Nhìn bảng chi chít chữ sau giờ văn, tôi như gục ngã.
Đầu óc tôi bây giờ cần sự an ủi, 20 phút thôi cũng được.
Nhưng mà đám giặc ở cuối lớp dường như không muốn cho tôi được toại nguyện, cái mồm của bọn nó phải so với loa mỗi sáng ở đài truyền hình ấy.
Chả hiểu làm gì ở dưới đó, bu quanh bé Hân dễ thương.
Tôi là tôi thấy biểu cảm khó xử của Hân sắp lên đến cao trào rồi.
Có nên giải vây không nhỉ? Liếc mắt lại thấy cái đầu đen thui đang nằm sấp trên bàn Hân liền từ bỏ, muốn chơi thì chơi tôi, có mà hậu quả gì đừng đi than với tôi là được.
Tôi lại lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn thêm lần nữa.
Cuộc sống dạo này của tôi có chút nhàm chán,chả biết nên làm gì.
Cứ đến cuối tuần chắc lại phải đi bay cho khuây khỏa mới được.
Buổi chiều khá nóng, tôi quyết định đi ra rửa mặt cho nó tỉnh táo, rồi ghé nhà ăn mua cái gì đó cho bỏ buồn mồm.
Ngay khúc ngoặt đi lên bậc thang, đám con Hằng nó đang tụm lại nói gì đó, mà ngạc nhiên hơn là bạn Hân nữa, trên tay nó vẫn là hộp sữa milo đang uống dở.
Con Hằng là người yêu cũ của thằng Nhật, con này xem chừng cũng có tí nhan sắc, gia đình cũng coi như là có miếng dư.
Thế nhưng lại rất là hống hách, chính vì cái tính đó của nó mà thằng Nhật nó mới chia tay con Hằng sớm như vậy.
Tưởng chia tay rồi thì thôi, nhưng chỉ cần đứa nào gần gũi với thằng Nhật, hoặc thậm chí là bạn gái mới của nó thì y như rằng con Hằng nó lại đi kiếm chuyện, thật là chả hiểu nổi.
Tôi nhìn đám con Hằng đi rồi, mới đi tiếp.
Sự chú ý của Hân đặt vào màn hình điện thoại đang có người gọi đến, không biết là ai nhưng hình như cậu ấy không có ý định bắt máy.
Vừa vào lớp thì đã nghe giọng thằng Nhật hỏi Có thấy Hân đâu không?.
Tôi nhướn mày nhìn bộ dạng của nó, hình như mới từ sân bóng chuyền vào.
Nói chứ giờ nó có lăn bùn thì nó vẫn đẹp, công nhận gen nhà này mạnh thật.
Tôi còn chưa kịp trả lời thì con Hằng đã chen vào, hăm hở nói Hân đang ngồi ở ngoài ghế đá, nãy Hân nhờ Hằng nói với Nhật là nội dung thì tối nay Hân sẽ gửi luôn, Nhật không cần lo.
Uầy, sao mà nghe nó khách sao thế nhỉ.
Cũng đúng, mới nói chuyện với nhau được có hai ngày thì không khách sáo có hơi kỳ.
Tôi chầm chậm ngồi xuống chỗ của mình.
Ánh mắt không kìm được mà nhìn vào cô bạn trầm tính đang bước vào, nụ cười treo trên môi tự động cười nhẹ một cái hướng thằng Nhật.
Mấy bạn nữ trầm tính càng nhìn càng bị cuốn hay sao ấy, hay là do bản thân cậu ấy ngay từ đầu đã tiềm ẩn sự quyến rũ rồi nhỉ.
Tiết học vẫn coi như là diễn ra như bình thường.
Ra về thì vẫn giống thường lệ, Ái My luôn đứng trước cửa lớp đợi Hân.
Công nhận Ái My nổi bật thật, cái nét đẹp mà nhìn một cái sẽ chú ý ngay ấy.
Cao ráo, trắng trẻo, cũng học giỏi nữa, gia đình khá giả.
OTP Nhật My cũng được nhiều người đu đấy.
Nhưng mà đã bị đập nát ngay cuối lớp 10 rồi.
My chắc có thâm thù đại hận với thằng Nhật, nghe tin bị gán ghép liền nổi đóa lên, đăng bài cảnh cáo liền.
Một đứa thì cá tính, xinh đẹp.
Một đứa thì hiền dịu, dễ thương.
Trái ngược nhau nên hút nhau là phải.
Vấn đề này tôi hiểu được.
Đột nhiên thằng Nhật nó lại chặn đường của Hân, mọi người cũng chú ý theo.
Thằng nhãi nó khẽ cười ngỏ lời mời con nhà người ta đi uống nước Hân ơi, đi uống nước không, có gì bàn chuyện áp phích luôn.
Hân thì lại lúng túng, hết nhìn bạn thân rồi lại nhìn bạn cùng lớp.
Xem kìa, mắt cậu ấy sắp tròn vo rồi.
Đúng là người ngoan hiền còn hướng nội gặp trường hợp này chỉ có khó xử thôi.
Đến cuối thì vẫn là bạn thân giải vây, Ái My bước đến nắm lấy tay của Hân, liếc xéo thằng Nhật một cái Khỏi, đi với tao.
Tao bao.
Thế rồi là hai bé dắt tay nhau đi, để lại sự khó xử cho bạn Nhật.
Tôi cười điên trong lòng, nhưng vẫn là làm mặt buồn rầu, an ủi Thôi! Không sao hết.
Không có dịp này thì có dịp khác, nhìn làm gì để thêm sầu.
Tôi liền vui vẻ bước đi.
Có phải là ông trời dạo này đã nghe thấy được tiếng lòng của tôi không.
Hết drama này lại bắt gặp drama khác.
Vừa đặt đít lên yên xe, chưa cách trường được 200m thì đã bắt gặp cảnh vui, khiến tâm trạng tôi đã vui càng thêm vui.
Hạnh phúc nhân đôi đó trời.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Ngay quán trà sữa, cái bàn nhỏ kia tôi thấy Hân đang ngồi nói chuyện với ai đó.
Còn vui hơn nữa là thằng Nhật lại dừng ngay chỗ My đứng chờ Hân bên kia đường.
Cái thế trận kỳ quái gì thế này, đi rình à.
Thế thì tôi cũng muốn rình.
Lôi cái điện thoại ra, tôi phóng to cái thằng đang ngồi nói chuyện với Hân.
Không đùa đâu, nhưng hình như thằng này là thằng Thắng học bên chuyên hay sao á.
Ều, thằng này là tay chơi lão làng đây.
Nói thế thì có thể tâng bốc nó quá, nhưng mà thằng này nói đến chơi đùa tình cảm có khi Nhật còn phải gọi một tiếng anh.
Trapboy Trần Đình Thắng, thằng này tôi cũng coi như là có tiếp xúc, bạn gái cũ vì nó khóc ngất lên ngất xuống cũng không thiếu.
Tôi nhớ có cái clip quay lại cảnh bạn gái cũ của nó van khóc níu kéo nó ngay cổng trường, bị quay lại nên tên nó ở đây cũng nổi.
Tôi thực sự tò mò không biết sao mà Hân lại quen Thắng, đừng nói là cũng từng bị trap nhé.
Ngồi nói một lúc tôi mới thấy Hân đứng dậy rời đi, cái hài hước làm tôi tròn mắt là bạn Thắng thế mà lại nắm lấy tay giữ Hân lại.
Hình như có nói gì đó, nhưng Hân lại nhẹ nhàng gạt tay Thắng đi.
Nhìn lại thì đã không thấy thằng Nhật đâu nữa.
Hân ngoan hiền nết na thì tôi chắc chắn tin, thằng Thắng nó là trapboy mất nết tôi gật đầu cái rụp.
Còn cái điểm chung để hai người này có mối liên hệ thì tôi thực sự tìm không ra.
Tối đang ngồi làm nốt bài tập Lý, thì tôi nhận được tin nhắn của thằng báo.
Là nội dung của áp phích.
Coi bộ tối nay có việc để làm rồi.
Nhìn nội dung được sắp xếp rõ ràng, mạch lạc.
Chắc cũng không tốn thời gian lắm đâu.
Tôi cầm trên tay bản phác thảo bước vào trong lớp, đưa cho thằng Nhật.
Trang trí thêm là xong rồi.
Tính là nhân thời gian ra chơi rồi họp bàn làm xong luôn, nhưng thế nào hôm nay lại không thấy Hân đi học.
Hỏi chị Liệu mới biết là Hân bị quẹt xe, nên xin nghỉ.
Nghe xong cũng hoảng hồn liền.
Thế là bọn tôi mới lân la hỏi chị Liệu địa chỉ nhà Hân có gì đại diện lớp đi thăm Hân luôn.
Buổi chiều được nghỉ, cả đám hẹn nhau ở nhà tôi, rồi mua ít đồ qua thăm Hân.
Nhìn địa chỉ nhà Hân tôi không khỏi thốt lên Nhà Hân cũng gần đây nè.
Đi mấy phút là tới.
Tôi ngồi sau xe thằng Như, con trai tên vậy cũng hiếm nhưng mà đúng là tên của nó đấy.
Thằng Nhật với thằng Đạt thì đi xe riêng.
Tôi cũng có xe riêng nhưng mà lười đi quá, bọn nó cũng gần nhà nên thôi đi ké vậy.
Đương lúc rẽ vào con hẻm thì nghe thằng Đạt hô lên Ê, kia là Ái My đúng không bay?.
Nghe vậy tôi cũng nhìn lên đằng trước, cả trường tôi thì cũng chỉ có một đứa nó đi Vespa trắng thôi.
Nhìn cái bóng lưng kia cũng biết rồi.
Chắc là sang thăm Hân đây mà.
Tự dưng thằng Đạt lại vượt lên trước đến chỗ My.
Đã nghe câu yêu ai yêu cả đường đi lối về chưa, đối với bạn My thì tôi lại có câu ghét ai ghét cả đường đi lối về.
Đã ghét Nhật thì ghét luôn anh em của nó.
Thấy thế tôi cũng giục bọn kia chạy lên.
My nhìn thấy đám bọn tôi, chỉ cần nhìn qua cặp mắt biết nói kia thì tôi cũng biết con bé nó đang ngỡ ngàng đến cỡ nào.
Con bé hỏi Tụi mày đi đâu ra đây vậy?.
Tôi nhanh nhảu đáp lại ngay Nghe bảo Hân bị quẹt xe nên bọn tao đi thăm nó.
Tôi không thấy Ái My đáp lại thì coi như lịch sự, dù sao tôi cũng không có giao tiếp gì đặc biệt gì với My cả Mày cũng đi thăm Hân à?.
Thế rồi My nó trả lời Không, tao đi ăn chực.
Con bé nó vọt lên trước bọn tôi, thấy thái độ lòi lõm của nó thằng Như mới cọc tính nói lời khó chịu Xinh mà kiêu.
Tôi cũng không lạ gì, ít ra con bé nó vẫn trả lời tôi chứ không phải dùng ánh mắt khinh thường nhìn mấy thằng này: Thì nó xinh nó mới có quyền được kiêu đó, quyền lợi của người đẹp mày không biết à?
Thằng Như nhìn tôi rồi nói như đương nhiên Mày cũng xinh mà, nhưng mày có kiêu đéo đâu
Tôi tự dưng được khen cái thấy nổi hết da gà: Khiếp, quen mày bấy lâu giờ tao mới biết mày cũng nói được mấy câu giống người đấy
Thằng Như nhún nhún vai: Nói sự thật thôi mà
Tôi nhìn nó, cười thật hiền hậu, không phải là tôi không thích được khen, nhưng khen như này thấy ghê ghê kiểu gì ấy Này, tao là tomboy đấy, mày đừng quên
Thì tao có nói cái mẹ gì đâu, khen thôi cũng không được à?.
Được rồi, tôi sẽ coi như đó là lời khen.
Vì coi như là có Ái My dẫn đường nên bọn tôi theo sau con bé.
Tôi đã từng nghe Hân nói, nhà nó cũng không phải dư giả gì cả, vừa đủ sống mà thôi.
Nhưng hình như cái khái niệm vừa đủ sống của con bé nó hơi lạ, tôi nhìn cái cổng vừa dày vừa cao trước mặt, cái cổng chạm chỗ họa tiết vàng cùng với nền cổng màu đen, bên cạnh còn có cái cửa nhỏ cho xe máy.
Tiếng chó sủa trầm đục bên kia cánh cửa làm tôi có nhiều liên tưởng không hay.
Đợi một lúc thì mới thấy cánh cửa nhỏ mở ra.