Khi Nào Trăng Sáng Dẫn Lối Anh Về

Tạ Vũ luôn ru rú ở nhà đến cuối năm, ngoài mấy lần đến đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra ra, thì gần như là ăn không ngồi rồi.

Lục Viễn lại siêng gọi điện thoại hơn, sáng trưa chiều ba lần đều đặn.

Tạ Vũ tỏ vẻ rất hài lòng.

Vì chứng cứ điều tra gần như có thể nói là ván đã đóng thuyền, trên mạng lại bùng nổ, nói là tiếng oán hờn khắp nơi. Hồ Hành Kiến nhanh chóng bị bắt vì các tội tình nghi dính líu đến việc tham ô tiền quyên góp từ thiện, để họ hàng trục lợi bất chính, thông dâm. Tiêu Đình Đình thuộc về tội đồng lõa, tội liên quan nhẹ hơn, được cho phép bảo lãnh chờ xét xử.

Chẳng mấy chốc năm nay sắp hết. Trước tết hai ngày, buổi tối Tạ Vũ hơi đói, khi chuẩn bị tìm chút gì ăn thì mới phát hiện đồ ăn dự trữ trong nhà không đủ, đành phải lê cái người ru rú nhiều ngày đi ra ngoài kiếm ăn cộng thêm đi siêu thị mua đồ.

Chờ cô ăn cơm xong xách một túi đồ lớn đi chậm rãi về hướng chung cư, trời đã tối mịt, do trời lạnh nên con đường ngoài chung cư vắng tanh không có bóng người đi đường, chỉ có bóng cây lắc lư dưới đèn đường lờ mờ.

Tiếng chuông di động trong túi áo khoác Tạ Vũ đột nhiên vang lên trong màn đêm, cô móc ra nhìn, thấy hai chữ Lục Viễn đang nhấp nháy, cười hì hì nhận máy: “Sớm hơn hôm qua nửa tiếng.”

Lục Viễn cười một tiếng, rồi lại như ý thức được gì đó hỏi: “Em đang ở bên ngoài à?”

Tạ Vũ nói: “Trong nhà hết đồ ăn rồi, đi mua ít lương thực.”

Lục Viễn nói: “Một mình ư?”

Tạ Vũ cười lớn: “Nếu giờ này hai mình, anh còn không phải mây đen đầy trời à.”

Lục Viễn nói: “Trễ thế này ít ra ngoài một mình đi, không an toàn đâu.”

Tạ Vũ xì một tiếng: “Anh đã quên chỗ này là Thượng Hải chứ không phải trên núi, giờ này cuộc sống về đêm mới bắt đầu, hơn mười hai giờ em cũng hay ra ngoài một mình lắm.”

Lục Viễn nói: “Dù thế nào thì bây giờ chuyện cũng chưa xong.”

“Anh nói chuyện Hồ Hành Kiến đó hả?” Tạ Vũ không đồng ý, “Chứng cứ xác thực, ông ta cũng bị bắt rồi. Bây giờ các phe đều bo bo giữ mình, ngoài việc tạp chí bọn em tạm đình chỉ công việc của em ra, từ đầu đến cuối em không nhận bất kì áp lực gì, thời điểm này không ai ngốc đến độ gây chuyện với em đâu.”

Lục Viễn nói: “Tuy nói vậy nhưng cẩn thận vẫn hơn.”

Tạ Vũ nói: “Thảo nào khoảng thời gian này anh siêng gọi cho em như vậy, thì ra là lo cho an nguy của em.” Cô cười đầy vui sướng, “Tuy cảm thấy anh hơi lo quá, nhưng em vẫn vui lắm.”

Cô vừa dứt lời, đột nhiên khóe mắt thấy một bóng đen lao tới. Đường phố vắng vẻ, tiếng bước chân của người đó hỗn loạn hoảng hốt, cho dù Tạ Vũ đang đắm chìm trong điện thoại thì cũng bị giật mình.

Cô theo bản năng xoay người lại, thấy một người phụ nữ tóc tai bù xù, giơ một con dao sáng loáng lao về phía mình.

Tay Tạ Vũ hành động trước não, che túi đồ lớn đang xách trước mặt mình. Người phụ nữ nhào lên, dao đâm vào túi đồ phình to.

Tuy Tạ Vũ chưa bị đâm trúng, nhưng người lại bị sức đẩy của cô ta đẩy lùi ra sau hai bước, suýt nữa thì không đứng vững, điện thoại trong tay cũng rơi xuống đất.

Giọng nói nôn nóng của Lục Viễn vang ra từ di động.

“Tạ Vũ! Tạ Vũ!”

Tạ Vũ không có thời gian chú ý đến, Tiêu Đình Đình trước mặt như người điên vậy, rút dao rồi đâm tới cô. Lần này cô không may mắn như vậy, không kịp né, cánh tay bị quẹt một nhát.

“Là mày! Trộm ảnh trong di động của tao, hại tao và chồng tao ngồi tù, tao phải giết con khốn mày!”

“Cô điên rồi sao? Bây giờ cô vẫn đang bảo lãnh chờ xét xử đấy.” Tay Tạ Vũ đau dữ dội, nhưng cô căn bản không có thời gian bịt vết thương đang chảy máu. Tiêu Đình Đình lại quơ dao xông nhào tới. Lần này cô nhanh tay lẹ mắt, nắm chặt con dao đó.

Hai người phụ nữ nhanh chóng vật nhau giành vũ khí duy nhất. Lúc đầu còn đứng, rồi ngã lăn xuống đất rất nhanh.

Tạ Vũ không phải là một cô gái yếu, nhưng đối mặt cô là một kẻ điên.

“Tao phải giết mày!” Tiêu Đình Đình liên tục nhắc lại câu này.

Cánh tay bị thương của Tạ Vũ đau như kim châm muối xát, còn phải dùng hết sức không để Tiêu Đình Đình cướp mất dao. Vì cô biết, một khi con dao này rơi vào tay Tiêu Đình Đình, thì hôm nay mình khẳng định lành ít dữ nhiều.

Cô ta thật sự muốn giết cô.

Chiếc điện thoại rơi xuống đất của cô cách đó không xa, giọng Lục Viễn vẫn còn đó.

“Tạ Vũ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tạ Vũ, em mau trả lời anh đi!”

Nhưng Tạ Vũ không có cách nào trả lời anh, điều duy nhất cô có thể làm là kêu cứu. Nhưng đường phố vắng tanh, ngoài Lục Viễn cách xa ngàn dặm thì không còn người nào khác.

Hai người phụ nữ giằng co không biết bao lâu, một chiếc xe đột nhiên dừng lại ven đường.

Tạ Vũ còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Đình Đình đè trên người mình đột nhiên bị hất ra, bàn tay đang nắm chặt con dao kia cũng buông ra theo.

Tạ Vũ vội vàng lấy lại con dao, rồi rảnh tay đè cánh tay vẫn đang chảy máu của mình, lúc này mới phát hiện đau đến độ gần như tê dại. Người đàn ông dưới bóng đêm nhanh chóng chặn đứng Tiêu Đình Đình còn định nhào lên.

“Tạ Vũ, mau gọi điện thoại báo cảnh sát đi!” Lý Hưng Ngộ trói quặt hai tay Tiêu Đình Đình, dùng chân đạp xuống đất.

Tạ Vũ luống cuống tay chân tìm điện thoại dưới đất: “Lục Viễn, em không sao, lát nữa sẽ nói với anh.”

Cô cúp điện thoại, khi chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát, đột nhiên lại dừng tay.

Cô nhìn về phía Tiêu Đình Đình cả người nhếch nhác bị đè dưới đất, đi lên trước từng bước.

“Hồ Hành Kiến lợi dụng cô giúp ông ta làm bao nhiêu chuyện thất đức như vậy, cô cảm thấy ông ta thật sự yêu cô sao?”

“Anh ấy nói làm những chuyện đó đều là tính toán cho tương lai của bọn tao.”

“Cô xem ông ta là chồng cô thật ư? Nhưng vợ người ta họ Triệu không phải họ Tiêu.”

“Anh ấy nói sẽ ly hôn rồi cưới tao, nếu không phải tại mày thì bọn tao sẽ sống rất hạnh phúc.”

“Chuyện đến nước này mà cô còn tin mấy lời ông ta lừa gạt cô sao? Khi ông ta ở Tương Tây, tôi tận mắt thấy ông ta chơi gái. Ông ta và vợ ông ta còn là vợ chồng gương mẫu, một nhà ba người dự định khi con tốt nghiệp đại học sẽ di dân ra nước ngoài, cho tới bây giờ chưa từng đề cập đến việc ly hôn với vợ ông ta. Ông ta làm những chuyện này chẳng hề liên quan đến cô, ông ta là lợi dụng cô. Mà cô xem thử cô nhận được cái gì? Mấy cái túi hiệu? Còn có tội danh đổ lên người cô. Không, có lẽ không phải đồng phạm, tôi nghe nói bây giờ Hồ Hành Kiến đổ rất nhiều tội danh lên đầu cô, còn nói là cô lừa anh ta lợi dụng ông ta.”

“Mày nói bậy, mày lừa tao!”

Lý Hưng Ngộ nói: “Tạ Vũ nói không sai. Tối nay bên cảnh sát đã công bố những tin này, sáng mai cô có thể thấy.”

Tiêu Đình Đình nằm rạp dưới đất khóc không thành tiếng: “Mày lừa tao! Không thể nào! Anh ấy nói thật lòng với tao, anh ấy nói sẽ lấy tao.”

Có lẽ cô gái này đã biết, chẳng qua là muốn tiếp tục lừa mình dối người mà thôi. Cho dù rơi vào lao tù, nhưng tình yêu đẹp đẽ ít nhất không tan biến, đối với cô ta mà nói, việc này cũng coi như là sự an ủi còn sót lại. Cô ta không thể tự mình lừa mình được nữa, đây mới là khoảnh khắc bi thảm nhất.

Tạ Vũ nói: “Chuyện cô nên làm bây giờ không phải là tìm tôi trả thù. Mấy người dính líu vào vụ án hơn mười triệu, nếu xử thật thì sẽ không nhẹ lắm đâu. Chuyện quan trọng bây giờ của cô là tìm luật sư giảm trách nhiệm cho mình đến mức nhẹ nhất, tuyệt đối đừng ngu mà ôm vào mình. Những chuyện không liên quan đến cô có lẽ không rõ ràng như vậy, nhất định phải kiên quyết phủ nhận. Cô nhất định đừng thừa nhận những chuyện Hồ Hành Kiến đổ cho cô. Đã làm sai thì phải bị trừng phạt, nhưng cô có thể chọn cách nhẹ nhất. Nếu may mắn, thì cô ngồi tù một, hai năm là ra được. Cô còn trẻ không cần thiết phải vì một tên cặn bã mà đi vào ngõ cụt, khả năng trở mình còn rất nhiều, chưa đến giây cuối cùng thì đừng vứt bỏ bản thân.”

Tiêu Đình Đình ngẩng đầu, khuôn mặt dưới đèn đường đầm đìa nước mắt: “Tôi vốn đã phạm tội, bây giờ còn cầm dao hành hung, đời này tôi không còn cơ hội trở mình nữa rồi.”

Tạ Vũ nói: “Tôi không báo cảnh sát, chỉ cần cô có thể nghĩ thông suốt, chuyện tối nay tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra.”

Tiêu Đình Đình nghẹn ngào hỏi: “Tại sao cô giúp tôi?”

Tạ Vũ nói: “Con người đều có lúc lầm đường lạc lối. Chuyện này ở mức độ rất lớn, cô là bị Hồ Hành Kiến lừa gạt. Cô chẳng qua trẻ người non dạ, cộng thêm hám của một chút thôi. Nhưng nói đi phải nói lại, ở Thượng Hải này, có mấy người phụ nữ không hám của chứ? Tôi không ác độc như vậy, dồn một cô gái vốn không xấu xa hoàn toàn vào chỗ chết đâu.”

Lý Hưng Ngộ nhíu mày: “Thật sự không báo cảnh sát sao?”

Tạ Vũ lắc đầu: “Anh buông cô ấy ra đi.”

Lý Hưng Ngộ thử buông tay ra, Tiêu Đình Đình quả nhiên không nổi điên nữa. Cô ta bụm mặt từ từ ngồi dậy, ngừng chốc lát rồi đứng lên, không nhìn Tạ Vũ nữa, mà cúi đầu quay người đi từng bước rời khỏi.

“Em không sợ cô ta đến gây phiền phức cho em nữa sao?” Lúc này Lý Hưng Ngộ mới thấy cánh tay Tạ Vũ đang bịt lại, “Em bị thương rồi, tôi đưa em đi bệnh viện.”

Tạ Vũ gật đầu, rồi nói: “Tôi tin cô ấy sẽ không làm vậy.”

Lý Hưng Ngộ: “Trái tim em đúng là lớn thật.”

Hai người lên xe, Tạ Vũ ngồi trên ghế phụ liếc anh ta một cái: “Sao anh lại xuất hiện ở đây?”

Lý Hưng Ngộ cười: “Mấy ngày nay em đúng là người nổi tiếng, tôi cũng là lo liệu em có thể chuốc lấy phiền phức lớn gì không, sáng sớm đã muốn tới tìm em. Nhưng công việc bề bộn chẳng có thời gian rảnh, tối nay đúng lúc làm xong việc thì lái xe sang, không ngờ gặp phải chuyện này, cũng coi như may mắn.”

Tạ Vũ cười cười: “Tối nay cảm ơn anh, tôi coi như nợ anh một mạng.”

Lý Hưng Ngộ nói: “Nhưng em cũng sẽ không lấy thân báo đáp.”

Tạ Vũ cười ngượng: “Bất kể thế nào, tôi thật sự rất cảm kích. Ngoài chuyện lấy thân báo đáp ra, anh chọn cách để tôi tỏ ý một chút đi.”

Lý Hưng Ngộ nhướng mày nói: “Hay là ngày mai mời tôi ăn cơm, cũng coi như là ngày cuối cùng của năm nay. Hiếm khi năm nay tôi cô đơn một mình, đón giao thừa cùng tôi thế nào?”

Tạ Vũ gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Nhát dao Tiêu Đình Đình đâm vào cánh tay Tạ Vũ không nghiêm trọng lắm, nhưng cũng khâu mười mấy mũi. Từ bệnh viện giày vò ra đã gần mười hai giờ.

Lý Hưng Ngộ luôn ở bên cô, cuối cùng còn lái xe hộ tống cô đến cổng chung cư.

Tạ Vũ rất biết ơn người đàn ông từ trên trời rơi xuống này.

Nhưng cũng chỉ là biết ơn mà thôi.

Cô đi vào nhà ngồi trên sofa nghỉ một lúc rồi mới móc di động ra. Lục Viễn không gọi điện thoại, nhưng gửi rất nhiều tin nhắn, về cơ bản đều là hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

Tạ Vũ cong khóe môi, gọi cho anh.

Di động vừa nối được, đầu bên kia nhận máy ngay, trong tiếng rẹt rẹt tín hiệu không tốt quen thuộc, giọng nói vô cùng nóng ruột của Lục Viễn truyền ra: “Tạ Vũ, em thế nào rồi?”

Tạ Vũ nói: “Em không sao.”

Lục Viễn nói: “Ban nãy trong điện thoại anh nghe thấy em kêu cứu, đã xảy ra chuyện gì?”

Tạ Vũ nói đúng sự thật: “Tiêu Đình Đình đột nhiên tấn công em.”

Giọng Lục Viễn dường như hơi đổi tông: “Vậy em có bị thương không?”

Tạ Vũ cười: “Bị thương nhẹ thôi. Anh nghe giọng em là biết không có chuyện gì rồi. Ban nãy điện thoại không ngắt, anh chắc chắn giật nảy mình rồi.”

Lục Viễn trầm mặc một lúc, nói: “Ừm.”

Đâu chỉ là giật nảy mình, sự lo lắng và sợ hãi vô lực đó, cô sẽ không hiểu.

Tạ Vũ nói: “Em không sao đâu, anh đừng lo. Coi như còn may, đúng lúc có một người bạn đi ngang qua đã cứu em.” Cô dừng một chút, đột nhiên lại như thuận miệng nói, “Nhưng mà, em thật sự hi vọng người đi ngang qua là anh.”

Lục Viễn lại trầm mặc một lúc, mới khẽ nói: “Anh xin lỗi.”

Tạ Vũ: “Xin lỗi gì cơ?”

Lục Viễn nói: “Anh không ở bên cạnh em.”

Tạ Vũ ngẩn ra, viền mắt hơi nóng lên, nhưng lại vờ như lơ đễnh cười nói: “Em không sao thật mà. Cho dù anh ở Thượng Hải thì cũng không chắc chắn lúc nào cũng ở bên cạnh em được. Chuyện gì nên đến sẽ đến thôi, nhưng Tiêu Đình Đình chắc sẽ không tới gây phiền phức cho em nữa đâu, anh đừng lo.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui