Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Ta hiện tại gặp phải một tình cảnh vô cùng khó khăn, tay của ta, rốt cuộc là buông lỏng, hay là không buông lỏng đây.

Ta muốn buông lỏng tay, hiện tại tài tử ngã xuống cũng ngã không gãy tay
gãy chân, bởi vì ta lôi kéo hắn lâu như vậy đã giảm bớt lực đạo, hơn
nữa, hiện tại tay ta thật sự rất đau rất đau được không! Máu chẳng những nhiễm đỏ tay áo ta, còn tí tách rơi trên mặt tài tử. Ta cúi thấp đầu,
sắc mặt chợt tái nhợt lôi kéo tài tử, nước mắt rơi thẳng xuống dưới. . . . . . Là đau.

Ta nghĩ, ta thật sự là quá mức ra sức, nhưng sau
khi nói những lời như vậy, ta phải buông tay như thế nào phù hợp với
hoàn cảnh hiện tại đây?

Lúc này, Lục Trúc sau thân ta lại một lần nữa lên tiếng. . . . . .

"Thật không chống nổi tiểu thư. . . . . ."

Ta mở mắt ra, bi thương nhìn tài tử, hắn tại sao có thể như vậy! Vóc người gầy gò như thế hơn nữa còn là một kiều nam bệnh tật, sao mà nặng như
vậy. Lấy chút ít khí lực của ta, kéo hắn lên căn bản là không thể nào,
không bị hắn kéo xuống cũng đã không tệ rồi. Hơn nữa, nếu không phải là
sau thân ta được người kéo, ta 100% đã bị kéo xuống rồi.

Ta chớp mắt, biểu đạt sự vô lực của ta: "Biểu ca. . . . . ."

Tài tử hiển nhiên cảm thấy khí lực ta kéo tay hắn càng ngày càng nhỏ, ta đã không kiên trì nổi nữa. Hắn kiên định nhìn ta, nói: "Ngươi buông tay ra thôi."

"Ta không. . . . . . Biểu ca. . . . . ."

Đang lúc
này, hắn khó khăn đưa tay, tách ngón tay ta đang giữ hắn lại ra, trước
khi ngã xuống, hắn còn nhìn ta thật sâu, nói: "Không nên cảm thấy áy
náy, ngươi đã làm rất tốt rồi."

Này! Tại sao hắn nói như muốn đi chết vậy?

Ta thuận theo bị hắn tách ngón tay ra, một khắc kia khi hắn ngã xuống, ta
làm bộ bổ nhào về phía trước, đưa tay vào hư không vớt một phen: "Biểu
ca! ! !"

Tài tử ngã xuống, lưng nện vào trên đá vụn. Ta nhìn thấy khuôn mặt dễ nhìn kia đau đến một hồi vặn vẹo, nhưng không có ngất đi.
Ta giấu kỹ thất vọng của ta, làm ra bộ dạng lo lắng, nhìn tài tử kiên
cường chống lại đau đớn, khó khăn bò dậy nhìn lên trên .

"Không nên tới. . . . . ." Hắn nhìn ta, cố gắng cười với ta đến ôn hòa: "Ta không sao."

Mắt ta ứa lệ nhìn hắn, một cái tay khác hướng về Lục Trúc làm thủ hiệu,
nàng lập tức đứng lên, giả bộ chạy về hướng này, một tay kéo ta trở về.

"Tiểu thư! Ngươi làm sao vậy, tay của ngươi đang chảy máu."

Ta xoay người lại, mặt không biểu tình dùng thanh âm hết sức nóng nảy nói: "Nhanh, nhanh đi cứu biểu ca, biểu ca rơi xuống sườn núi rồi, nhanh đi
cứu hắn một chút!" Ta vừa nói, vừa ngáp một cái, hai tay nắm tay Lục
Trúc.

Lúc này, A Tam "xuất hiện" rồi, hắn tóm lấy ta tay, mang
theo ta đi, vừa lên tiếng nói: "Tiểu thư, thương thế của ngươi phải mau
sớm trị liệu."

Ta gấp gáp nói: "Nhưng biểu ca vẫn còn ở phía dưới."

Lục Trúc nghe được, âm thanh lập tức mang theo nức nở, vô cùng lớn tiếng
nói: "Tiểu thư! Tại sao ngươi không chịu chết tâm đây? Biểu thiếu gia
chưa từng để tiểu thư ở trong lòng, hắn một mực lợi dụng tiểu thư, tỉnh
táo một chút đi, nam nhân như vậy cũng không cần lại đi trông nom."

"Không, ta muốn đi cứu biểu ca!" Ta đưa tay ra ngoài, bình tĩnh ngồi lên đống
rơm, để A Tam bôi thuốc cho ta. Lục Trúc ở bên cạnh nắm tóc của ta, sau
khi làm cho tóc ta rối loạn một chút, nàng lại nắm tóc mình, vừa chơi
nàng vừa mở miệng đùa giỡn cùng ta. Chúng ta nghĩ đến những lời kia, thế nào bi thương, thế nào lớn tiếng.

Dù sao, hiện tại ta được định vị là một tiểu bạch hoa thâm tình đến bị coi thường, chết cũng không thả biểu ca.

"Tiểu thư, không cần nghĩ tới nam nhân kia, từ nhỏ đến lớn, ngươi làm cho hắn còn thiếu sao? Nếu hắn thật sự có lương tâm, liền không đối với tiểu
thư như vậy. Biểu thiếu gia quả thật, quả thật. . . . . ." Lục Trúc từ
nghèo rồi, nàng đờ đẫn nhìn về phía ta.

Ta yên lặng suy tư một
hồi, nhận diễn: "Những thứ kia đều là ta cam tâm tình nguyện, ngay từ
đầu ta đã biết rõ biểu ca là một hạng người gì, nhưng ta không oán không hối. Hắn yêu sách, ta liền yêu sách, hắn yêu cầm ta liền yêu cầm, hắn
yêu đi khắp nơi, ta liền cũng đi khắp nơi. Trong cuộc đời của ta chất
đầy những thứ biểu ca yêu thích, ta căn bản không biết sau đi mất đi
biểu ca, ta còn có thể làm gì. . . . . ."

Lục Trúc nghe lời nói
mang theo tiếng khóc nức nở của ta, đôi tay ôm ngực, một bộ lạnh đến run rẩy. Ta mất hứng dùng cánh tay không bị thương đập nàng, đứa nhỏ không
hiểu chuyện này. Hiện tại nên nói cái gì chua xót liền nói, nói cái gì
lạnh liền nói mới đúng!

A Tam nhanh chóng băng bó vết thương cho ta thật tốt, ta hài lòng cho hắn một ánh mắt khích lệ.

Lục Trúc thấy vậy, không chịu yếu thế mở miệng: "Tiểu thư, ta thương xót tiểu thư. . . . . ."

Thời điểm chúng ta diễn trò, thành công gỡ bỏ đề tài đi cứu biểu ca, chuyển
đến phần diễn nói lời chua xót. Khi ta cho rằng Lục Trúc lần nữa mắc
kẹt, nàng đột nhiên lớn tiếng kêu lên nói: "Tiểu thư, ngươi lại ho ra
máu rồi!"

Mẹ kiếp nhà ngươi! Lúc này ta đây chính là không ho cũng không được, tại sao có thể đột nhiên chuyển diễn.

"Khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Sau khi Lục Trúc nói như vậy, ta lập tức kịch liệt ho lên, ho đến được kêu là tê tâm liệt phế, nghe âm
thanh kia đều đáng sợ.

Sai khi ta ho được một lát, Lục Trúc mở miệng lần nữa.

"Tiểu, tiểu thư, ngươi làm sao vậy, mau tỉnh lại, đừng dọa nô tỳ a tiểu thư!"

Lần này ta phải ngất sao? Khá lắm Lục Trúc, thậm chí ngay cả hạ màn cũng tự động sắp xếp xong xuôi. Nếu như vậy, ta còn có lý do gì lưu lại? Hơn
nữa, Lục Trúc làm như vậy chính được lòng ta, ta vừa lúc đang suy nghĩ
muốn rút lui như thế nào, ngất là đương lui tốt nhất!

Lục Trúc hả hê ngước đầu nhỏ, tiếp tiếp tục nóng nảy: "Ngốc tử, còn không mau mang
tiểu thư đi tìm đại phu, nhanh lên một chút, nếu tiểu thư xảy ra chuyện, chúng ta nên làm cái gì. . . . . ."

A Tam trầm mặc một chút, bế ngang ta lên, đang muốn nhấc chân xuống núi thì dưới vách núi rốt cuộc toát ra âm thanh của tài tử.

"Cô nương. . . . . . Cô nương, cô nương ngươi làm sao vậy? !"

Ta liếc Lục Trúc một cái, để cho nàng lặng lẽ đi xem. Lục Trúc được lệnh,
lập tức cẩn thận mò tới bên vách núi, cẩn thận nhìn xuống, sau khi xem
xong, nàng lại cẩn thận mò trở lại, tiến tới bên tai ta nói: "Tiểu thư,
người nọ đang phí sức bò lên trên, dáng vẻ xem ra rất là cực khổ. Trên
người hắn hình như bị một chút vết thương nhỏ, nhưng bò lên không thành
vấn đề, muốn ta đá hắn xuống không?"

". . . . . . Ngươi muốn bại lộ sao?" Ta hí mắt hỏi.

Lục Trúc cũng hí mắt, một thanh bưng bít mặt của mình: "Ta có thể che mặt."

"Ngươi cho rằng ngươi là siêu nhân ruồi, một người ngu dốt cũng không biết
ngươi?" Ta bất đắc dĩ liếc mắt, nghiêm chỉnh giáo dục nàng: "Làm người
không thể lòng dạ đen tối như vậy, hiểu chưa? Hạng người ngây thơ thiện
lương giống chúng ta lúc này nên gọn gàng rời đi, để cho hắn một mình cô độc lại lo lắng từ từ bò a bò."

Lục Trúc khẽ mở to mắt, vô tội
mở miệng: "Nghe tiểu thư nói như thế, quả nhiên có đạo lý, không hỗ là
ổng tổ của lòng dạ hiểm độc."

Ta: ". . . . . . Hiểm đại gia ngươi!"

Ta nói xong, liền nhu nhược để A Tam ôm ta đi về chỗ ở hiện tại của chúng
ta, sau khi trở về, ta liền đổi một thân y phục bình thường, đem một
thân áo trắng nhuốm máu ném ở một bên. Ta vô cùng nghiêm túc để hai
người Lục Trúc cùng A Tam canh giữ ở cửa, nếu tài tử kia tìm đến nơi
này, nói ta ai cũng không gặp.

Dĩ nhiên, cần phải cho hắn biết ta đây ai cũng không gặp là do bị ép buộc. Còn muốn cho tài tử biết, ta
hiện tại hoàn toàn chịu không nổi kích thích, bệnh đến vô cùng nặng.

Hôm nay vì leo núi, ta thức dậy có chút sớm, hiện tại trên tay lại bị chút
vêý thương, tinh thần mệt mỏi, ta rất nhanh liền ngáp ngủ. Ta đang muốn
bò lên giường hảo hảo ngủ một giấc, đột nhiên hai mắt ta ừa mở, có chút
cảm thấy không đúng. Người nên canh giữ trong nhà, hình như là thiếu một người.

Lục Trúc cùng A Tam đi giữ cửa, cái người không cùng tới kia đâu? Đi đâu rồi hả ?

Ta ngửa đầu nhìn về phía màn, nhớ tới bộ dáng uất ức của người nọ lúc ta
ra khỏi cửa, một đấng mày râu còn uất ức thành cái dạng kia, là chê ta
không đủ lạnh sao? Ta ngồi chồm hổm ở trên giường, từ từ nhăn mày lại,
người nọ sẽ đi nơi nào? Khi ta nghĩ như vậy, lại lần nữa đi giày vào,
bước chân nhẹ nhàng đi tới bên cửa sổ, ta vừa định đẩy cửa sổ ra hóng
gió một chút, bên ngoài liền truyền đến thanh âm của A Tam.

Ta sững sờ, có chút có tật giật mình nín thở, cố gắng giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của chính mình.

Loại việc nghe lén này, ta cũng không muốn làm, ai bảo âm thanh của bọn họ đặc thù, ta vừa nghe là có thể nghe ra ai là ai?

Thanh âm của A Tam vẫn như cũ không có gì lên xuống, rất là bình thản mở miệng: "Tiểu thư buồn ngủ."

Tiếng bước chân của Sẹo ca tạm dừng, hình như là đang suy nghĩ điều gì, ta nỗ lực duỗi tai, liền nghe được một chút tiếng cọ sát y phục.

"A,
cái này nhớ đưa cho nàng, vết thương của nàng có chút sâu, dùng thuốc
này tương đối tốt." Thanh âm của Sẹo ca cũng lạnh nhạt lạnh nhạt, lạnh
nhạt đến khiến ta có chút mất hứng nho nhỏ. Chỉ là, hắn có thể trong
thời gian ngắn như vậy biết ta bị thương, nhất định là cũng lên trên
núi, thật là nhanh nhẹn.

Ta vừa oán thầm trong lòng, vừa nghe tiếp.

Ta nghe được A Tam nhận lấy mở miệng nói: "Lúc trước tại sao không xuất hiện?"

"Ta xuất hiện không phải chọc người phiền sao?" Sẹo ca hỏi ngược lại.

Nếu tình trạng bình thường, ta liền muốn khen người bạn hữu này tự nhiên
hiểu biết sáng tỏ, nhưng hiện tại, trong lòng ta lại có chút ít khó
chịu. Ta là người vô tình như vậy sao? Hiện tại trong thanh âm của Sẹo
ca cũng không chỉ có uất ức, còn có một chút bị tổn thương. Mặc dù giọng nói của hắn lạnh nhạt, nhưng kỳ quái là, ta nghe ra được.

Ta thật sự quá đáng sao? Ta từ từ hồi tưởng chuyện lúc trước.

Đang lúc này, ta nghe thấy Sẹo ca nói: "Ngốc tử, bồi ca đi uống rượu đi."

"Không đi."

A Tam cự tuyệt rất là gọn gàng, Sẹo ca rõ ràng mất hứng: "Ngay cả ngươi cũng không thích ta?"

Sẹo ca bị cái gì nhập vào thân rồi hả? Còn nhỏ giọng tự oán.

A Tam vẫn dứt khoát như cũ: "Tiểu Trúc bảo ta coi chừng tiểu thư ngủ."

Nghe A Tam nói như vậy, ta lặng lẽ bước một chút xíu về phía trước, xuyên
qua cửa sổ không đóng chặt, vừa lúc thấy A Tam trực tiếp ngồi trên mặt
đất. Sẹo ca lúc này mặt không chút thay đổi, đôi tay ôm ngực, khóe miệng co quắp nói chuyện: "Canh giữ ở cửa trước mới đúng chứ, nơi này là hậu
viện được không."

"Nếu ngươi nhàm chán có thể tự mình đi chơi, không cần vòng tới vòng lui trước nhà tiểu thư." A Tam nói.

". . . . . ."

"Tiểu Trúc bảo ta nói."

"Ta liền vòng vo, ta liền vòng tới vòng lui thì thế nào? !"

Loại đề tài không có dinh dưỡng này, khiến ta đây thân là người nghe lén
không thể chịu nổi! Sẹo ca a Sẹo ca, hắn quả nhiên thật là biến thái,
lại đang vòng tới vòng lui ngoài cửa phòng ta, chẳng lẽ là có ý đồ bất
lương gì đối với ta? Ừ, đây là một vấn đề rất nghiêm túc. Khi ta cau
mày, hết sức không ủng hộ chủ đề như thế, bọn họ rốt cuộc đổi đề tài,
còn là hiếm thấy A Tam đổi.

"Ngươi rất lo âu." Hắn lời nói sắc bén.

Sẹo ca lặng lẽ lui về phía sau mấy bước, mới chậm rãi nói: "Mới vừa rồi ù tai, không nghe thấy ngươi nói cái gì."

"Thật ra thì Tiểu Trúc cũng rất lo âu." A Tam nói tiếp: "Ta cũng có một chút
xíu, chúng ta đại khái đều giống nhau, trước khi chưa gặp tiểu thư, làm
chuyện gì, nói cái gì, đi đường nào, đều giống như được an bài tốt lắm.
Sẽ không thật sự vui vẻ, sẽ không rất khổ sở, không có tâm tình kích
động, ngay cả thời điểm phụ thân ta mất, ta cũng không đặc biệt khổ sở."

A Tam mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn về phía trời xanh, cũng không nhìn Sẹo
ca, giống như đứng đó không phải là một người, mà là một thân cây, một
mặt tường.

"Sau đó, gặp được tiểu thư. Khi đó trong lòng ta không biết vì sao nhất định muốn nàng mua ta, trong lòng vô cùng kích động,
dường như có gì đó ép buộc ta làm vậy. Chờ sau khi tiểu thư thật sự mua
ta, loại cảm giác này lại biến mất. Ta cảm thấy rất kỳ quái, vì vậy đi
tìm tiểu thư, tiếp đó, ta phát hiện cuộc sống của ta không hề mờ mịt
nữa."

Sẹo ca lẳng lặng nhìn A Tam, nói: "Ta cũng không phải rất muốn hiểu rõ."

A Tam không thèm chú ý tới tiếng của Sẹo ca, giống như lầm bầm lầu bầu,
tiếp tục mở miệng: "Ta rất kỳ quái phát hiện, ta vậy mà lại có rất nhiều cảm xúc. Sau đó, Tiểu Trúc cũng nói với ta, trước khi gặp tiểu thư,
nàng cũng giống ta, nhưng bất đồng là, nàng không có loại dục vọng mãnh
liệt muốn tiểu thư mua lại đó, ngay từ khi bắt đầu đầu óc nàng chính là
thanh tỉnh."

"Thật rất không muốn nghe."

"Tiểu Trúc nói
khi sống cùng tiểu thư, nàng mới có thể cảm thấy mình đang sống, sẽ vui
mừng, sẽ hưng phấn, sẽ cảm thấy vui vẻ, chuyện không muốn làm cũng sẽ
không cam tâm đi làm, mà xuất hiện cảm xúc phản kháng. Tiểu Trúc có chút sợ, nếu tiểu thư rời đi, nàng có thể biến trở về trạng thái lúc trước
hay không, vậy thì quá đáng sợ. Vì vậy, nàng phải làm chính là, vững
vàng bắt được tiểu thư, nàng muốn làm một người sẽ vui mừng, sẽ khó
chịu, sẽ cảm thấy chân thật."

"Khó trách. . . . . ." Sẹo ca thở dài nói.

Ta cũng lặng lẽ thở dài trong nội tâm: khó trách nàng luôn bám lấy ta không thả.

"Bất quá, chủ yếu nhất vẫn là bởi vì, tiểu thư giáo hội Tiểu Trúc đạo lý làm người, điều này làm cho Tiểu Trúc thật vui mừng, nàng rất tôn kính cùng yêu thích tiểu thư."

Lúc này, ta thấy rõ ràng khóe miệng Sẹo ca co giật : "Đạo lý làm người. . . . . ."

Ánh mắt ta nhíu lại, bộ dáng này của Sẹo ca quả thực là thiếu sửa chữa. Ta
làm sao lại không thể dạy nàng đạo lý làm người rồi hả? Thế nào không
thể.

"Những thứ này đều là Tiểu Trúc nói với ta, nàng muốn ta
giúp nàng bắt được tiểu thư, không để cho nàng chạy." A Tam lộ ra vẻ mặt rồi, một vẻ mặt rất bất đắc dĩ: "Nhưng mà ta lại cảm thấy, cho dù tiểu
thư rời đi, chúng ta cũng có thể chân chính cảm nhận được tâm tình phong phú, nhưng Tiểu Trúc đối với tiểu thư sinh ra ỷ lại nghiêm trọng. Ngươi không phát hiện sao? Tư tưởng của Tiểu Trúc không bình thường."

"Đã sớm phát hiện."

"Không bình thường giống như tiểu thư."

"Nếu nàng biết ngươi nói nàng không bình thường, nàng sẽ giết ngươi." Sẹo ca nói.

Ta lặng lẽ cười một tiếng, không sai, ta đã phát hiện.

A Tam khôi phục mặt không chút thay đổi: "Tiểu thư sẽ không phát hiện,
cho dù ngươi nói với tiểu thư, tiểu thư cũng sẽ không tin, tiểu thư
thoạt nhìn rất lợi hại rất cường hãn, thật ra thì trong xương là một
người đơn thuần."

Sẹo ca trầm mặc một chút, mới yên lặng mở miệng: "Ta phát hiện, tư tưởng của ngươi rất cường hãn."

A Tam rốt cuộc nhìn về phía Sẹo ca: "Tiểu thư vẫn còn trẻ con."

"Ý của ngươi là nói nàng rất dễ dụ sao?"

"Không, nàng là đứa nhỏ khó dây dưa."

"Có đứa nhỏ nào có thể lấy thứ đó của nam nhân xuống mà mặt không đổi sắc?"

"Chính là bởi vì vẫn còn trẻ con, cho nên nàng không biết là đúng hay sai,
nàng đối với tất cả những thứ trên thế giới này đều mờ mịt, phải có
người hướng dẫn chính xác."

"Ta rốt cuộc phát hiện, thật ra thì
người chân chính tư tưởng không bình thường, không phải là người khác,
là ngươi!" Sẹo ca nặng nề đưa tay, vỗ tới trên vai A Tam.

A Tam vẫn là mặt không chút thay đổi: "Ta là người bình thường nhất trong các ngươi, không cần cố gắng làm lệch ta."

Ta nghĩ, ta rốt cuộc biết tại sao A Tam bình thường ít nói như vậy rồi, bởi vì hắn chân chính là -- một tên vua mơ mộng!

Sẹo ca tay cũng run rẩy, hắn run rẩy thu tay lại, chỉ thấy A Tam mở miệng
lần nữa: "Những lời này trong lòng ta nhẫn nhịn thật lâu, rốt cuộc nói
ra với trời xanh rồi."

"Thì ra ta căn bản không hề tồn tại sao?"
Thanh âm Sẹo ca run lên, nhưng hiện tại A Tam đã không nói nữa, hắn lại
biến trở về A Tam ban đầu, tựu giống như câu nói nhảm trước đó không hề
tồn tại.

Từ phương hướng của ta, có thể nhìn thấy vẻ mặt bị đánh thất bại thật sâu của Sẹo ca, hắn đứng ở bên cạnh A Tam.

"Tư tưởng của ngươi thế nhưng có thể trong phức tạp mang theo đơn thuần đến mức này."

". . . . . ." A Tam không nói lời nào.

"Ta vốn rất lo âu, sau khi nghe lời của ngươi xong, ta cảm thấy sự lo âu của ta thật khôi hài."

A Tam vẫn không nói lời nào.

Đủ rồi, coi như hắn không nói lời nào, ta cũng đã phát hiện ra bộ mặt thật của hắn!

Ta phồng mặt, tự hỏi thời cơ xông ra.

Nhưng Sẹo ca lại lần nữa nói chuyện.

"Ta chỉ là rất đơn giản muốn giúp vợ của ta một chút, không muốn để nàng
chuyện gì cũng một mình chống chọi, mặc dù nàng có nói để cho ta và nàng cùng đi con đường này, nhưng mà ta lại một chút cũng không giúp được,
chỉ có thể nhìn nàng đi làm những chuyện kia, ngươi hiểu được sự lo lắng của ta sao? Người nam nhân nào có thể nhìn vợ của mình đi làm loại
chuyện đó mà thờ ơ? Quan trọng nhất là, nàng làm loại chuyện đó thật có
thể vui vẻ sao?"

A Tam đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Sẹo ca: "Ngươi nghiêm túc?"

Sẹo ca vô cùng nghiêm túc cau mày, vỗ vỗ bả vai của mình: "Cho dù ta đưa
vai của mình ra, nàng cũng sẽ không dựa vào, ngươi hiểu cảm giác của ta
sao? Ta hiểu rõ rất nhiều chuyện các ngươi không biết, coi như các ngươi hỏi ta ta cũng sẽ không nói cho các ngươi biết."

"Không ai hỏi ngươi."

"Ta muốn giúp nàng đi làm chuyện kế tiếp."

"Nha."

"Nàng rất vất vả, ta chỉ là muốn cho nàng dựa vào ta một cái, rất khó sao?
Chẳng lẽ ta thật sự nhìn không đáng tin như vậy?" Sẹo ca càng nói càng
mất hứng, cuối cùng, rốt cuộc nhụt chí: ", theo ta đi uống rượu."

"Không đi." A Tam đã biến thành A Tam lúc trước, cự tuyệt vẫn nhanh như vậy.

Sẹo ca không nói chuyện nữa, quay đầu nhìn về chỗ ta mấy lần, xoay người rời đi.

Ta chậm rì rì ngáp một cái, hoàn toàn không có suy nghĩ chạy ra ngoài. Ta
dám đánh cuộc, trong mấy giây sau cùng, Sẹo ca phát hiện ra ta đang nghe lén. Cũng không trách hắn muộn như thế mới xuất hiện, phải biết công
lực ẩn núp của ta từ trước đến giờ là cực kỳ tốt. Ta rút về trên giường, mặc dù tuyệt không mệt nhọc, vẫn còn lừa mình dối người để cho mình cảm thấy rất buồn ngủ, ta nhắm hai mắt lại, nỗ lực để cho mình ngủ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui