Mộ Đông Phong chậm rãi đi trên hành lang bệnh viện. Vài người ngoái nhìn anh rồi nhanh chóng lại quay đi. Dù sao cũng không phải lần đầu thấy cảnh này, đã sớm quen thuộc rồi.
Đứng trước cửa phòng bệnh, anh đưa tay vặn tay nắm cửa. Bên ngoài hành lang gió lạnh vụt qua, theo khe hở len lỏi vào trong. Mộ Đông Phong bước vào, xoay người đóng cửa lại.
Mộ Oản vẫn còn nằm trên giường bệnh, cả người đều gầy đi trông thấy. Hai mắt cô nhắm nghiền, bên miệng còn có ống thở. Tiếng điện tim đồ liên tục vang lên những tiếng tít tít chậm rãi, nước truyền dịch từ cũng đang không ngừng nhỏ xuống, mọi thứ tĩnh lặng đến mức khiến người ta phải hoảng sợ.
Mộ Đông Phong cắm hoa mới vào lọ, đem bỏ số hoa lan sớm tàn kia đi. Anh thẫn thờ ngồi xuống bên giường bệnh, chăm chú nhìn Mộ Oản. Bàn tay lớn đưa đến, chậm rãi khắc họa từng đường nét trên khuôn mặt cô, thật kĩ, thật kĩ, dường như còn muốn đem dung mạo xinh đẹp này khảm vào, khắc lên tim.
Cũng không biết… Khi nào em ấy mới chịu tỉnh lại.
…
“A Phong, về đi. Mẹ sẽ ở lại chăm sóc con bé.”
Mộ Đông Phong bị giọng nói của mẹ Mộ gọi dậy, anh khẽ lắc đầu, nhìn xuống đồng hồ trên tay. Đã là mười giờ tối rồi sao?
“Con ở lại thêm một lát.”
Cũng không phải lần một lần hai Mộ Đông Phong cố chấp như vậy. Mẹ Mộ kiên nhẫn được vài lần khuyên bảo anh, nhưng đến hiện tại ngay cả bà cũng thấy lo lắng cho đứa trẻ này, nói thế nào cũng không nghe, cứng đầu còn hơn gỗ.
Bà ngồi xuống ghế sô pha cách giường bệnh không xa, tiện tay rót lấy một cốc nước, khẽ thở dài: “A Phong, công việc thế nào rồi?”
“Vẫn ổn.”
“Ổn? Con còn dám nói ổn?” Đầu mày mẹ Mộ tức khác cau lại, bà đặt điện thoại xuống bàn, quay về hướng Mộ Đông Phong đang ngồi, muốn cho anh thấy nội dung bên trên.
Mộ Đông Phong nhìn lướt qua, trên mặt chẳng mang theo bất kì biểu cảm nào, vẫn cứng nhắc như cũ, anh đáp: “Chút chuyện nhỏ thôi, không ảnh hưởng nhiều đến công việc.”
Bên trên điện thoại là tin tức gần đây của Mộ Đông Phong. Bộ phim dự định còn vài tháng nữa là sẽ lên sóng lại bị anh vứt bỏ. Không thể tiếp tục hoàn thiện như dự kiến ban đầu, nhiều nhãn hàng cũng đồng loạt ẩn ý muốn hủy hợp đồng nếu Mộ Đông Phong còn tiếp tục bỏ bê như vậy.
Hơn thế, không chỉ riêng chuyện Mộ Đông Phong vứt bỏ cái danh ảnh đế gần cả tháng. Còn có video Mộ Oản bạo lực người già lan truyền khắp các trang mạng. Mộ thị cũng vì chuyện này mà ảnh hưởng không ít, bệnh viện Lưu Hoa cũng mấp mé muốn gửi thông báo thôi việc cho Mộ Oản rồi.
Mẹ Mộ thất vọng nhìn Mộ Đông Phong, không nói nên lời. Bà đứng lên, cầm theo điện thoại quay đi: “A Phong, Thanh Mai còn đang sống chết không rõ, con bé vẫn luôn cố gắng từng ngày để được tỉnh lại. Con lại ở đây đau khổ buồn bực, hơn hết lại hành xử như một đứa trẻ không biết phải trái, suy nghĩ cố chấp như vậy sao? Mẹ thật sự rất thất vọng về con.”
Dứt lời bà lập tức ra khỏi phòng bệnh.
Mộ Đông Phong vẫn ngồi im bất động, anh đưa tay nắm lấy tay Mộ Oản, đáy mắt đỏ lên, lo lắng nhìn về phía cô: “Thanh Mai, em… Mau tỉnh lại đi.”
…
Lại một tuần trôi qua, có lẽ Mộ Đông Phong đã suy nghĩ thông suốt.
Anh lần nữa quay lại giới giải trí, tự bản thân giải quyết những chuyện cũ.
Ngày Mộ Đông Phong xuất hiện tại phim trường. Đạo diễn Kiều lẫn Hàn Nghệ vui mừng khôn siết. Còn tưởng bọn họ sẽ trách mắng anh, nhưng hoàn toàn không phải như vậy.
“Làm sao chúng tôi có thể trách cậu được? Ayya… chuyện gia đình ấy mà, có thể thông cảm cho cậu được.”
“Biết thế, những mà Mộ Đông Phong. Lần sau có thể bàn bạc trước với chúng tôi rồi hãy làm theo ý mình không? Dù sao… Mấy chuyện này cũng rất quan trọng.”
Mộ Đông Phong gãi gãi mũi, thấp giọng: “Xin lỗi.”
