Editor: Lynh
Thứ hai ngày 23 tháng 12
Giang Diễn Nhất, tên thật dễ nghe.
Cả tên lẫn chủ nhân, mình đều thích.
Nhưng thật nực cười, mình lại biết được tên của cậu qua miệng người khác
–
Thứ ba ngày 24 tháng 3
Liên tục mấy tháng này đều có thể gặp cậu, nhưng hôm nay không có gặp.
–
Đêm Giáng Sinh, mọi người trong lớp tụ hội lại, tổ chức ngay ở quán KTV gần trước học.
Ghế lô cực kỳ náo nhiệt, tiếng cười nói hòa với tiếng hát tràn ngập cả không gian.
Mấy thằng con trai đang hát hồ, tụi con gái phần lớn đều ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm.
Có người hỏi một câu: “Ủa, sao Lâm Sơ không đi vậy?”
“Đúng nha, nhỏ đó đâu rồi?”
Nghe vậy, Dư Hiểu Đồng ngó nghiêng xung quanh: “Hình như không tới.”
Vì thế mọi người cùng nhìn về phía bạn thân Lâm Sơ, Phương Thấm.
Phương thấm chú ý tới ánh mắt tò mò của mọi người, sững sờ vài giây, ấp úng trả lời: “À, tao, tao cũng không rõ lắm, nhưng hình như là vì…”.
||||| Truyện đề cử: Thiên Kim Tiểu Thư Làm Tình Nhân |||||
Dư Hiểu Đồng thấy cô nàng lắp nửa ngày, nhịn không được hỏi: “Vì sao?”
“Cứ xem như là… Thất tình đi.” Phương thấm nói.
Vừa nghe được lời mấy cô gái, các nam sinh thấy tẻ nhạt, nói câu “Nhàm chán” rồi sôi nổi quay đầu ai làm việc nấy.
Chỉ có các nữ sinh vẫn tụ tập một chỗ, đuổi theo Phương Thấm hỏi: “Thất tình? Không đúng, Lâm Sơ có bạn trai sao?”
“Không phải đâu, tao nhớ mấy ngày trước Lâm Sơ còn nói muốn xin Wechat ai cơ mà, sao hôm nay đột nhiên lại thất tình?”
Phương Thấm gãi cổ, như đang do dự xem có nên nói hay không.
Dư Hiểu Đồng thử thăm dò hỏi: “Không phải là vì người nó muốn xin Wechat từ chối chứ?”
“Đương nhiên không phải!” Phương Thấm vội vàng xua tay.
Mọi người thấy phản ứng quá mức kích động này của cô nàng, đều nhanh chóng hiểu rõ rất cả.
“Nó cũng chưa yêu đương với nam sinh kia nên cũng không tính là thất tình đi?”
Phương Thấm thấy mọi người đều hiểu rõ, không tiếp tục che dấu, thẳng thắn: “Ừ, Lâm Sơ nghĩ rằng nó chắc chắn sẽ thành công nên… Sau khi lớp học thêm tan học thì trực tiếp chặn người ta ở cửa, kết quả bị tự chối.”
“Hơn nữa, nam sinh kia cực kỳ lạnh nhạt, không thèm nói mấy câu với nó đã bỏ đi” Phương Thấm nói, “Lâm Sơ lại là người ngoan cố, tất nhiên là rất tức giận, chạy vọt lên, hỏi cái anh ấy vì sao không thích nó.”
“Sau đó thì sao?” Có người hỏi.
“Sau đó, nam sinh kia nói đã có người mình thích rồi…” Phương Thấm chậm rãi nói.
Trần Tê vẫn luôn ngồi cạnh Dư Hiểu Đồng cầm điện thoại chơi game, rốt cuộc cũng ngước mắt lên, trên màn hình nhân vật của cô bị quân địch đánh chết, màn hình hiện hai chữ “Thất bại”.
Dư Hiểu Đồng cũng ngây người vài giây, quay đầu xem phản ứng của Trần Tê, thận hỏi: “Tê Tê?”
“Nè, mày nghe tao nói, chắc vì muốn từ chối Lâm Sơ nên anh ta mới tìm bừa một lý do mà thôi,” Dư Hiểu Đồng nói năng lộn xộn, “Không chắc anh ấy đã có người trong lòng đâu.”
Trần Tên ngừng một lát, nhếch môi: “Ừ.”
Không sao, cô đã sớm nghĩ ngày này sẽ đến.
Dù sao bọn họ cũng chỉ là người lạ mà thôi, cậu không phải bạn trai cô.
Cậu thích người khác cũng không liên quan đến cô.
Cô chỉ cần biết cậu đang hạnh phúc là được.
Cho dù trong phần hạnh phúc này, không tồn tại người tên “Trần Tê”.
Cho dù cô sẽ khó chịu.
–
Thứ tư ngày 25 tháng 12
Hôm nay gặp được cậu.
Hóa ra, cậu có crush rồi.
Người được cậu thích có phải đã từng cứu vớt cả hệ ngân hà hay không? Thật hâm mộ.
Nếu cậu đã thích người khác, mình quyết định, bắt đầu từ ngày mai, không được tiếp tục thích cậu.
Phải ngăn cản kịp thời.
Hôm nay là ngày cuối cùng mình thích cậu, cho nên,
Giáng Sinh vui vẻ, Giang Diễn Nhất.
Thứ năm ngày 26 tháng 12
Đã ba ngày liên tục không gặp cậu.
Đúng rồi, mình không thích cậu, chỉ là thói quen viết nhật ký mỗi ngày thôi.
Thứ sáu ngày 27 tháng 12
Hôm nay cũng không gặp được cậu.
Kệ đi mình không thèm để ý.
Thứ ba ngày 31 tháng 12
Tám ngày liên tục không gặp cậu.
Thứ ba ngày 7 tháng
Mình còn chưa gặp được cậu.
Mình hoảng sợ.
Mình sợ hãi, sợ sẽ mãi mãi không gặp lại cậu nữa
–
Từ ngày 24 tháng 12, Trần Tê chưa từng gặp lại cậu.
Vào ngày thứ năm mươi sáu không gặp được Giang Diễn Nhất, Trần Tê không còn ghi chép hôm nay có gặp được Giang Diễn Nhất hay không.
Vài chiếc lá còn sót lại trên cành ngô đồng cuối cùng cũng rơi xuống, từ từ đáp xuống mặt đất.
Chút hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng bị 56 ngày này vùi dập.
Lá ngô đồng vàng úa mang tâm tư chua xót, thanh tao cả thời thiếu nữ rơi trên mặt đất, bị gió thu thổi bay.
Lá ngô đồng đã bay mất nhưng tâm tư ngày nào vẫn còn đó.
Đột nhiên Trần Tê nhớ lại cô đã từng nhìn thấy một câu hỏi trên mạng: Con người dựa vào cái gì để đo lường thích hoặc tình yêu?
Bây giờ cô đã có đáp.
Đáp án là: Dựa vào nỗi đau sau chia li.
–
Mùa xuân tới, người kia vẫn không về.
Ngày 8 tháng 3 là sinh nhật Dư Hiểu Đồng.
Trần Tê ăn cơm tối ở nhà Dư Hiểu Đồng xong, hai người kéo tay nhau đến hiệu sách mua ít tài liệu.
Khi đến quầy bán bút, Trần Tê nhớ ra chiếc bút mình vẫn hay dung sắp hết mực rồi.
Cô bước đến, xem xét nên mua loại bút nào.
Chiếc lần trước mua thường xuyên bị tắc mực nên lần này cô có kinh nghiệm hơn, trước khi mua bút phải viết thử.
Trần Tê chọn một cây bút, lấy tờ giấy nhớ dán sắp bên cạnh, mở nắp bút viết thử.
Viết vài nét lên giấy.
Không biết từ khi nào Dư Hiểu Đông đứng bên cạnh cô đã ghé lại đây, nhìn tờ giầy Trần Tê dùng để thử bút, cả người nháy mắt sững lại, ngẩn ra hồi lâu.
Trần Tê tò mò nhìn cô nàng, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Mày có biết mày viết gì không?” Dư Hiểu Đồng nhìn thẳng vào mắtTrần Tê, hỏi lại cô.
Trần Tê cảm thấy Dư Hiểu Đồng có chút khó hiểu, vừa cúi đầu nhìn tờ giấy kia, vừa nghĩ xem cô đã viết gì khiến Dư Hiểu Đông kinh ngạc đến vậy?
“Không hiểu mày phản ứng mạnh như vậy làm gì, không phải chỉ là thử bút thôi sao,” tầm mắt chuyển qua tờ giấy, Trần Tê nhìn dòng chứ mình đã iết, “Tao viết cái gì ——”
Đang nói thì ánh mắt nhìn đến ba chữ trên giấy, bỗng dừng lại.
Mấy từ còn lại bị cô nuốt trở về.
Tay Trần Tê cầm bút vẫn lơ lửng giữa không trung, cô đột nhiên cảm thấy ba chữ trên giấy thật chói mắt.
Đâm thẳng vào hốc mắt cô.
Chữ viết trên giấy tinh tế, trên giấy viết ba chữ “Giang Diễn Nhất”.
Cô thật sự viết tên cậu trong vô thức.
Có phải cô bị điên rồi hay không?
Dư Hiểu Đồng nhìn ba chữ kia, bỗng nhớ tới mấy ngày này Trần Tê chưa từng thấy Giang Diễn Nhất.
Trần Tê ngoài miệng nói cô muốn từ bỏ cậu ta, sẽ không tiếp tục thích, càng sẽ không trộm ngắm cậu trên đường đi học.
Nhưng bắt đầu từ mấy tháng chưa gặp được Giang Diễn Nhất, Trần Tê luôn đến muộn.
Trần Tê quá ngốc, cô ngốc đến mức đứng trên đường ngô đồng hơn một tiếng, nghĩ rằng có thể chờ người ta.
Dư Hiểu Đồng nhịn không được nói cô có phải mắc bệnh rồi hay không, cả buổi sáng tuyết rơi dày, mày ngồi trên đường đợi? Còn muốn sống nữa không?
Trần Tê khóe mắt ửng hồng, hai mắt liếc nhìn vô định, hồn như lìa khỏi xác, vẫn không nhúc nhích.
Qua nửa ngày, mới từ từ ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn, Trần Tê hỏi: “Có phải tao sẽ không gặp lại cậu ấy nữa không?”
Vì sau cậu đột nhiên biến mất?
Dư Hiểu Đồng sửng sốt vài giây, nhẹ nhàng an ủi cô: “Chắc cậu ta chỉ chuyển trường thôi, đừng nghĩ nhiều.”
“Đã rất lâu rất lâu rồi tao không gặp được cậu ấy.”
Nửa ngày.
Dư Hiểu Đồng nhẹ giọng hỏi: “Thích cậu ta đến vậy sao? Một người lạ mà thôi, mày không biết gì về cậu ta cả, ngoài trừ tên mày còn biết gì nữa?”
“Cậu ta chỉ là người lạ không hề qua trọng thôi, Trần Tê, mày biết không? Cậu ta,” Dư Hiểu Đồng ngừng một lát, khẽ cắn môi, nhẫn tâm nói, “Cậu ta có khi còn không biết tên cậu, có lẽ căn bản không biết đến sự tồn tại của mày.”
Trần Tê chậm rãi nhìn về phía Dư Hiểu Đồng, mở miệng: “Tao vẫn luôn cảm thấy nhất kiến chung tình, là một việc thật hoang đường, rất viển vông.”
“Tao cũng từng cho rằng tao chỉ là nóng não lên, qua một thời gian, là có thể lãng quên, rốt cuộc cậu ấy cũng chỉ là một người xa lạ, nhưng hình như, không đơn giản như vậy,” Trần Tê rũ mắt, nói, “Ngày thứ ba mươi bảy chưa gặp được cậu ấy, tao sợ hãi.”
“Ta sợ rằng sẽ không thể gặp lại cậu, sợ rằng chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng, mọi thứ liền biến mất.
Cậu muốn biến mất thì biến mất, không để lại một dấu vết.
Một giấc mộng dài vô cùng, kết thúc rồi.
Dư Hiểu Đồng mở miệng, phát hiện bản thân cũng không biết phải nói gì.
Ngay sau đó, cô nàng nghe thấy Trần Tê trịnh trọng tuyên bố: “Tao không được tiếp tục thích cậu ta.”
Lần này là thật sự, phải lãng quên.
Khi đó Dư Hiểu Đồng không tin, trong thâm tâm cô nàng cảm thấy, Trần Tê sẽ không quên được.
Nhưng sau ngày hôm đó, Trần Tê khôi phục bộ dáng như trước, nhưng cô học cách làm bản thân mệt mỏi bằng cách học thật nhiều.
Trong một khoảnh khắc Dư Hiểu Đồng thật sự cho rằng, bản thân đã đoán sai.
Mãi đến một ngày mưa, sau khi Trần Tê ăn cơm trưa cùng cô nàng, gọi xe về nhà.
Bên ngoài trời mưa tầm tã, không khí vừa ẩm vừa lạnh, trong xe bật máy sưởi, bởi vì chênh lệch nhiệt độ quá lớn, cửa sổ xe xuất hiện sương mù.
Dư Hiểu Đồng tận mắt nhìn thấy Trần Tê vẫn bất động nhìn cửa sổ xe, bất ngờ nâng tay.
Trên tầng sương mù mong manh bám lên cửa sổ, cực kỳ nghiêm túc dùng ngón tay viết lên ba chữ “Giang Diễn Nhất”.
Nhưng dường như Trần Tê không phát hiện mình đang viết gì.
Chỉ thấy khóe mắt cong lên cười nhìn ba chữ kia.
Không rõ lí do, Dư Hiểu Đồng không có hỏi vì sao.
–
Từng mảng kỳ ức ùa về trong đầu, nặng trĩu và khổ sở.
Trần Tê buông tay.
Sau đó, hai người ăn ý rời đi, không ai nhắc tới việc vừa rồi..