Khi người đến

Ngôn Hội bị người đột nhiên xuất hiện trước cửa làm cho giật mình: “Anh, anh đã về rồi à, tôi đi soi gương cái đã.” Cô gượng gạo cười, luồn lách qua chỗ bên cạnh đi ra.
 
Nhìn bóng lưng của cô, trong đầu Lão Lục lại hiện lên cảnh tượng ở trong TV, lúc này đây lại chồng lên hình ảnh mặc đầm thướt tha của Ngôn Hội như sắp hình thành một chuỗi hình ảnh mạch lạc. Anh thấy bản thân suýt hiểu được nhưng lại như không hiểu gì, tóm lại là những hình ảnh chồng chất tràn ngập trong đầu không quăng đi được.
 
Anh hít sâu một hơi, miễn cưỡng khống chế hô hấp của mình. Anh đi theo cô và dừng trước cửa phòng tắm, đưa ly trà sữa trong tay cho cô đang đứng trước gương: “Ngôn Hội, cho cô này.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Hả? Trà sữa?” Nhìn thấy trà sữa, Ngôn Hội vừa vui vừa ngạc nhiên, hai mắt cũng sáng lên, vội vàng nhận lấy. Quần áo, kem, trà sữa đều không phải thứ cô yêu cầu. Ngôn Hội vén tóc ra sau tai, mím môi nhìn ra chỗ khác: “Cảm ơn anh.”
 
Anh cười, ánh mắt cũng sáng lên.
 
Quay về phòng, cô vừa uống trà sữa vừa kiểm tra băng vệ sinh và nội y anh mua, đúng là nhãn hiệu và kích cỡ mà cô muốn. Lão Lục dọn dẹp một nửa tủ quần áo rồi gấp gọn quần áo và nội y của cô cho vào trong tủ, bỏ băng vệ sinh vào trong ngăn kéo bên trong tủ quần áo. Dọn dẹp xong xuôi, anh mới quay đầu nhìn Ngôn Hội ngồi trên giường: “Được chưa?”
 
“Được được, sắp xếp còn ngăn nắp hơn tôi.” Ngôn Hội không thể không thừa nhận, anh quét tước nhà cửa vô cùng gọn gàng sạch sẽ. Sàn nhà bên ngoài, ngay cả trong phòng tắm cũng sạch sẽ như không có người ở. Còn tay nghề nấu ăn của anh còn ngon hơn nhà hàng sang trọng cô từng cắn răng móc hầu bao tới ăn sinh nhật nữa.
 
Nếu anh không phải tội phạm giết người, không ở bên cạnh đám người này, nếu bọn họ quen biết nhau ở một nơi khác thì có lẽ cô sẽ rung động thật.
 
Lão Lục được khen ngợi đứng nhìn tủ quần áo cười trộm một lúc lâu, tới khi quay đầu lại, anh nhìn thấy Ngôn Hội dường như đang suy nghĩ gì đó. Thế là anh ngồi xuống bên cạnh cô, sáp lại gần cô: “Ngôn Hội, hôm nay tôi nhìn thấy...”
 
Nghe anh nói chuyện, cô mới hồi thần quay đầu: “Hả?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh vốn đang tiến lại gần cô, bây giờ cô lại quay đầu về, thế là khoảng cách giữa hai người lập tức bị rút ngắn lại không ít, dường như chỉ cần đến gần chút nữa là có thể hôn đối phương. Ngôn Hội chớp mắt mấy cái, vội vã quay đầu đi, hút một ngụm trà sữa: “Anh nói gì cơ?”
 
Cô hút được mấy hạt trân châu, đang mím môi nhai thì lại bất ngờ bị anh hôn. Ban đầu Ngôn Hội giật mình, đang chuẩn bị né đi thì tay anh lại ấn lấy gáy cô.
 
Anh nhớ lại cảnh tượng đã nhìn thấy, vụng về bắt chước theo nhưng sợ bắt chước không tốt nên động tác rất nhẹ nhàng cẩn thận.
 
Ngôn Hội ngậm chặt miệng. Cô tưởng anh sẽ mạnh mẽ cạy mở khoang miệng mình nhưng không ngờ anh chỉ cẩn thận hôn liếm ở bên ngoài. Đầu lưỡi anh không ngừng lướt qua môi cô, cô sợ hãi, chống tay lên ngực anh, đẩy anh ra.
 
Lão Lục dừng lại: “Hôm nay tôi nhìn thấy cái này.”
 
“Anh nhìn thấy ở chỗ nào thế?” Trong khoang miệng cô vẫn còn trân châu quên nuốt xuống, ngọng ngịu hỏi anh.
 
Anh không trả lời mà chỉ căng thẳng nhìn cô: “Tôi làm tốt không?”
 
Ngôn Hội đỏ mặt, cô cầm trà sữa đi đến bên cửa sổ, nuốt trân châu xuống: “Không biết.”
 
Lão Lục đi qua, đặt hai tay lên bệ cửa sổ, giam giữ cô trong vòng tay của mình. Anh nghiêm túc nhiệt tình nói: “Dạy tôi, cô đã đồng ý với tôi rồi. Cô sẽ nói cho tôi biết, sẽ dạy cho tôi.”
 
Dáng người anh vốn rất cao, cơ thể cũng cường tráng, tư thế này khiến cô cảm thấy áp lực khó hiểu. Cô muốn thoát khỏi cảm giác đó. Cô cầm ly trà sữa, định luồn qua cánh tay anh để chui ra nhưng lại bị anh chắn quay về. Trong tình huống đi không được mà ở cũng không xong, cô sốt ruột muốn khóc: “Tôi đồng ý dạy cho anh hồi nào?”
 
Lão Lục cúi đầu như muốn hôn cô, Ngôn Hội quay đầu trốn tránh, đôi mắt rưng rưng: “Tôi cũng không biết, có thể thử.”
 
“Được.”
 
Anh khẽ đáp lại, hơi thở gần gũi khiến cô đỏ mặt. Cô vừa căng thẳng vừa sợ hãi, nép sát vào tường. Cô liếc mắt thấy anh đang rút tay về, cô nhấc chân định chạy trốn nhưng tay anh đã di chuyển đến eo cô, hôn cô thêm lần nữa.
 
Ngôn Hội không thể cử động, nghĩ đến chuyện ban nãy cô vừa đẩy anh ra là anh dừng lại ngay, cô bèn thử đẩy anh ra một lần nữa.
 
Hôn như thế này tốt hơn cái chạm môi đơn thuần nhưng cứ có cảm giác vẫn còn thiếu gì đó. Lão Lục nóng lòng muốn biết còn thiếu thứ gì nên ôm lấy eo cô, bế cô ngồi lên bệ cửa sổ để cô không bị mỏi khi hôn. Anh lại áp môi lên một lần nữa.
 
“Thử lần cuối này rồi đi ngủ, tôi thật sự buồn ngủ lắm.” Ngôn Hội thấy anh lại gần. Khi anh sắp đụng đến mình, cô vội lấy tay che môi anh lại.
 
Lão Lục lại nhân cơ hội hôn lòng bàn tay cô một cái: “Được.”
 
Lòng bàn tay vốn là nơi khá mềm mại và mẫn cảm. Khi anh hôn lên, mặt cô càng nóng hơn, vội vàng rụt tay về, muốn bảo anh đừng làm thế nhưng chưa kịp nói thì anh đã hôn mất rồi.
 
Lần thứ ba của đêm nay, lần này anh vẫn chỉ dừng lại ở bên ngoài. Ngôn Hội hy vọng anh có thể mau chóng chấm dứt chuyện này, cô không muốn tiếp xúc cơ thể với anh quá nhiều nhưng đáy lòng cô xao động như đang có giọng nói nào đó nhẹ nhàng nói với cô, để cho anh đi vào đi.
 
Dù sao anh cũng đồng ý với cô rồi, chắc là được nhỉ...
 
Đôi môi đang khép chặt của Ngôn Hội khẽ mở ra.
 
Mà anh lại vô tình đi vào bên trong. Anh khựng lại hai giây rồi cẩn thận dò lưỡi vào bên trong. Anh muốn biết cô có thích hay không, có thể làm được không.
 
Nhưng chỉ vừa tiếp xúc với chiếc lưỡi tránh né anh của cô, Lão Lục không khống chế được bản thân, bắt đầu hành động theo bản năng cơ thể mách bảo, như thể đây là điều anh đã chờ đợi cả đời.
 
Anh mở mắt ra thì thấy cô đang nhắm mắt, hai má ửng hồng và lông mày nhíu lại.  Anh lại nhắm mắt lại, vòng tay qua eo cô, đầu lưỡi đuổi theo cô, cố gắng để cô thích ứng nhưng lại sợ cô không thích nên anh kìm nén, cẩn thận, nhẹ nhàng thăm dò. Cuối cùng sau thời gian thăm dò, cô cũng chịu dây dưa với anh.
 
Lão Lục vòng tay ôm chặt cô, chậm rãi hôn sâu hơn. Anh không biết tại sao mình lại biết mình phải làm gì, có lẽ là vì anh muốn nhiều hơn từ cô, hoặc cũng có thể là mấy nụ hôn trước đó đã cho anh kinh nghiệm. Dù sao thì lúc này anh cũng đã làm vậy. Nhờ sự thăm dò và hướng dẫn kiên nhẫn của anh, cô cũng mềm mại ôm lấy cổ anh.
 
Đây là điều anh muốn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui