Chúc Dĩ đặt túi đồ xuống trước mặt Thẩm Duyệt Thần, nói: “Từng này chắc đủ rồi nhỉ?”
Thẩm Duyệt Thần nhìn qua một chút, gật đầu: “Đủ rồi.”
“Vậy tôi ra ngoài.” Cô giơ bộ đàm lên, hơi mỉm cười: “Có chuyện gì cần giúp thì nói với tôi.”
Dứt lời Chúc Dĩ liền đi ra khỏi khu tập trung hiện tại, leo lên chiếc mô tô tiếp tục chạy như bay trên con đường cát mịt mù.
Thẩm Duyệt Thần nhìn theo bóng lưng cô dần khuất xa, cũng không biết là đang nghĩ gì. Cậu lấy thuốc trong túi ra, cẩn thận băng bó vết thương cho nạn nhân. Chỗ Thẩm Duyệt Thần đang ở là một khu làng nhỏ hẻo lánh, chỉ có vài cư dân thưa thớt, nhưng tất cả đều là người già và trẻ nhỏ.
Người già trong làng sống ở đây đã lâu, vừa cổ hủ lại cố chấp. Dù bom đạn bay đầy trời, khói lửa mịt mù, bão cát hoành hành vẫn nhất quyết không chịu rời đi.
Chỉ mới hôm qua, Thẩm Duyệt Thần đang ở trại cười nói với mấy bác sĩ cùng đến, nói không biết khi nào mới có thể trở về. Dù sao đi lâu như vậy cậu cũng thấy nhớ nhà rồi. Đang lúc cười nói không ngớt, bỗng nhiên mặt đất hơi rung chuyển. Vài lọ thuốc đặt trong tủ kính theo đó rơi xuống, lăn lốc khắp nơi trên mặt đất.
Từ rất xa vang lên tiếng động kỳ quái, khi nhìn về phía ngôi làng nhỏ. Tất cả mọi người đều run rẩy đến kịch liệt.
Dạo trước đã nói nhà ở đó xây dựng đã lâu, sớm cũ kỹ mục nát. Quân nhân đến khuyên người già cùng trẻ nhỏ mau rời làng. Nhưng bọn họ đều đặt mấy lời này ngoài tai. Còn mắng nhiếc đám quân nhân cùng bác sĩ là người nước ngoài, đến đây chắc chắc là muốn phá hại vùng đất của bọn họ. Tàn nhẫn đem rau thối cùng rác rưởi ném lên đầy xe của quân nhân, thậm chí còn cầm gậy gộc muốn đánh nhau, náo loạn rất lâu.
Khuyên bảo hết lời, lại nhận được sự đối xử như vậy. Nhiều bác sĩ cảm thấy có chút bất bình, cũng gân cổ lên tiếng phản bác. Nhưng căn bản đám người kia không nghe lọt từ nào vào tai. Bọn họ ù lì ở trong ngôi làng nhỏ nơi hẻo lánh như vậy, không được tiếp cận với thế giới bên ngoài. Đầu óc vẫn luôn dừng lại ở thời đại của bọn họ, cổ hủ đến cực điểm.
Khi thấy ngôi làng đó dâng lên bão cát ngút trời, mọi người đồng loạt sợ hãi. Ngay lập tức lên xe chạy về phía làng. Dù người dân có chán ghét bọn họ đi chăng nữa, nhưng đây là trách nhiệm, là nghĩa vụ, tuyệt đối không thể bỏ mặc.
Khi đến nơi, ngôi làng chỉ còn lại một mảnh hoang tàn. Những ngôi nhà tạm bợ vì lần động đất này mà hoàn toàn đổ nát. Không ít người già cùng trẻ nhỏ chôn dưới đống cái vùi. Tiếng khóc ai oán lẫn than trách vang lên, khiến người ta vô thức thấy đau lòng.
Sau khi đến nơi, quân nhân gấp rút cứu trợ người bị mắc kẹt dưới những căn nhà đổ nát. Nhiệm vụ của bác sĩ đương nhiên là cứu người chữa bệnh.
Thẩm Duyệt Thần cùng gần năm bác sĩ chạy đi chạy lại giữa nơi dựng trại cùng làng nhỏ. Mệt đến mức thở không ra hơi.
Suốt từ sáng đến tối mới cứu được vài ba người dưới đống đổ nát, nhưng cũng không ít người già không thể tiếp tục chống cự. Cứ thế nằm im mãi mãi, lặng lẽ mặc cho đất cát chôn vùi.
Cứu được người lên từ đống đổ nát, phần lớn đều bị thương nghiêm trọng. Nhà sập xuống, những mảnh vỡ từ kính lẫn gạch vỡ vụn đâm sâu vào da thịt người ta, tạo thành vết thương ghê rợn đến mức không dám nhìn thẳng.
Mấy bác sĩ kia cùng y tá phụ trách mấy đứa trẻ nhỏ, riêng Thẩm Duyệt Thần lại phải đảm nhiệm một ca khá khó khăn.
Người bị thương là một đàn ông trung niên, anh ta bị thanh sắt chống nhà xuyên qua nửa người, sớm đã rơi vào tình trạng nguy kịch khó cứu chữa.
Quân nhân phải cố hết sức cắt bỏ thanh sắt đó mà không làm ảnh hưởng đến anh ta rồi mau chóng đưa ra ngoài. Suốt cả quá trình đều vô cùng cẩn thận, không đám để xảy ra chút sơ xuất nào.
Lúc được đưa ra ngoài, người đàn ông trung niên đó cố trừng lớn mở to mắt, miệng liên tục cầu xin bác sĩ. Xin hãy cứu lấy anh ta.
Anh ta là trụ cột duy nhất của gia đình, vợ mất sớm để lại con thơ cùng mẹ già bệnh tật. Nếu bây giờ anh ta chết đi, thì hai người còn lại nhất định sẽ không có nơi nương tựa, sẽ rất đau khổ.
Sở dĩ anh ta không dám nhắm mắt, bởi vì anh ta biết, nếu nhắm mắt, có thể vĩnh viễn không thể mở ra nữa. Càng không thể gặp lại người thân thêm một lần nào nữa…