Cuộc sống bình dị trôi qua, ngày và đêm luân phiên xoay chuyển.
Có những mảnh kí ức cũ sớm bị người ta chôn đi, giấu vào nơi sâu thẳm nhất.
Tuyết tan để lại mần non mới nhú trong sân vườn, xuân đến mang theo làn gió dịu nhẹ.
Vô tình thoáng qua đều bình yên đến lạ thường.
Như chú chim nhỏ đậu trên cành cây vỗ cánh bay đi, sớm đã chẳng để lại bất kỳ dấu vết gì.
Mộ Oản vào nhà họ Mộ hơn mười năm, trở thành em gái của Mộ Đông Phong hơn mười năm.
Cùng gia đình mới trải qua những tháng ngày hạnh phúc nhất tưởng chừng chỉ có trong mơ, đến Tết sẽ cùng bố mẹ Mộ ngồi trong vườn nhà ngắm pháo hoa rực rỡ bắn lên trời cao.
Nghe thanh âm náo nhiệt vang vọng bên tai, cùng họ trải qua những tháng ngày hạnh phúc nhất.
Năm nay cũng không ngoại lệ, kỳ nghỉ Tết đến.
Bệnh viện dần thưa thớt người.
Hà Diễn Thâm được đưa về nhà chăm sóc tĩnh dưỡng.
Tang Hạ cũng về trước hai hôm, nói trong nhà có rất nhiều chuyện xử lý, bố mẹ luôn giục cô ấy phải về sớm hơn mọi năm một chút, kẻo lại lỡ mất thời gian như mọi lần.
Chỉ có Mộ Oản vẫn bình thản nhàn nhã, cảm thấy không cần phải gấp.
Cô không có quê nhà, bây giờ chỉ có mỗi bố mẹ Mộ cùng Mộ Đông Phong thôi.
Trước nay bố mẹ Mộ thường sẽ thuê giúp việc đến theo giờ để nấu ăn.
Mấy chuyện đồ ăn Tết hay dọn dẹp nhà cửa vốn dĩ cũng là của giúp việc trong nhà, Mộ Oản không cần phải đụng tay vào.
Chỉ cần cô về nhà trước một ngày, sau đó cùng mẹ càn quét trung tâm thương mại là được.
Năm nay không vội, bà cũng không gọi điện đến hối thúc cô như mọi năm.
Mộ Oản thu dọn đồ đạc của bản thân, những thứ gì đem về được sẽ đem về, cái gì không đem về được thì đóng gói để lại.
Nghỉ hơn một tuần liền, nếu không dọn dẹp kĩ lưỡng, đến khi quay lại làm việc không chừng đồ đạc đã phủ một lớp bụi dày rồi.
Còn đang loay hoay trong phòng làm việc, bên ngoài đã truyền đến những tiếng hét chói tai của y tá cùng bệnh nhân.
Có điều tiếng hét này… Hình như là đang vui mừng thì phải?
Mộ Oản cau mày ló đầu nhìn ra bên ngoài, đã thấy một người đi dọc theo hành lang tiến về phía phòng làm việc của cô.
Hành lang bệnh viện vắng người, nhưng cũng bởi vì sự xuất hiện của người này mà trở nên náo nhiệt.
Bên ngoài gió mạnh thổi qua, làm lá cây ngô đồng bay tán loạn.
Tiếng xào xạc của lá khô chà xát xuống nền xi măng lạnh lẽo tạo nên thanh âm tiêu điều.
Mộ Đông Phong bước đi thật chậm rãi trên hành lang, lúc nhìn thấy Mộ Oản khoé mắt anh bất giác cong lên.
Sau lớp khẩu trang kia nhất định là đang mỉm cười rất vui vẻ.
Hôm nay anh ấy mặc áo len màu xám nhạt cùng quần baggy jeans màu vàng sẫm.
Trên mặt còn cẩn thận đeo cả khẩu trang cùng đội mũ.
Nhưng vẻ ngoài nổi bật như vậy, đừng nói gì đến chuyện thu hút giới trẻ.
Ngay cả mấy thím nhiều chuyện cũng phải vô thức ngoái lại nhìn.
Mộ Đông Phong! Đừng tưởng ăn mặc như thế thì không ai nhận ra anh!
Tâm Mộ Oản gào thét không thành tiếng, không biết người đàn ông này lại muốn giở trò gì nữa đây?
Mộ Oản tròn mắt, vội buông đồ trong tay xuống.
Gấp gấp chạy ra ngoài kéo Mộ Đông Phong ra khỏi “cuộc bạo loạn” chuẩn bị xảy ra.
Mấy y ta nhanh chóng nhận ra người vừa đến là ai, hai mắt sáng rực như đèn pha ô tô muốn lao đến chỗ anh.
Nhưng còn chưa kịp động thủ đã thấy Mộ Oản chạy đến trước.
Nắm lấy tay Mộ Đông Phong vừa lôi vừa kéo, sau đó không chút nhân từ nhét anh vào phòng làm việc của cô gần đó.
Tay Mộ Đông Phong bất ngờ bị Mộ Oản nắm lấy.
Anh nhìn xuống cổ tay bị đối phương nắm chặt, trong mắt hiện lên một tầng sương, khoé môi cũng vì thế mà ngày càng giương cao.
Mộ Đông Phong theo Mộ Oản vào phòng làm việc, nhìn cô sợ hãi chốt cả cửa lại thì bật cười.
“Em chốt cửa làm gì?”
“Anh không biết mấy người kia nhìn thấy anh cứ như người chết đói lâu ngày ấy.”
Mộ Đông Phong khẽ lắc đầu: “Không thấy.”
Anh cởi mũ cùng khẩu trang ra đặt xuống bàn trà, mỉm cười: “Trong mắt chỉ thấy mình em thôi.”
“Mộ Đông Phong, sao em không biết anh dẻo miệng thế nhỉ?” Mộ Oản thu dọn chỗ đồ dùng cuối cùng, xếp gọn vào trong hộp giấy sau đó đem đến đặt lên bàn.
Mộ Đông Phong nhướn mày: “Dẻo miệng?”
“Đúng thế.” Cô lơ đễnh đáp, không biết Mộ Đông Phong đang đứng ngay phía sau mình.
Chỉ đến khi hương bạc hà quen thuộc từ người đối phương toả ra mới khiến Mộ Oản giật mình.
Cô quay người, hoang mang nhìn Mộ Đông Phong.
Anh vươn tay vây Mộ Oản vào giữa bàn, khoé môi vẫn là nụ cười đó, trông vô cùng gợi đòn.
“Anh cười cái gì?” Mộ Oản cứng nhắc hỏi, vờ không quan tâm đến tình cảnh hiện tại.
Thực chất tim lại đập mạnh đến mức như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Ảnh đế siêu cấp đẹp trai đến đây tìm cô, còn ép cô vào bàn như thế này.
Đã thế còn đáng ghét hơn chính là anh ấy cười.
Mẹ kiếp, sao lại cười đẹp thế không biết?
“Em nói anh dẻo miệng, vậy thế nào mới là dẻo miệng?” Anh cúi đầu, chóp mũi sát gần mặt Mộ Oản.
Má cô nóng lên, cứng nhắc đáp: “Anh… Anh hình như hiểu lầm… Ưm.”
Chưa dứt lời đôi môi mềm mại đã ập xuống, Mộ Đông Phong nhỏ giọng, thì thầm bên tai cô: “Oản Oản, anh không hiểu lầm.” Thích em là thật, không phải nói dối, càng không phải hiểu lầm..