Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Thời điểm ta đang lăn
lộn trên giường, ta phát hiện mảnh ngói phía trên phòng ta bị mở ra, nóc nhà xuất hiện gương mặt quen thuộc. Gương mặt đó rất là mặt vô biểu
tình nhìn ta, ánh mắt kia rất là oán giận, nhìn ta không nói lời nào, ta cảm giác đột nhiên sau lưng toát ra khí lạnh.

Chẳng lẽ Sẹo ca này không biết nhìn người như vậy rất kinh hãi?

"Ta xem suốt nửa tháng, ngươi và người kia đang liếc mắt đưa tình." Qua thật lâu, hắn mới nói như vậy, bộ dáng vô cùng mất hứng.

Ta ngước đầu ngủ ở trên giường, ngáp một cái: "Ngươi xác định ngươi thấy chính là ta?"

Nửa tháng này ta chính là diễn vai một tiểu nha đầu bản thân ta cũng không nhận ra. . . . . .

"Đúng rồi, ngươi thấy được không? Đồ đeo trên tay người đó."

Sẹo ca nói thẳng: "Không nhìn thấy, ta chỉ thấy ngươi đang liếc mắt đưa tình."

". . . . . . Ngươi thấy hắc y nam lúc trước không?"

"Ta cũng không nhìn thấy, ta chỉ thấy ngươi liếc mắt đưa tình."

"Ta giết ngươi!"

Ánh mắt sẹo ca quét một vòng trên người ta, mới nói: "Ngươi làm không được, vóc người quá nhỏ, nhảy không tới, ta chỉ thấy ngươi liếc mắt đưa
tình."

Ta cảm thấy, đầu Sẹo ca trăm phần trăm là bị hư, chẳng lẽ
mai phục trong bóng tối quá lâu, khiến cho hắn mai phục hư đầu óc của
mình? Lúc này ta rất muốn cầm một cây đao tới, chặt đầu của hắn rồi bổ
ra, nhìn xem cấu tạo bên trong có vấn đề gì hay không.

Ta vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm Sẹo ca: "Nói chính sự."

"Vậy cũng tốt." Sẹo ca một bộ miễn cưỡng nằm ở trên nóc nhà: "Ngươi nghĩ ra
biện pháp nào lấy được đồ trên thân người ngươi liếc mắt đưa tình chưa?"

Sẹo ca có thể không nói bốn chữ không? Hắn có thể không nói bốn chữ không? !

"Đã nghĩ tới, ta sẽ tự lấy, ngươi có thể cút xa một chút không?"

"Không được, còn chưa ăn cơm."

"Tự mình đi đi."

"Vốn muốn tới phòng bếp, đột nhiên lại chứng kiến các ngươi đang liếc mắt
đưa tình, không biết vì sao không đói bụng nữa liền quên ăn."

"Ngươi có thể mỗi câu nói đừng mang theo bốn chữ này hay không? Nó sẽ khiến ta từ bình thường trở thành muốn giết chết ngươi, từ muốn giết chết ngươi
trở thành vô cùng muốn giết chết ngươi, kết quả biến thành tuyệt đối
muốn giết chết ngươi, tên gia hỏa cố tình gây sự này!"

"Bốn chữ
kia?" Sẹo ca làm ra dáng vẻ nghi ngờ: "Là bốn chữ liếc mắt đưa tình hay
là bốn chữ có liên quan đến liếc mắt đưa tình, ta không biết có phải
ngươi nói bốn chữ liếc mắt đưa tình này hay không, nhưng mà ta lại cảm
thấy bốn chữ liếc mắt đưa tình này không phải chữ tốt, ngươi chính là
không nên tùy tiện liếc mắt đưa tình, nếu không sẽ tạo thành ảnh hưởng
tồi tệ, mỗi ngày đều liếc mắt đưa tình là bệnh, không nhanh chóng trị
liệu, ngươi ngoại trừ liếc mắt đưa tình cũng không biết muốn làm gì
nữa."

Ai tới, tiêu hủy đống hàng nhân đạo này đi! Quả thực là mệt nhọc Lão Yêu tinh, bởi vì buổi nói chuyện với Sẹo ca, rất nhanh sẽ làm
cho ta từ sắc mặt chợt tái nhợt biến thành sắc mặt phơn phớt hồng nhuận, trong nháy mắt ta nhảy từ trên giường xuống, mang giày xong.

Sẹo ca thấy thế, rất là nghi hoặc nhìn ta: "Ngươi muốn làm gì?"

"Tìm người liếc mắt đưa tình!"

"Đừng lãng phí thời gian ra ngoài tìm người, cùng ta tốt lắm." Sẹo ca nói.

Ta không nói hai lời liền lấy cái chén trên bàn ném đi, cái chén đánh
trúng mũi Sẹo ca, khiến cho hắn lưu loát lăn từ trên nóc nhà xuống, ngã
trên mặt đất phát ra âm thanh êm tai.

Ta mở cửa phòng, chỉ thấy Sẹo ca đang xoa eo từ từ đứng lên.

Sẹo ca xuất hiện như vậy, cũng liền đại biểu hiện tại không ai có thể phát hiện, ta tự nhiên dám đem động tĩnh làm lớn một chút.

Ta đi về phía hắn, một tay bắt được cổ áo của hắn: "Cái món hàng thiếu
ngược này, ngươi mới vừa nói cái gì? Liếc mắt đưa tình? Liếc mắt đưa
tình với muội muội ngươi."

Sẹo ca nghe ta nói, đột nhiên nghiêm túc gật đầu một cái: "Cùng muội muội ta liếc mắt đưa tình."

"Giết chết ngươi nhé."

"Cần ta nằm ngửa không? Nếu không ta sợ ngươi không đánh chết."

"Tiện miệng!"

". . . . . ." Sẹo ca không nói, hắn cứ như vậy nhìn ta, hắn tựa hồ có ý đồ dùng ánh mắt biểu đạt điều gì đó, nhưng ta tỏ vẻ tín hiệu không tốt,
không nhận được. Cuối cùng Sẹo ca bỏ qua, một lát mới tiếp tục mở miệng: "Nữ hài luôn mặc giá y, chờ người sau này muốn gả sẽ gả không được."

Nói cho cùng, hắn chính là đang để bụng.

Ta đưa tay, vỗ vỗ vai hắn: "Bạn hữu, lấy uy vũ cường tráng của ngươi,
ngươi không thể luôn để ý loại chuyện nhỏ này. Chúng ta không giống
người khác, cuộc đời bọn bọ nằm trong tay tác giả, nhưng chúng ta nắm
giữ trong tay chúng ta, ngươi phải dùng một loại ánh mắt nhìn con kiến
hôi để đối đãi với thế giới vạn vật, siêu thoát thế ngoại, như vậy, sẽ
không có ai có thể ảnh hưởng tới ngươi."

Hắn đẩy tay của ta ra,
lại đưa tay vỗ vỗ đầu của ta: "Vợ, nửa tháng không nói chuyện với ngươi, đầu óc của ngươi xấu càng triệt để hơn rồi, xấu thật đáng yêu, ta có
thể đi giẫm chết con kiến nào đó không?"

"Ngươi không thể thật coi hắn là con kiến, hơn nữa, hắn rất vô tội."

"Ta không thể giẫm chết ngươi, chỉ có thể giẫm chết hắn, ta nhìn tới nhìn
lui, nhìn trước sau nhìn, nhìn chung quanh, đó chính là con kiến." Sẹo
ca một bộ đã suy nghĩ tường tận cơ hồ khiến ta trong nháy mắt quỳ gối,
đây cũng là một loại logic sao? Dù sao, loại logic này chỉ có Sẹo ca
dùng được, duy nhất mình hắn.

"Nửa tháng không thấy, ngươi ngu ngốc đi rồi."

"Nếu ta ngu ngốc đi, ta liền sẽ nhìn ngươi mặc giá y gả lần thứ hai."

