Khi người đến

Mãi đến lúc xào đồ ăn xong anh vẫn chưa hiểu ra, anh than thở bưng đĩa đồ ăn, xoay người lại, thấy cửa phòng đã đóng. Lúc đi ra anh đâu đóng cửa, sao cửa lại bị đóng lại rồi? Chẳng lẽ có người vào phòng? Là bọn họ sao?
 
Anh để đĩa xuống, nhanh chóng xông vào, mấy người đứng bên giường quay đầu nhìn anh, anh vội vã nhìn thoáng qua mặt bọn họ, rồi tập trung vào Ngôn Hội bị bao vây, cô hoảng sợ ôm lấy bắp tay, núp trong góc tường. 
 
"Mày dẫn người vào phòng hả?" Lão Nhị mở miệng trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lão Tam nói tiếp: "Đã được bọn tao đồng ý chưa?"
 
"Giao cô ta cho bọn tao." Ánh mắt lạnh lùng sau lớp kính mắt của Lão Đại nhìn chằm chằm Lão Lục.
 
Lão Lục thấy Ngôn Hội đang nép cả người mình vào trong góc, bất lực tự ôm lấy bản thân, cắn môi bật khóc. Anh vòng qua bọn họ, đứng chắn trước mặt cô: "Tôi muốn giữ cô ấy lại."
 
"Mày biết mày đang nói gì không!" Hiển nhiên Lão Ngũ đã bị chọc giận, anh ta chỉ tay vào mặt Lão Lục, nói xong còn vươn tay muốn tóm lấy Ngôn Hội sau lưng anh, thế nhưng, anh ta lại bị Lão Lục bắt lấy tay. Lão Ngũ nhìn anh, khó lòng tin nổi: "Sao mày ngu vậy? Cô ta là đồ ăn của chúng ta mà."
 
Lão Lục nắm chặt lấy tay anh ta, bảo đảm không để tay anh ta chạm được đến Ngôn Hội, nhìn thẳng vào những người trước mặt, lần đầu tiên nói chuyện với giọng điệu như ra lệnh, yêu cầu bọn họ: "Các anh không được chạm vào cô ấy."
 
Lão Đại đẩy kính mắt: "Lão Lục, mày biết chuyện này là không thể mà, lỡ như cô ta chạy thoát được rồi báo cho cảnh sát thì sao?"
 
"Không đâu, tôi đã xích cô ấy lại rồi." Lão Lục chỉ tay về phía dây xích.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù dây xích kia không tính là quá to nhưng nó cũng rất bền, Lão Đại không nói gì thêm, chỉ cau mày nhìn Ngôn Hội.
 
Lão Tam tiến lên đẩy Lão Lục: "Tránh ra, vất vả lắm mới bắt được, sao phải cho mày chứ."
 
"Không." Lão Lục thả tay Lão Ngũ ra, cứng đầu đứng bất động tại chỗ.
 
"Lão Lục, mày tham lam đúng không?" Lão Nhị cũng tiến lên như thể muốn giúp Lão Tam động tay với Lão Lục. 
 
Ngôn Hội ngơ ngác nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt, cô không ngờ, anh lại đứng chắn trước người cô. Lúc những người này tiến vào, cô còn tưởng rằng hôm nay là ngày chết của mình rồi chứ.
 
Cô lại nghĩ tới lúc mình khóc, hình như nghe thấy anh nói, đừng sợ, tôi sẽ luôn bảo vệ cô.
 
Sao anh lại có thể vì cô mà...
 
Mấy người kia đang định động thủ thì bỗng nhiên Lão Đại vẫn luôn quan sát Ngôn Hội và Lão Lục nãy giờ chợt như sực hiểu ra chuyện gì đó, anh ta cong khóe miệng, nói khẽ một câu: "Thú vị."
 
Nói xong, anh ta bèn nâng cao giọng, kịp thời ngăn cản mấy người đang muốn đánh nhau lại: "Được rồi, nếu như Lão Lục đã muốn giữ lại thì cứ vậy mà làm đi."
 
Những người khác nhìn Lão Đại, không khỏi có chút bất mãn nhưng ngay từ đầu, người này đã lãnh đạo bọn họ, địa vị và tiếng nói rất đặc biệt.
 
Bọn họ lùi lại, tránh xa Lão Lục ra rồi quay lại, đứng bên cạnh Lão Đại, Lão Đại nói tiếp: "Muốn giữ cũng được nhưng nhất định phải nhốt kỹ cô ta lại cho tao. Nếu không..." Nửa câu bị bỏ lửng là giọng điệu và ý tứ mà chỉ mình bọn họ mới hiểu được.
 
Lão Lục cau mày, cũng nhẹ nhàng thở hắt ra: "Được, các anh yên tâm."
 
Lão Đại cười, dẫn những người khác đi ra ngoài.
 
Thấy bọn Lão Đại đã đi khỏi, Ngôn Hội cảm thấy rất kỳ lạ. Cô luôn cảm thấy ánh mắt và mục đích của Lão Đại không đơn giản nhưng cô cũng không tài nào đoán được suy nghĩ của những người này, chỉ có thể tự nhắc nhở bản thân sau này phải cố gắng cẩn thận hơn.
 
Lão Lục quay người lại, muốn vươn tay ôm cô lại nhưng sợ làm cô giận nên lại rụt tay về: "Đừng sợ, tôi nhất định sẽ không để bọn họ làm gì cô đâu."
 
Ngôn Hội gật đầu: "Ừm."
 
Anh lúi húi kê chiếc bàn nhỏ trước mặt cô rồi bê đồ ăn ra, cô lại gần, mấy món trên bàn đều không có ớt. 
 
Cô bưng bát của mình lên, gắp thật nhiều rau vào bát, cô ăn được vài miếng đã để bát xuống: "Anh tên gì?"
 
Lão Lục dừng động tác gắp thức ăn vào trong bát của cô lại, nghĩ một lát: "Không nhớ, dù sao bọn họ cũng đều gọi tôi là Lão Lục."
 
"Lão Lục." Ngôn Hội nhắc lại tên anh: "Cảm ơn anh vì chuyện ban nãy."
 
Bất kể thế nào, nếu như vừa rồi không có anh, chắc chắn cô đã bị những người kia ăn thịt.
 
Anh nhìn cô, thấy cô tươi cười, anh cũng cười theo: "Cô tên gì?"
 
"Ngôn Hội."
 
"Viết như thế nào?"
 
Cô bưng bát lên: "Cơm nước xong xuôi tôi sẽ dạy cho anh."
 
Mỗi lần dùng bữa xong, anh đều sẽ rất nghiêm túc dọn rửa đồ đạc một lần, cái bàn này cũng vậy, anh cọ đến bốn, năm lần. Cuối cùng, lúc dùng khăn tay lau khô còn xác nhận lại xem khăn có bẩn hay không, sau đó mới lấy một cây bút trong ngăn kéo ra.
 
Hai người ngồi lại với nhau, cô lấy một quyển truyện cổ Grimm ra, viết tên của mình lên một trang có ít chữ nhất. 
 
Lão Lục nhớ kỹ từng nét chữ một, chờ cô viết xong, anh nhận lấy bút, bắt chước viết lại sang bên cạnh tên của cô. 
 
"Ngôn Hội." Anh viết xong bèn nhẩm lại tên cô, sau đó chợt quay đầu nhìn đối phương. Khoảng cách gần đến mức, anh có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu trên tóc cô. Cô dùng dầu gội của anh nhưng sao khi cô dùng thì mùi hương này lại dễ ngửi vậy nhỉ?
 
Thấy anh lại nhìn mình chằm chằm, Ngôn Hội ngồi dịch ra xa một chút: "Anh viết chữ đẹp thật."
 
Anh vẫn đang nhìn cô, miệng lặp lại lời cô nói: "Cô cũng đẹp lắm."
 
Anh thấy cô chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng mình nhưng mấy giây sau cô lại chuyển mắt nhìn đi chỗ khác, sau đó dịch ra xa thêm chút nữa. Cho dù có muốn cảm ơn anh đã cứu mạng mình thì cô cũng đã từng nhìn thấy anh giết người rồi, cho nên cô vẫn rất sợ anh. Huống hồ, cô cũng không muốn dính líu gì đến anh.
 
"Anh đừng nhìn tôi nữa."
 
Lần này, anh không hỏi vì sao mà chỉ cúi đầu viết tên của cô.
 
Tờ giấy kia bị anh viết kín, lúc anh muốn viết thêm, cô im lặng ngăn cản: "Anh có mệt không vậy, đừng viết nữa."
 
"Không mệt."
 
"Anh không có chuyện gì khác để làm sao?"
 
Lời này cũng nhắc nhở anh, anh đặt bút xuống: "Tôi phải xuống dưới lầu dọn dẹp."
 
Mỗi lần bọn họ ăn xong, anh đều là người dọn dẹp, bởi vì anh có thể kiên nhẫn làm những chuyện này, cũng dọn dẹp sạch sẽ vô cùng, hơn nữa anh còn chịu được mùi thuốc sát trùng.
 
Sau khi trở về, anh đã nói chuyện này với Ngôn Hội. Cho dù nhiều việc thì anh cũng vẫn sẵn lòng dọn cho bọn họ.
 
"Vì sao?" Cô đắp chăn lên, nằm ở trên giường.
 
Lão Lục nằm bên cạnh cô: "Ban đầu bọn họ đã chứa chấp tôi."
 
Anh nhìn trần nhà, nghĩ đến chuyện ngày xưa, đến lúc quay đầu lại mới phát hiện ra cô đã ngủ mất rồi. Anh vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của Ngôn Hội, sau khi vuốt xong một lượt, anh lại sờ lên môi của mình.
 
Rõ ràng đều giống nhau nhưng sao anh lại mãi khắc ghi không thể nào quên như vậy?
 
Thậm chí, anh còn hi vọng Ngôn Hội có thể tỉnh dậy giải đáp thắc mắc của mình. 
 
Nếu vậy, anh sẽ không đến mức như bây giờ, nhìn chằm chằm môi cô mãi mà không ngủ được.
 
Lão Lục nhẹ nhàng thử một chút, thấy cô không tỉnh. Anh hít sâu mấy hơi, sau đó nín thở, cúi đầu nhanh chóng hôn cô một cái rồi nằm xuống nhắm mắt lại.
 
Đợi một, hai phút, anh mở hé một con mắt ra, lén nhìn người bên cạnh, cô vẫn không động đậy, vậy là cô không phát hiện ra rồi. Anh tủm tỉm xoay người lại, nhìn gò má của cô rồi cũng dần chìm vào mộng đẹp.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui