"Bộ phim này là bộ phim tôi tâm đắc nhất, được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên.
Haizz, càng phải nói hình tượng của ảnh đế Mộ đây vô cùng hợp vai nam chính, thế nên chúng tôi không chút lưỡng lự.
Lập tức chọn cậu ấy đóng chính."
Đạo diễn Kiều nhìn vào ống kính, nở nụ cười tự hào.
"Không phải khoe khoang, nhưng tôi chắc chắn sau khi bộ phim này lên sóng.
Nhất định sẽ nhận được giải thưởng lớn!"
Đạo diễn Kiều có chút hám tiền, danh lợi lại càng nhiều hơn.
Nhưng chắc chắn không thể phủ nhận một điều, tài năng quay phim của ông ta rất đỉnh.
Bất kể ai từng qua tay đạo diễn Kiều, nhất định sẽ giành được giải thưởng.
Hơn hết còn có chỗ đứng vững chắc trong giới giải trí.
Mà Dương Ninh là gương mặt mới, rất cần sự nâng đỡ của ông ta.
Lúc này cô ta đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Mộ Đông Phong, làm bộ làm tịch ra vẻ hồn nhiên.
"Thật mong chờ quá đi! Có phải không, anh Phong?"
Mắt Tiểu Thanh Mai sáng rỡ, nhìn Mộ Đông Phong như miếng mỡ ngon treo trên giá.
Hận không thể đem anh nuốt vào bụng, càng hận không thể giấu nhẹm đi chiếm làm của riêng.
Dưới video, fan hai bên nháo nhào mắng chửi nhau trước hành động lố bịch của Tiểu Thanh Mai.
Nhưng rất nhanh những bình luận đó đã bị vùi lấp, ẩn đi bởi những câu khen ngợi Mộ Đông Phong đến cuồng nhiệt.
Mộ Đông Phong hướng mắt về ống kính, nụ cười nhạt lập tức hiện lên khoé môi.
Dịu dàng như gió ấm đầu xuân, khiến bao trái tim thiếu nữ xao xuyến.
"Rất mong mọi người sẽ ủng hộ tôi trong bộ phim mới này!"
Tiểu Thanh Mai liên tiếp bị phớt lờ, đến mức sắp chịu không nổi nữa rồi.
.........
Đến khi kết thúc ghi hình.
Đạo diễn Kiều chủ trương muốn mời mọi người ăn một bữa.
Mộ Đông Phong đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Ban đầu Tiểu Thanh Mai lầm bầm chê ông ta thô bỉ, còn nói bản thân quen ăn mấy món đắt tiền ở nhà hàng năm sao rồi.
Làm sao có thể hạ mình ăn bữa cơm bình thường này với đoàn làm phim?
Nhưng rốt cuộc sau khi nghe Mộ Đông Phong đồng ý, lại thay đổi sắc mặt 180 độ.
Tiểu Thanh Mai: "Đạo diễn Kiều, đi ăn cùng mọi người cũng được.
Hôm nay dù sao tôi rảnh!"
Mấy người trong đoàn làm phim bĩu môi khinh bỉ nhìn cô ta, cô cho rằng chúng tôi cần cô ăn bữa cơm nghèo nàn không phải trong nhà hàng năm sao này cùng chúng tôi sao?
Hàn Nghệ ngay từ ban đầu đã không thích cô gái đỏng đảnh này.
Nếu không phải đạo diễn Kiều đề cử, xem cô có đồng ý cho cô ta đóng vai nữ chính hay không?
Hàn Nghệ nhìn màn hình điện thoại, lớn giọng.
"Trễ rồi, chúng ta đi thôi.
Sau còn đi tăng hai nữa chứ!"
Đạo diễn Kiều liên tục gật đầu đồng tình, "Đúng đúng! Hiếm khi được đi ăn cùng Mộ ảnh đế, chúng ta phải chiếm tiện nghi của cậu ta chút!"
.........
Sau hơn hai tiếng video họp báo phim mới phát sóng, lượt views nhanh chóng vượt quá 1 triệu.
Đạo diễn Kiều ngồi trong quán rượu, nhìn views cứ thế ngày một tăng.
Không cách nào kiềm chế khoé môi cong lên.
Ông ta càng vui, càng rót nhiều rượu cho Mộ Đông Phong.
"Đông Phong! Quả nhiên chọn cậu không sai! Nhìn xem, nhìn xem..."
Nói rồi chỉ vào bảng số liệu lượt views.
"Nhờ cậu cả đấy! Khà khà khà..."
Bên cạnh Hàn Nghệ cười lạnh một tiếng, vờ châm chọc ông ta.
"Còn không phải do bộ tiểu thuyết của tôi quá nổi hay sao? Dù sao cũng có một phần rất lớn của tôi đấy nhé!"
Đạo diễn Kiều quay sang, rót đầy cốc rượu cho Hàn Nghệ.
"Phải, phải! Nghệ Nghệ của chúng ta nói gì cũng đúng.
Tất cả là do công lao của cô."
Hàn Nghệ vui vẻ uống cạn cốc rượu.
Vô cùng đắc ý.
Mộ Đông Phong bị chuốc rượu quá nhiều, hai bên má đã phủ một tầng đỏ ửng.
Tiểu Thanh Mai tinh ý nhìn thấy, trong lòng lập tức nhảy ra một ý xấu.
Cô ta đến gần, nhỏ giọng hỏi han: "Anh Phong, anh uống say rồi! Để em đưa anh về nhé?"
Mộ Đông Phong khẽ lắc đầu, mày nhíu lại thật chặt.
Đẩy bàn tay níu ở cánh tay mình ra.
"Tôi không sao, không cần cô lo."
"Rõ ràng anh đã say đến như vậy rồi, để em đưa anh về!" Tiểu Thanh Mai không hề biết nản mà lui, tay càng nắm chặt lấy tay Mộ Đông Phong.
"Tôi nói không cần!" Mộ Đông Phong lên cao giọng, không hề giữ chút hình tượng nam thần cao ngạo thường ngày nữa.
Khó chịu nhìn Tiểu Thanh Mai: "Tiểu Thanh Mai? Nghe thật chói tai."
Lời này nói ra để rất nhiều người nghe được, Mộ Đông Phong nói như thế là có ý gì chứ?
Bọn họ cũng chỉ biết ngây ngốc nhìn nhau.
Sau đó tầm mắt dời đến vẻ mặt ấm ức của Tiểu Thanh Mai.
"Nếu anh thấy em phiền thì nói một câu là được mà, sao lại nói nghệ danh của em khó nghe? Chẳng lẽ anh ghét em đến thế sao?"
Hai mắt Tiểu Thanh Mai đỏ lên, cũng may đoàn làm phim đặt phòng riêng.
Nếu không để hình ảnh này truyền đến tay thái tử gia, thì không biết đạo diễn Kiều cùng Hàn Nghệ có thể tiếp tục sống không nữa.
Mộ Đông Phong hít một hơi, nheo mắt nhìn Tiểu Thanh Mai trước mặt.
Anh chán ghét quay đi nhìn phía khác, thấp giọng nói với đạo diễn Kiều.
"Xin lỗi, làm mọi người mất vui rồi! Tôi xin phép về trước."
Đạo diễn Kiều lẫn Hàn Nghệ lần đầu thấy bộ mặt này của Mộ Đông Phong, ngơ ngác nhìn nhau hồi lâu.
Sau đó liên tục lắc đầu, cứng nhắc đáp: "Không sao, cậu cứ về đi."