"Ngươi tin ta còn phải gả mấy lần nữa hay không?"

Sẹo ca trầm mặc, trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng nói: "Có một
loại thuốc, có thể. . . . . . giết chết cái ý niệm này của ngươi không."

Ta kiên định lắc đầu, liếc nhìn biểu tình ngu ngốc của hắn: "Đây là kịch
tình an bài, ta đã và đang tích cực thay đổi, yên tâm đi, ta sẽ khiến
những nam nhân kia hối hận cả đời!"

". . . . . ."

"Nét mặt của ngươi thật kỳ quái, đang suy nghĩ gì?"

"Đau thương cho cái tròn tròn của bọn họ. . . . . ."

Nghe được Sẹo ca theo bản năng nói như vậy, ta đột nhiên mãnh liệt cười,
cười đến bả vai rung động mãnh liệt: "Ngươi nói tròn tròn, ta nghe được
ngươi nói tròn tròn rồi, ngươi không được rồi Sẹo ca, ngươi trở nên thật là bỉ ổi!" Ta dùng sức chụp Sẹo ca: "Ngươi nghe thấy không? Tiếng nhân
cách của ngươi đang từ từ tan vỡ? Thế giới của ngươi diêu diêu muốn
ngã!"

Sẹo ca hất tay ta ra, hắn nhìn ta thật sâu mấy lần, xoay người rời đi.

"Ta muốn đi ăn cơm." Hắn nói như vậy.

Nhìn bóng lưng của hắn, ta có thể cảm thấy hắn đang tan vỡ.

Suốt nửa tháng này chẳng khác gì là chỉ có một mình ta, Sẹo ca đột nhiên
nhảy ra, mặc dù tổn hại ta, nhưng cũng khiến tâm tình ta nhẹ nhõm không
ít. Sau khi Sẹo ca rời đi, ta ngay cả trở về phòng bước chân cũng nhẹ
nhàng.

Về phòng, ta nằm trên giường bắt đầu cố gắng nổi lên cảm
xúc bi thương, cuộc sống này thật không đơn giản, nếu ta không phải là
lão yêu quái, thật đúng là rất khó làm được đại hỉ đại bi lớn như vậy mà tinh thần không tan vỡ. Sau khi số trở lại, ta rốt cuộc bi thương xong.

Ta làm bộ cất dấu cảm xúc bi thương, làm xong cơm tối, làm cho Sẹo ca một
phần, giấu kỹ, lại bưng phần của số bốn và ta ra. Số bốn nhìn ta, mắt lộ đau lòng.

"Ngươi phải tin tưởng ta, không cần nghĩ quá nhiều, chuyện thành thân trước tiên có thể để xuống."

Ta khéo léo gật đầu, giống như là nghe lời của hắn.

Tiếp theo, ta trải qua cuộc sống như thế, ngoài mặt quả thật rất vui vẻ, sau lưng lại cất dấu khổ sở, đây quả thực khảo nghiệm sức chịu đựng của
người ta. Ta nghĩ nếu thời gian dài tiếp tục như vậy, nếu đối mặt với ta là tra nam không đủ kiên nhẫn, 100% có thể tạo ra tâm tình chán ghét,
nhưng số bốn không phải, hắn quá thành thực rồi, chỉ biết hảo hảo phụng
bồi ta.

Ta nhìn trình độ tương bồi của hắn, điều chỉnh tâm tình
của ta, rất nhanh, "lo lắng trong lòng " ta có hắn làm bạn tản đi không
ít.

Một ngày kia, trời trong nắng ấm, số năm cho biết, hắn trở lại.

Hắn mang theo một bầu rượu, cười đến rất đẹp mắt xuất hiện trước mặt chúng ta.

Số bốn nhìn hắn, vẻ mặt rất là phức tạp, nhưng vẫn đưa số năm vào nhà,
thời điểm nhìn thấy số năm, ta hợp lý biểu hiện ra sự e ngại của ra,
luôn núp sau lưng số bốn, điều này làm cho số năm hận nghiến răng nghiến lợi mà lại không thể làm gì ta. Ta biết rõ, hắn muốn khôi phục hình
tượng nhất quán của mình ở trước mặt số bốn, hắn trên danh nghĩa lần này tới này giải trừ hiểu lầm cùng số bốn.

Nếu hắn đã nói như vậy,
số bốn tự nhiên không bao lâu liền tiếp nhận, dù sao cũng là huynh đệ
sát thủ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cho dù trong lòng có chút hoài nghi,
cũng sẽ rất nhanh để xuống.

Số bốn cũng đón nhận, ta còn có thể
làm sao? Liền không thể làm gì khác hơn là mang theo tâm tình lo lắng
cùng sợ hãi đi làm chút rượu cùng thức ăn, nỗ lực phối hợp với bọn họ.
Số năm tự xưng là tới bồi tội, vẫn rót rượu cho số bốn, nhưng số bốn lo
lắng số năm làm gì với ta, một mực khước từ, ta nhìn bọn họ ngươi đẩy
tới, ta đẩy qua, khách khí đến không được.

Khi số năm tới, số bốn giải thích cho ta nói số năm là sư huynh của hắn, chuyện lúc trước đều
là một chút hiểu lầm, hắn muốn để cho ta cùng hóa giải cùng số năm. Ta
mặc dù hiểu đó là chuyện không thể nào, nhưng vẫn gật đầu với số bốn,
toàn bộ hành trình sau đó biểu hiện cũng rất phòng bị số năm.

Ta
đoán hắn hạ dược trong rượu, bởi vì hắn liên tục để cho số bốn uống, còn mình không động tới rượu. Ta có mấy lần cố ý đưa tay đi cản rượu, số
năm thấy, lập tức hung ác trừng tới, ta không thể làm gì khác hơn là uất ức thu tay trở về.

"Phong Ca Ca, ngươi uống ít chút, uống nhiều rượu không tốt với thân thể." Ta mặt đày lo lắng nói với số.

Số năm thấy, giễu cợt nhếch miệng: "Mặc dù uống nhiều rượu hại thân, nhưng rượu này không uống, hại thân hơn."

Nhìn xem, vị thoạt nhìn thông minh này cũng không có gì đặc biệt, cũng đúng, lấy công lực của tác giác, nàng cũng chỉ có thể viết đến loại trình độ
này.

Số bốn thấy chúng ta thái độ cứng ngắc, vội vàng nói: "Rượu
này uống một chút là được rồi, Nguyệt nhi nói phải, uống nhiều rượu hại
thân, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể uống một chút, các ngươi đừng thất
thần ngồi yên như thế, cũng ăn đi."

Ta lập tức khéo léo gật đầu với số bốn, chờ hắn dược hiệu phát tác.

Số năm hừ hừ hai tiếng, nể mặt số bốn, cũng không so đo với ta nữa. Theo
ta được biết, thuốc giấu ở trong phòng tắm là phi tử thượng bối cất
giấu, đem thuốc cho Hoàng đế ăn, chính là hắn không muốn thượng cũng
phải thượng, hơn nữa còn trở nên vô cùng uy mãnh, hơi sức có thể lớn hơn mấy lần so với bình thường.

Thuốc này quá mạnh, đã bị liệt vào
cấm dược của cung đình, bị tiêu hủy vô cùng nhiều, nhưng ta khiến số năm trộm được, trùng hợp là phần cuối cùng. Điểm lợi hại của thuốc này là,
dù cao thủ dùng độc khi cầm thuốc trong tay cũng không phát hiện ra đây
là thuốc gì, chính bởi như vậy, loại thuốc này mới có thể thông qua đủ
loại kiểm tra tiến vào trong bụng hoàng đế.

Thuốc quá mạnh, không thể dùng nhiều, nếu không sẽ tổn thương thân thể, nhưng thỉnh thoảng
dùng vẫn là có thể. Cũng bởi vì dược hiệu mạnh, cho nên thời điểm thuốc
bắt đầu phát tác, ngươi sẽ giống như say rượu, ngất xỉu một lát.

Quả nhiên, cũng không lâu lắm, số bốn liền đưa tay đỡ trán, bắt đầu choáng váng đầu óc rồi.

Ta che giấu nội tâm vui vẻ, lo lắng đỡ hắn: "Thế nào, là uống say sao?"

"Đầu ta có chút choáng, ngươi đỡ ta vào trong phòng nghỉ ngơi một chút đi."

"Được." Ta vừa nói, muốn đứng lên dìu hắn, nhưng động tác của số năm nhanh hơn
ta một bước, hắn đi tới bên cạnh số bốn, một phen liền đỡ lấy người.

"Ngươi thu dọn nơi này một chút, ta dìu hắn."

Ơ, thật là cầu cũng không được! Mặc dù nghĩ như vậy, ta ngoài mặt vẫn là
vô cùng phòng bị nhìn của hắn. Số năm thấy dáng vẻ này của ta, hoàn toàn không cho ta cơ hội nói nữa, hắn cứng rắn ôm số bốn trong ngực, nửa ôm
nửa lôi vào trong phòng, còn đóng cửa lại. Ta ở bên ngoài làm bộ hung ác gõ vài cái lên cửa, để cho hắn mở cửa, đổi được một câu cút hung ác của số năm.

Thấy vậy, ta che miệng cười thầm, lần này, rốt cuộc là Cúc Hoa của ai khó giữ được còn chưa biết đâu.

Sau khi ta đi xa chút, lấy còi trúc Sẹo ca mới chuẩn bị xong ra vừa thổi,
vật này rốt cuộc phát huy tác dụng, khiến Sẹo ca bằng tốc độ nhanh nhất
nhảy từ nóc nhà cách vách tới đây.

Bây giờ là buổi tối, Sẹo ca
một thân đen, cơ hồ tan vào trong hắc y, cũng không làm cho người ta
chán ghét, đồng dạng là hắc y nam, làm sao khác biệt lại lớn như vậy
chứ?

Sẹo ca cầm một lư hương trong tay, cùng mấy giấy gói thuốc
đi tới trước mặt ta: "Ta mang đồ ngươi muốn đến, ngươi muốn hạ dược bọn
họ?"

Ta cười đến rất âm trầm vẫy tay lụa với hắn: "Bọn họ đã tự
hạ mình rồi, đây là một loại khói mê áp chế võ công nhất thời, chỉ cần
trúng, trong vòng nửa năm cũng đừng nghĩ dùng võ công, như vậy ta liền
không sợ bọn họ truy sát."

Sẹo ca đặt đồ ở một bên, một bộ nhịn không được tới bóp mặt của ta.

"Nụ cười của ngươi luôn rất khác biệt như vậy, nữ hài tử khác cười đến giống như hoa, ngươi cười giống như đang giết người."

"Nữ hài tử không đặc biệt luôn dễ dàng bị thời đại này đào thải hết!" Ta vô cùng nghiêm túc nói với Sẹo ca.

Trước tiên, ta len lén viết giấy cho Sẹo ca, đặt phía dưới chén cơm của hắn,
ta nói cho hắn chế một phương thuốc, sau khi làm xong thì đưa cho ta,
hắn quả nhiên lấy ra rồi. Ta vô cùng hài lòng vỗ vỗ ngực của hắn, tiếp
tục cười: "Ngươi làm được không tệ."

"Ta đột nhiên rất may mắn ta là người tốt, nếu ta. . . . . ." Sẹo ca nhìn ta, đột nhiên nói như vậy.

Ta bất đắc dĩ liếc mắt: "Người tốt ở điểm nào? Ta thế nào không thấy? Làm
sao ngươi biết được người ta đối phó không phải là người tốt? Dù là sát
thủ, trong sát thủ vẫn có người tốt mềm lòng nương tay, cho dù sau lưng
của hắn luôn có một người thay hắn chùi đít."

"Ngươi đang nói chuyện vì người ngươi từng liếc mắt đưa tình sao?"

". . . . . . Ta hận bốn chữ này."

Ta hung tợn nói xong, mở lư hương ra chuẩn bị công việc, sau khi chuẩn bị
xong, ta lấy ngọn đèn dầu từ từ chuyển đến cửa phòng số bốn, nghe lén.

Thiết bị cách âm của cổ nhân thật chẳng ra gì, ta nghĩ, cho dù ta đứng ở nơi
cách xa chỗ này, cũng đã nghe được bên trong phát ra tiếng rên rỉ mập
mờ.

Lấy việc số năm điên cuồng yêu số bốn, ta nghĩ sau khi hắn
phát hiện số bốn động dục với mình, nhất định vô cùng tình nguyện cùng
hắn tới chút gì đó, cho dù phát hiện thuốc theo lời ta có vấn đề cũng
giống vậy. Hơn nữa, thời điểm dược hiệu phát huy, khí lực của số bốn sẽ
trở nên lớn vô cùng, số năm cũng không nỡ tổn thương số bốn, khả năng bị số bốn bắt được không thể động phi thường lớn!

Sẹo ca cũng đồng dạng nghe được âm thanh gì, hơn nữa còn nghe rõ hơn ta, vì vậy hắn cũng bu lại: "Ngươi làm cái gì?"

Ta vô tội nhìn hắn: "Ta cái gì cũng chưa làm." Nói xong, ta lấy ra một cây đũa, dùng sức lực lão đại mới làm rách được cửa sổ. Sau khi khoét ra
cái lỗ, ta tích cực ghé đầu qua, nhìn vào bên trong, tiếp đó, ta nhìn
thấy số năm cơ hồ bị số bốn lột sạch, lại giữ vững trận địa, muốn gọi
tỉnh số bốn.

Chắc hẳn hắn cũng phát hiện khí lực số bốn trở nên
vô cùng lớn, hắn đè lên số bốn là chuyện thực, bất quá, nhìn số năm vẫn
vui vẻ như cũ, ta có chút thất vọng.

Ta xoay người, lấy ra một
cây châm, rắc bột thuốc lên châm sau đó đốt lên, sau khi châm bị đốt
thành màu xanh, ta dùng khăn tay bao lấy châm, đưa cho Sẹo ca.

"Sẹo ca, đem châm này đâm vào trên người nam nhân tên Hỏa kia."

". . . . . . Chỉ là bị hơi lửa một cái hữu dụng không?"

"Vô dụng, chỉ là để cho hắn toàn thân vô lực mà thôi." Thời điểm ta nói đến đây, trong óc không biết nghĩ tới những thứ gì, điều này làm cho khuôn
mặt tươi cười của ta trở nên vô cùng bỉ ổi.

"Tại sao lại là ta đi?"

"Ta không thể nhìn thấy hình ảnh không hòa hài như vậy, nếu không sẽ đau mắt hột!"

"Ngươi đã nhìn. . . . . ." Sẹo ca nói xong, vung tay lên, bắn châm vào.

Thấy vậy, ta vội vàng nhìn qua lỗ thủng trên cửa. Sẹo ca vô cùng mất hứng
đâm bả vai của ta: "Đau mắt hột, đau mắt hột, đau mắt hột, đau mắt hột,
đau mắt hột, đau mắt hột, đau mắt hột. . . . . ."

Ta không để ý tới Sẹo ca, chỉ là tiến vào một loại trạng thái muốn che mặt.

Số năm yếu đi rồi, thế nhưng số bốn thân là xử nam. . . . . . Không tìm
được cửa nam nhân mà vào. . . . . . Cuối cùng, hắn rốt cuộc tìm được,
cũng không phải phía dưới, mà là phía trên.

Bởi vì nhìn thấy hình ảnh thật sự quá nặng, ta đã không kịp che mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui