"Tạ Khiên."
Tạ Khiên ngẩng đầu, phát hiện Nguyễn Chi không biết quay lại từ bao giờ, đang đứng cách đó hai mét, một người đứng ở nơi ánh sáng không chiếu đến, cả khuôn mặt đều giấu trong bóng tối, không chút biểu cảm, vừa nhìn có chút dọa người.
"Ừng ực."
Tạ Khiên lặng lẽ nuốt nước bọt, "Sư, sư tỷ."
Nguyễn Chi đứng tại chỗ không động đậy: "Đệ ra đây một lát."
Tạ Khiên đột nhiên có dự cảm, hắn lề mề bò ra, ngập ngừng ôm kiếm đi đến trước mặt Nguyễn Chi.
Hai người cùng đi ra khỏi động.
"Nguyễn sư tỷ, tỷ tìm ta......có chuyện gì?"
Tạ Khiên không khỏi thấp thỏm hỏi.
Nguyễn Chi nhìn động tác ôm kiếm của hắn, giống như nhìn thấy bản thân vừa gà vừa hoảng loạn, lời nói ra dịu dàng hơn nhiều so với dự tính: "Những lời ngươi vừa nói ta nghe thấy hết rồi."
Cô dừng lại một chút, đang nghĩ lời tiếp theo.
Cảm thấy Tạ Khiên không chỉ gà mà còn nhát gan, nói nặng lời quá nhỡ đâu đả kích thằng nhỏ thành đồ ngốc luôn thì phải làm sao?
Tạ Khiên mơ hồ chớp mắt, nhìn thấy rõ sự bối rối trên mặt Nguyễn Chi, đột nhiên nhận ra: Nguyễn sư tỷ, là đang thẹn thùng!
Nguyễn Chi cuối cùng cũng nghĩ xong:
"Tạ sư đệ, cả đời này ta đều- -" sẽ không thích Tiêu Ước.
"Còn chưa nói được một chữ Tạ."
Tạ Khiên đã học được cách cướp lời, biểu cảm "đệ đều hiểu", mắt rưng rưng nhìn Nguyễn Chi, "Sư tỷ, ta hiểu ý của tỷ! Những lời ta nói đều xuất phát từ đáy lòng, tỷ không cần cảm ơn ta."
Nguyễn Chi: "......"
Cô lặng thinh một lúc, trải qua nội tâm đấu tranh kịch liệt, cuối cùng khá gian nan giơ tay vỗ bả vai Tạ Khiên, thành khẩn nói: "Về tìm miếng đất mà làm ruộng đi, thế giới bên ngoài đối với đệ mà nói quá nguy hiểm."
Tạ Khiên sững sờ, sau đó kích động bắt lấy cánh tay cô: "Nguyễn sư tỷ, làm sao tỷ biết lý tưởng của ta là làm ruộng!"
".....chắc là nghe theo tiếng gọi của con tim đó."
Có thể đó là các tế bào trong cơ thể đệ đang cố gắng cứu vớt sinh mệnh của đệ đấy.
Nguyễn Chi quay lại trong sơn động, nhìn thấy Tiêu Ước đang đỡ lấy vách tường đứng dậy, sắc mặt hắn vẫn hơi nhợt nhạt, nhưng trừ trạng thái hơi phù phiếm, vết thương trên người cũng chỉ là chảy máu bình thường.
Nguyễn Chi đột nhiên nghĩ lại thù oán bị tóm cổ, giơ kiếm ngang cánh tay, chặn đường đi của Tiêu Ước, ngữ khí rất chảnh:
"Ngươi muốn đi là đi?"
Tiêu Ước im hơi lặng tiếng ghé mắt nhìn cô, ánh mắt vô thức xượt qua tay phải của cô, vết thương đã được xử lý lần nữa, máu thấm trên váy không có cách nào xóa bỏ, đỏ tươi đến chối mắt.
Tạ Khiên thò đầu ra: "Đúng đấy, Tiêu sư huynh huynh nên xử lý vết thương đã, rồi đi cũng không muộn."
Tiêu Ước ngầm đồng ý đề nghị này, lại ngồi lại."
Nguyễn Chi đầu đầy chấm hỏi: ngươi không phản khách tý nào hả?? Thế này một tý thù ta muốn báo cũng cảm giác sắp không còn rồi!
Tạ Khiên nghĩ đến cái gì, nói với Nguyễn Chi: "Nguyễn sư tỷ, tỷ còn nhiều băng gạc không?"
Đúng là có.
Nguyễn Chi lấy băng gạc ra, phát hiện thuốc trị thương dùng hết rồi, liền mò bình cao Tuyết Lộ từ trong ngực ra, đều đưa cho Tiêu Ước, lạnh nhạt nói: "Chỉ có thế này."
Hố nam chính là kỹ năng sống.
Dù sao nam chính cũng không bị hố chết được, phải làm việc có chủ đích, còn phải phối hợp bị vả mặt; ngẫu nhiên cọ hào quang nam chính tiếp tục con đường của pháo hôi, tránh cho không theo kịp cốt truyện phát triển.
Vì vậy, Nguyễn Chi mặc dù sợ nam chính không qua vòng hai được mà đưa thuốc, nhưng cũng không nhiều lời.
Cô với vị nam chính này cũng không phải đồng bạn thân thiện.
Tiêu Ước nhận ra bình cao Tuyết Lộ này, trên bình khắc ấn ký của Tiêu gia, đối với hắn mà nói quá dễ nhận ra.
Nguyễn Chi rõ ràng cũng bị thương, lại đưa thuốc trị thương tốt nhất này cho hắn.
Hà tất.
"Cao Tuyết Lộ chỗ ta vẫn còn."
Tiêu Ước đưa trả lại cao Tuyết Lộ, nhưng lại nhận lấy băng gạc, "Đa tạ"
Nguyễn Chi "Ừ" một tiếng, không chút do dự cầm cái lọ về, đối với việc Tiêu Ước khó được chủ động nói nhiều với cô hoàn toàn không quá kích động.
Nên nói, cô căn bản không có phản ứng thừa thãi.
Tiêu Ước mơ hồ cảm giác chỗ nào không đúng, hình như trước đây Nguyễn Chi không phải như vậy, nhưng cô lại thực sự trước sau như một bảo vệ hắn, thậm chí đến bình thuốc cũng phải cất giấu cẩn thận, không nỡ dùng.
Vết thương xử lý xong.
Ba người đứng trước sơn động.
Tạ Khiên nhìn trái nhìn phải, phát hiện hai vị này đều không có ý mở miệng trước, nhận lấy áp lực không biết tên, không chút tự tin hỏi: "Tiếp theo, chúng ta liền đi tìm hoa Phượng Hoàng hả?"
Nguyễn Chi và Tiêu Ước đồng thời nhìn hắn.
Tạ Khiên run cầm cập.
Nguyễn Chi nói: "Cái gì là"chúng ta"?"
Căn bản không có cái gọi là "chúng ta", Tiêu Ước vốn dĩ không có khả năng đi cùng bọn họ.
Lời Tiêu Ước gần như là nói ra đè lên âm cuối của cô: "Ừ, đi thôi."
"- -Ừ???"
Nguyễn Chi không dám tin quay lại nhìn chằm chằm Tiêu Ước.
Tiêu Ước nhìn bộ dáng này của cô, lại cảm giác được một cảm xúc xa lạ không thể giải thích, cực kỳ nhỏ bé.
Hắn có thể xác định, Nguyễn Chi đang vì chuyện gì đó mà giận dỗi hắn, cho nên cô biểu hiện khác với trước kia, nhưng hắn không rõ là chuyện gì.
Tạ Khiên ngược lại lập tức vui vẻ: "Có Tiêu sư huynh với Nguyễn sư tỷ đồng hành, hoa Phượng Hoàng chắc chắn là dễ dàng trong tầm tay!"
Tiểu đội ba người cứ như thế thành lập.
Nguyễn Chi đối với việc trong phạm vi nhiệm vụ cọ hòa quang nam chính không có dị nghị gì, chỉ là cảm tháy Tiêu Ước người này thay đổi rồi, trên đường không nhịn nhìn hắn nhiều hơn.
Tiêu Ước bị cô nhìn đến tâm tình thấp thỏm, chậm lại mấy bước, đi ngang với cô, thấp giọng nói: "Chuyện cái hố, còn chưa cảm ơn muội, vất vả rồi."
Hóa ra hắn vì chuyện này mới mang theo cô.
Nguyễn Chi sáng tỏ, miệng nói: "Không cần cảm ơn, ta không phải vì ngươi."
Không đúng.
Cái hố đó đúng là đào vì nam chính mà, chỉ là không trúng chiêu.
Nguyễn Chi sửa lại một xíu.
Tiêu Ước đem biểu cảm của cô thu vào đáy mắt: "Ta hiểu."
Nguyễn Chi nhìn hắn: "......Ta cảm thấy ngươi có thể là chưa có hiểu."
"Lần sau đừng làm thế nữa."
Tiêu Ước nói xong, nhớ ra câu này hắn mới nói cách đây không lâu, "Ta cũng không cần muội mạo hiểm đến cứu."
"......Được."
Nguyễn Chi cuối cùng vẫn giãy giụa một chút, "Nhưng ta thật sự không đến cứu ngươi."
Tiêu Ước gật gật đầu, biểu cảm bình tĩnh, thậm chí không thèm nghĩ sâu xa tính khả năng của lời cô nói: "Như thế là tốt nhất."
Nguyễn Chi: "....."
Tác giả rốt cuộc thiết lập cho nam chính bao nhiêu tính tự luyến với tự tin thế!
Mặt có đẹp nữa cũng có tác dụng gì! Thế này là không có em gái nào thích đâu!
Tạ Khiên có ý cách xa bọn họ, lờ mờ nghe thấy một phần đối thoại, không nhịn được ngẩng lên trời thở dài: tình yêu quả nhiên đắng cay mặn ngọt gì cũng có, làm cho con người ta thích thú cũng làm con người ta sầu não.
Hoa Phượng Hoàng giấu ở nơi sau núi, nơi đó khả năng có trận pháp, linh thú, kiếm khí, các loại khảo nghiệm vân vân.
Kiếm tu tinh thông kiếm đạo, nhưng không thể đối với các sự vật khác không chút hiểu biết, bởi vì phần lớn người còn cách "một kiếm phá trăm trận" rất xa.
Sau đó, ba người Nguyễn Chi liền đến trước nơi kiếm khí trấn giữ hoa Phượng Hoàng, lại lần nữa chạm mặt nhóm người ám toán Tiêu Ước lần trước.
Vở kịch lớn của năm: mai, khai, nhị, độ.*
*Mai khai nhị độ (梅开二度): một thành ngữ, ý là cùng một chuyện mà thành công hai lần, hay ở hiện đại, mai khai nhị độ ý nói có cảnh bị lặp trong video.
Song phương đều rất cạn lời.
Vô cùng cạn lời.
Nguyễn Chi lắc lắc đầu: "Có lẽ, đây chính là số phận an bài."
Tên cầm đầu bây giờ cứ nhìn thấy Nguyễn Chi là tức giận, lớn tiếng phản bác: "Số phận an bài cái dắm chó gì! Ai số phận an bài với ngươi!"
"Đây là ngươi tự mình đa tình."
Lúc nói chuyện, Nguyễn Chi có ý ám chỉ nhìn Tiêu Ước, "Ta nói số phận an bài, là chỉ hôm nay an bài ngươi rốt cuộc cũng phải bị ta dạy dỗ một trận."
Lời vừa nói xong, Tiêu Ước liền rút Đoạn Thủy kiếm ra.
Thân kiếm rít nhẹ một tiếng, như trân châu rơi trên đĩa ngọc, cực kỳ êm tai.
Nguyễn Chi: "......"
Mặt trì độn hỏi Tiêu Ước: "Ngươi rút kiếm làm gì?"
"?"
Tiêu Ước nói: "Không phải vừa nãy muội đánh mắt cho ta, bảo ta rút kiếm phối hợp sao?"
Nguyễn Chi đột nhiên nghẹn lại: "......"
Đối diện không cam lòng yếu thế, lần lượt rút kiếm, nhưng có mấy người rõ ràng do dự, động tác rút kiếm trì trệ chậm chạp.
Tạ Khiên run rẩy, nửa thân kiếm vẫn còn kẹt trong vỏ, chậm chạp rút không ra.
Gan của hắn chắc là chỉ lớn hơn cây xấu hổ một tẹo, cũng không biết bao nhiêu năm nay an ổn lớn lên kiểu gì.
Đối diện đã năm bè bảy mối, bọn họ bên này hai người thương tật, một cây xấu hổ.
Tình huống không mấy lạc quan.
Phải nghĩ cách.
Ánh mắt Nguyễn Chi nhanh chóng đảo hai vòng, đứng về trước một bước, đứng bên cạnh Tiêu Ước, đồng thời vươn tay ra sau lưng nhanh chóng đẩy kiếm của Tạ Khiên về lại vỏ, cao giọng nói: "Vị sư huynh dẫn đầu này, vốn dĩ ban đầu chuyện này là ân oán giữa ngươi và Tiêu sư huynh, chuyện đến nước này, chúng ta hai bên đều có lỗi, vốn dĩ mỗi người nên nhường một bước, nhưng oán giận vẫn còn."
"Nhưng chúng ta dù sao cũng là Tầm Hoa tông đệ tử, là kiếm tu coi kiếm như thân thể. Nếu như có thù oán, chúng ta đương nhiên dùng kiếm đáp trả! Sư huynh không bằng sảng khoái đấu một trận, đường đường chính chính giải quyết chuyện vô lý này!"
Lời nói nói đến dõng dạc hùng hồn, Nguyễn Chi đã sớm nhìn ra sự uể oải của những người đối diện, sau đó liền dịu giọng nói: "Ta biết các vị sư huynh đều niệm tình đồng môn, không muốn làm cho mọi việc trở nên khó coi, ồn ào đến trước mặt trưởng môn. Đấu xong cho dù kết quả như nào, chúng ta cũng coi như việc này chưa từng xảy ra, thế nào?"
Tên cầm đầu còn chưa thể hiện thái độ, các đệ tử bên cạnh đã lần lượt nhỏ giọng khuyên hắn đáp ứng, đều đồng ý với đề nghị của Nguyễn Chi.
Bọn hắn lúc đầu nhất thời nóng đầu, nghĩ là không ai nhìn thấy, tính tình Tiêu Ước cũng sẽ không chủ động nói ra chuyện mất mặt này, bây giờ có nhân chứng rồi, nếu thật sự ồn đến chỗ Trưởng môn nhân căn bản không dễ giải quyết, đều bắt đầu sợ hãi; dù bọn họ cũng có tổn thất, cũng thực sự không muốn vì chuyện này mà tốn hơi tốn sức nữa.
"Vậy......được."
Tên cầm đầu nhận lời.
Nguyễn Chi nhanh chóng nghiêng đầu, dựa gần về phía Tiêu Ước, thấp giọng hỏi: "Ngươi nắm chắc mấy phần thắng?"
Cô dễ suy tính chuyện bỏ chạy.
Mũi Tiêu Ước đột nhiên tràn ngập mùi hương từ tóc cô, theo bản năng ngừng thở, ánh mắt vừa rơi xuống đã lập tức rời đi, thoáng nhìn qua cái cằm trắng nõn, thanh tú của cô, khóe môi thận trọng mím lại.
"Mười phần."
"Đúng là ngông cuồng."
Nguyễn Chi bất giác cười một chút, "Thế ngươi đi di."
Tiêu Ước im lặng nắm lấy kiếm Đoạn Thủy: "Ừ."
Hắn đi về phía trước, đất trống ở giữa vừa hay có thể làm nơi đánh nhau.
Tạ Khiên không nghe thấy lời họ nói, cọ đến hỏi Nguyễn Chi: "Nguyễn sư tỷ, Tiêu sư huynh trên người còn có vết thương, thế này có ổn không?"
"Đối diện đã người đông thế mạnh, nếu thật sự tất cả cùng lên, tình huống ngược lại so với Tiêu Ước một mình lên còn tệ hơn."
Nguyễn Chi nhẹ giọng giải thích, "Hơn nữa, vị sư huynh kia không phải thích chơi ám chiêu sao? Đằng trước có lời nói đầy dõng dạc đó, được cả hai bên chấp nhận, đằng sau lại băn khoăn trưởng môn, hắn bắt buộc phải nghiêm túc đấu với Tiêu Ước một trận. Dưới tình huống đó, nếu như hắn thắng, việc hắn ám toán mà bị bại lộ sẽ mất hết mặt mũi.Vì thế càng rõ ràng hắn không bằng Tiêu Ước, không có chuyện ám toán, căn bản hắn không thể thắng.
Tạ Khiện trợn mắt há mồm: "Thì ra là thế.....Nguyễn sư tỷ, tỷ đúng là lợi hại!!"
Đã từng, ta cho rằng cả ta và ngươi đều là gà.
Không ngờ, ta gà như cũ, ngươi lại lén lút cày cấp.
Tu vi Tiêu Ước cao hơn hắn, lại không đứng xa như phía đối diện, những lời này đã nghe được ba năm rõ mười, khóe miệng hơi cong cong, bắt gặp ánh mắt của tên cầm đầu, ánh mắt càng thêm lạnh lùng: "Mời."
Trận này Tiêu Ước thắng.
Phát giác phía đối diện không lập tức dời đi, Nguyễn Chi hai ba bước đi lên phía trước, định uy hiếp tên cầm đầu ra lệnh cho đám tiểu nhân, vừa xông về trước cánh tay đã bị Tiêu Ước túm chặt.
" Đừng kích động."
Tiêu Ước nói một câu, ngước mắt lên lạnh lùng nói: "Còn ai muốn đấu với ta, đều có thể tiến lên."
Câu này đủ ngông đủ vênh váo.
Đám người đối diện nhìn nhau, một giây sau liền kéo tên cầu đầu gục dưới đất xám xịt bỏ đi.
Bất mãn trong lòng Nguyễn Chi đối với việc Tiêu Ước lại lần nữa cản đường mình không còn, miễn kết quả tốt là được.
"Mạo phạm rồi."
Tiêu Ước buông cánh tay cô ra, hơi do dự khuyên bảo: "Lần sau cho dù có tức giận tốt nhất không nên kích động như vậy."
Trước đây hắn không muốn nhiều lời với Nguyễn Chi, sợ cô nắm lấy cơ hội dán vào, hoặc là cho rằng đó là tín hiệu hắn thay đổi thái độ. Từ sau khi cô khỏi bệnh xuống giường, đúng là đã thay đổi so với trước kia, cho dù chỉ là giờ vờ, cũng tốt hơn rất nhiều những lần thể hiện tình cảm nồng nhiệt trước kia.
Nguyễn Chi cãi lại: "Ta là muốn qua uy hiếp sư huynh cầm đầu đó."
Tiêu Ước nhăn mày không đồng ý:
"Uy hiếp đồng môn, nếu những chuyện này bị trưởng môn biết, muội cũng sẽ cùng bị liên lụy."
Nguyễn Chi: "Lúc hắn trúng bẫy rớt hố, ta đã bị liên lụy dính dáng tới rồi."
Tiêu Ước: "......"
Hồi lâu.
Tiêu Ước bất lực nói: "Muội thật sự không cần vì ta làm đến mức này."
Nguyễn Chi: "............"
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó vô cùng nặng nề, chậm rãi nói:
"Tiêu Ước ngươi có từng nghĩ đến."
"Đời này của ngươi, khả năng vẫn luôn sống rất hồ đồ."
Tiêu Ước:"?"