Trong những tuần anh vắng bóng, thật sự đã có nhiều nhãn hàng hủy đi tư cách đại diện của anh. Bên công ty quản lý đối đãi với Mộ Đông Phong không được như trước. Chỉ vì thức thời, cuối cùng những đãi ngộ tốt nhất vốn thuộc về Mộ Đông Phong lại đến tay một minh tinh mới nổi khác.
Trong thời gian ngắn ngủi, mọi ân điển đều mất hết. Sự nỗ lực trong những năm qua do chính tay Mộ Đông Phong hủy đi, chỉ vì sự nông nổi nhất thời của bản thân.
Fan hâm mộ cũng là kiểu gió chiều nào thì theo chiều đó. Có nhiều chuyện bọn họ không cần quan tâm, chỉ quan tâm đến thứ bản thân mình nhìn thấy. Trong mắt họ, Mộ ảnh đế vì cô em gái nuôi bạo lực mà thành ra bộ dạng như vậy. Thế nên hình tượng của Mộ Đông Phong bị thay đổi ít nhiều, không còn được như trước nữa.
Lượng fan hùng hậu giảm đi không kiểm soát, anti fan cứ thế được đà lại đào bới nhiều tin đồn thất thiệt hơn về Mộ Đông Phong. Rốt cuộc cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì.
Nhưng Mộ Đông Phong lại chẳng quan tâm đến mấy chuyện này. Buổi sáng anh đến trường quay. Tối sẽ đến bệnh viện thăm Mộ Oản. Lặp đi lặp lại như vậy, đến Mộ Đông Phong cũng không dám nhìn lại thời gian. Anh rất sợ, không muốn biết thời gian Mộ Oản đã xa mình hoá ra lại dài đến vậy rồi.
…
Ngày đóng máy, đạo diễn Kiều cùng Hàn Nghệ như được sống lại trong cõi chết.
Cuối cùng cũng chấm dứt những ngày đi sớm về muộn rồi!
“Cậu đi ăn cùng chúng tôi không?” Hàn Nghệ nhìn vẻ gấp gáp thu dọn đồ đạc của Mộ Đông Phong. Hỏi cho có lệ.
Còn không đợi anh lên tiếng, Triệu Hâm đã cướp lời trước: “Biết rồi mà còn hỏi? Đi đi đi, tôi rảnh. Tôi đi với mọi người.”
Anh ta bước lên, thản nhiên khoác tay qua vai Hàn Nghệ, kéo cô đi.
Thấy đã đi xa Mộ Đông Phong, Hàn Nghệ mới cau mày lên tiếng: “Lại đi thăm em gái à?”
Triệu Hâm bĩu môi, trả lời như một lẽ đương nhiên: “Còn phải hỏi, cái cô đó tôi thấy là em gái gì chứ? Quan tâm còn hơn người yêu nữa kìa.”
Hàn Nghệ gật đầu phụ hoạ. Quả thật biểu hiện của Mộ Đông Phong đối với người kia chẳng giống tình anh em tí nào.
Cô quay sang, nhếch môi cười xấu xa với Triệu Hâm: “Bỏ qua chuyện đó đi, chúng ta đi tìm niềm vui!” Dứt lời cô liền nháy mắt ẩn ý sâu xa, Triệu Hâm cũng vui vẻ kéo Hàn Nghệ đi về phía đạo diễn Kiều.
Mộ Đông Phong sắp xếp đồ đạc của bản thân xong, tự mình lái xe đến bệnh viện thăm Mộ Oản.
Bên ngoài trời đã về đêm. Khí lạnh sớm khiến người ta phải run người. Mộ Đông Phong im lặng lái xe, tâm trạng hôm nay đặc biệt tối, hiện tại lại rất mong chờ gặp được Mộ Oản.
Theo thường lệ anh đến mua một bó hoa lan, sau đó mới đi gặp Mộ Oản. Chỉ là cửa hàng bán hoa kia hôm nay vậy mà không mở cửa. Lại phải tìm một cửa hàng bán hoa khác.
Chỗ này lần đầu Mộ Đông Phong đến, người bán là một cô gái trẻ. Thoạt nhìn thanh cao nhã nhặn, trông rất dịu dàng.
Cô ấy gói hoa lại cho Mộ Đông Phong, hình như còn không biết anh là người nổi tiếng.
Những người ở độ tuổi của cô ấy chắc chắn đều biết đến anh, có điều cô gái này lại khác. Nét mặt bình thản lạ thường. Đôi mắt xinh đẹp kia dường như đã phải trải qua rất nhiều chuyện, sau cùng lại có dáng vẻ lặng lẽ đến vậy.
“Hoa của anh.” Khương Bạch Nhược đưa bó hoa đến, cong môi mỉm cười: “Muộn vậy rồi còn đi mua hoa, là tặng cho người yêu sao.”
Mộ Đông Phong nhận lấy bó hoa, dùng cái gật đầu để đáp lại câu hỏi của cô.
Trước lúc quay lại xe chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của bà chủ Khương vọng đến, vô cùng dịu dàng: “Hoa rất nhanh tàn, phải cẩn thận đấy nhé.”
…
Khi cửa phòng bệnh vừa mở ra, Mộ Đông Phong sững người, bó hoa trên tay rơi xuống đất.Trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của anh.
“Bên ngoài mưa rồi. Thật tốt, phải không anh?”
Mộ Oản ngồi trên giường, cô dời mắt khỏi màn mưa rả rích bên ngoài quay lại nhìn Mộ Đông Phong, khoé môi hơi cong lên, đuôi mắt cũng sớm vì thấy anh mà đỏ ửng lên: “Không muốn đến ôm em sao?”