chúng ta tiếp tục.”
 
Phỏng vấn xong còn đi câu cá nữa chứ.
 
Nhan Thư lại bật bút ghi âm lên, “Nghe nói độ khó của đề thi ICM năm nay rất cao, đặc biệt là đề thi mà đội chúng ta chọn phải, được mọi người gọi là khung đề địa ngục trong lịch sử, có cả tuyển thủ nổi tiếng bày tỏ đề thi này hoàn toàn không thể hoàn thành trong thời gian năm ngày thi được. Xin hỏi giáo sư Tôn đánh giá như thế nào về những lời nhận xét này?”
 
Hứa Bùi đứng trước giá sách phía đối diện, đưa lưng lại với Nhan Thư, đôi chân dài được bao bọc trong chiếc quần đen cực kỳ có cảm giác tồn tại đã thu hút ánh mắt của cô.
 
Nhan Thư cụp mắt xuống, cố gắng tưởng tượng đôi chân kia thành hai cây hắc mộc, đưa ra câu hỏi của mình một cách vô cùng chuyên nghiệp.
 
Tôn Hiếu Nguyên: “Đề thi năm nay khá là...”
 
Một tiếng “lạch cạch” vang lên ở sau lưng, kèm theo giọng của Hứa Bùi: “Xin lỗi.”
 
Mạch suy nghĩ của giáo sư Tôn bị cắt ngang, nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Đề thi năm nay tương đối khó, nhưng...”
 
Lại “lạch cạch” một tiếng nữa, hai chiếc bút trên giá sách rơi xuống.
 
Giáo sư Tôn trợn mắt lên, “Em em em...”
 
Hứa Bùi cúi xuống nhặt bút lên, “Thật ngại quá.”
 
Giáo sư Tôn kiềm chế cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt, day huyệt thái dương, “Thầy vừa nói gì nhỉ? Hứa Bùi!”
 
Hứa Bùi tỏ vẻ ngơ ngác nhìn về phía ông.
 
Tôn Hiếu Nguyên ngẫm nghĩ một lúc lâu mà vẫn chẳng nghĩ ra cái gì, để giữ được thể diện, ông chỉ ngón tay gầy guộc của mình về phía Hứa Bùi: “Em, trả lời đi!”
 
“Em?”
 
“Ở đây còn có ma nào nữa!”
 
Hứa Bùi bỏ quyển sách mình vừa mới rút ra về chỗ cũ, gác tay lên giá sách, “Đề thi năm nay tương đối khó, nhưng với đội chúng tôi thì bình thường.”

 
Anh ngẫm nghĩ giây lát, xòe năm ngón tay ra rồi lại gập một ngón tay xuống, thản nhiên nói: “Bốn tiếng là xử xong rồi.”
 
Nhan Thư: “...”
 
Đây là đề thi mất năm ngày cũng không giải được hai câu, khiến các đội thi phải điên đầu sao?
 
Cảm thán xong, cô cúi đầu nghiêm túc ghi chép lại, rồi bắt đầu câu hỏi tiếp theo: “Như chúng ta đã biết, đội tuyển đã thành công giành được giải vàng ICM năm nay, giáo sư Tôn có suy nghĩ gì về việc này?”
 
Tôn Hiếu Nguyên vừa mới nói được hai chữ “Chúng tôi...” thì lại bị động tĩnh của anh chàng Hứa Bùi cắt ngang một lần nữa.
 
Tôn Hiếu Nguyên “Chúng tôi” nửa ngày rồi ngây ra không nghĩ được phải nói gì tiếp theo, ông không nhịn được đập tay xuống bàn, “Vậy em trả lời nhé?”
 
Hứa Bùi rất tự nhiên tiếp lời ông, “Chúng tôi hoàn toàn xứng đáng.”
 
Tôn Hiếu Nguyên: “...”
 
Nhan Thư: “...”
 
Lúc này Nhan Thư đang suy nghĩ một vấn đề, rốt cuộc người cô phỏng vấn là ai vậy?
 
Hiển nhiên giáo sư Tôn cũng ý thức được vấn đề này, ông thở dài, trưng ra vẻ mặt “Thôi, dẹp đi”, “Em trả lời đi, thầy đi nghỉ một lát.”
 
Ông phải đi hóng gió một lúc, tiện thể xoa dịu đầu óc của mình.
 
Hứa Bùi nhíu mày, “Không được đâu, giáo sư Tôn.”
 
Giáo sư Tôn đổi sang ngồi lên sofa, vuốt râu cười lạnh, “Không được sao? Thầy thấy em trả lời nhanh lắm mà.”
 
“Thôi được rồi.” Hứa Bùi bất đắc dĩ thở dài, nhìn đồng hồ đeo tay với vẻ không vui, ánh mắt lạnh nhạt liếc về phía Nhan Thư, “Nhưng anh chỉ có thể cho em bốn mươi phút thôi.”
 
“Bốn mươi phút?” Tôn Hiếu Nguyên bất mãn trợn trừng mắt, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên khỏi sofa.
 
Nhan Thư nhìn anh như muốn nói rồi lại thôi.
 
Hứa Bùi lén cong môi cười trộm, lúc ngẩng đầu lên lại tỏ vẻ đang đau đầu, “Không đủ ư? Thế thì thêm...”
 
“Em rảnh lắm à?” Tôn Hiếu Nguyên không vui ngắt lời anh.
 
Hứa Bùi: “?”
 
Giáo sư Tôn vừa nghĩ đến chuyện cậu chàng này lại dám vọng tưởng chiếm dụng thời gian câu cá của ông, tức đến mức gần nổ phổi. Ông quát lên với vẻ ghét bỏ: “Chúng tôi còn đang bận đây này, thời gian phỏng vấn chỉ còn lại hai mươi phút thôi đấy.”
 
Muốn thì phỏng vấn, mà không muốn thì khỏi đi!
 
Hứa Bùi tiếp tục: “?”
 
Ánh mắt của Hứa Bùi từ từ chuyển sang người cô gái trước mặt.
 
... Nhìn đến mức cơ thể mềm mại của Nhan Thư phải run lên một cái.
 
Mặc dù cô rất thèm muốn bài phỏng vấn của Hứa Bùi, nhưng nội dung phỏng vấn đã đủ, lại còn phải để ý đến tâm trạng của vị giáo sư Tôn này nữa, đành gắng gượng ho khan hai tiếng, “... À đúng vậy.”
 
Hứa Bùi lập tức trầm mặc.
 

Giáo sư tôn liếc qua đồng hồ đeo tay, báo thời gian một cách vô tình: “Bây giờ chỉ còn mười lăm phút.”
 
Hứa Bùi: “...”
 
Trên thực tế, những câu hỏi mà Nhan Thư chuẩn bị trước gần như đã phỏng vấn xong. Sau khi động não thật nhanh, cô đưa ra mấy câu hỏi nhắm vào Hứa Bùi một cách uyển chuyển, đều nhận được đáp án khiến cô hài lòng.
 
Vừa mới hết giờ, giáo sư Tôn đã căn thời gian, lanh lẹ đứng bật dậy từ trên sofa, chạy thoăn thoắt vào phòng tạp vụ.
 
Để lại hai thanh niên ở trong văn phòng, mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhan Thư cầm bút ghi âm bỏ vào trong túi xách, buổi phỏng vấn hôm nay có giá trị thế nào, cô biết rõ đến mức không thể rõ hơn, cô ngẩng đầu nói: “Hôm nay cảm ơn anh.”
 
Hứa Bùi ngồi trên ghế phỏng vấn, tùy ý vắt chéo chân, cười nhẹ, “Tình cờ mà thôi.”
 
Anh đứng dậy chuẩn bị ra về, lúc nhìn thấy vạt áo, đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Có phải anh để một cái áo ở chỗ em không?”
 
Nhan Thư cũng nhớ ra chuyện này, “Ở tiệm giặt là siêu thị Tây Nguyên, hay là...” Hay là em đưa mã QR cho anh, tự anh đi lấy nhé?
 
Hứa Bùi đi về phía cửa, tỏ vẻ bất đắc dĩ gật đầu: “Được thôi, thế thì anh đi cùng em vậy.”
 
Nhan Thư: ... Bộ em có ý này sao?
 
Hứa Bùi đưa lưng về phía cô, âm thầm cười khẽ một cái, vừa mới đi ra ngoài được mấy bước, anh lập tức nhìn thấy giáo sư Tôn đã lấy xong đồ đi câu, lướt ngang qua cửa.
 
Giáo sư Tôn cất giọng sốt ruột, vẫy tay với Nhan Thư, “Đi đi đi, nhanh lên nào.”
 
Hứa Bùi dời mắt đến đống dụng cụ câu cá cồng kềnh trong tay ông, trong lòng lập tức có một dự cảm không hay, “Hai người có việc gì ư?”
 
“Tất nhiên là có việc rồi, còn là việc lớn là đằng khác! Hôm nay bạn Nhan Thư đã nhận lời của thầy, đi câu cá với thầy rồi.” Tôn Hiếu Nguyên hớn hở khoe khoang xong, mới chú ý đến Hứa Bùi ở trước mặt, lập tức cau màu không vui, “Sao thằng nhãi này còn ở đây?”
 
Thấy anh không nói năng gì, giáo sư Tôn lập tức đề cao cảnh giác, “Chẳng lẽ em muốn tranh giành người với thầy hử?”
 
Hứa Bùi mím môi, một lúc sau mới thốt ra hai chữ: “Đâu có.”
 
“Vậy em chặn cửa làm gì thế?” Tôn Hiếu Nguyên nói bằng giọng ghét bỏ, nhận tiện đẩy Hứa Bùi chắn giữa ông và cô bé kia, “Tránh ra, đừng làm chậm trễ thời gian câu cá của bọn thầy!”
 
Nói xong ông xách đồ câu bên cạnh Nhan Thư lên, sải những bước chân khỏe khoắn đi ra ngoài hành lang, “Mau lên nào, không kịp nữa rồi.”
 
“Dạ em ra đây ạ.” Cô gái trong phòng lên tiếng đáp lại, rồi vội vàng chạy qua trước mặt anh.
 
Giáo sư Tôn lo lắng như bà mẹ già, “Hôm nay hơi nắng, nhớ chuẩn bị ô dù đầy đủ.”
 
“Vâng.”
 
Giáo sư Tôn vẫn không yên tâm, “Chút nữa em đi đằng trước, thầy che ô cho em.”
 
“Dạ được, thế thì thầy nhớ phải nghiêng ô đi đấy.”
 
Một già một trẻ nói chuyện rôm rả, hoàn toàn không có tâm trí ngó ngàng đến chàng trai xị mặt đứng ở ngưỡng cửa.
 
Hai bóng dáng kia đi nhanh như hai cơn gió lốc, biến mất ở khúc quẹo trên hành lang. Vạt áo của Hứa Bùi bị gió thổi tốc lên rồi lại hạ xuống, để lại một bóng hình lẻ loi cô đơn.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận