Anh kéo gái bị bịt miệng chỉ biết rên rỉ, khóc lóc ư ử lên bàn, trói tay chân cô ta lại rồi rạch quần áo cô ta ra. Lão Lưu thay dao, thuận theo vết thương ở chân mà lóc bỏ phần da bên ngoài, sau đó cắt một miếng thịt mỏng cho vào tô lớn, rắc gia vị, ướp kĩ. Sau khi cắt được một tô đầy thì anh treo cô ta lên.
Anh cắm nồi bên cạnh, đun nóng dầu và bọn họ sẽ làm phần việc còn lại. Lão Lục bắt đầu lau chùi vết máu, lúc nãy anh quên đặt một cái chậu dưới gầm bàn nên bây giờ máu chảy lênh láng dưới sàn nhà. Anh đổi mấy chậu nước sạch nhưng bởi vì bọn họ ăn uống nên phải tốn chút thời gian mới dọn sạch được. Sau khi dọn dẹp xong, anh vứt quần áo đi, tắm rửa sạch sẽ ra ngoài thì trời cũng đã trưa.
Lão Lục tùy ý lấy khăn lau tóc, chưa kịp dọn dẹp phòng tắm đã vội vàng vào bếp nấu ăn. Nhân lúc nước trong nồi chưa sôi, anh lại quay về dọn dẹp phòng tắm, đến khi quay về thì nước cũng đã sôi. Anh thả rau vào, nấu thêm chút mì, cuối cùng là đánh một quả trứng vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngôn Hội đang nằm ở chân giường đọc sách. Cô ngửi thấy mùi thơm nên bèn đứng dậy ra mở cửa. Lão Lục bưng bát đi tới cửa, cô nhận lấy một bát, bên trong có cà chua, cải xanh và mì trứng.
Không sao, cô thích ăn. Chỉ là cà chua đã được nấu nhuyễn thành canh rồi mới làm thành mì cà chua khiến cho bát mì đỏ au.
Tuy mùi rất thơm nhưng cô lại buồn nôn.
Ngôn Hội cầm bát đặt lên bàn rồi lại quay về nằm đọc sách.
“Cô không ăn à?” Lão Lục cũng đặt bát xuống, ngồi bên giường.
Cô lắc đầu: “Không ăn.”
“Ngon lắm mà.” Lão Lục đi sang bàn ăn thử. Rất ngon, mùi vị còn hoàn hảo hơn lúc trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngôn Hội quay đầu lại, do dự một lúc: “Nhìn giống bên dưới, tôi ăn không nổi.”
Anh ngây người, quay sang nhìn sườn mặt của cô: “Ngôn Hội.”
“Anh ăn đi.”
“Tôi làm cho cô cái khác.” Anh bưng bát đi ra ngoài, trong lòng nghĩ không được lãng phí, tuyệt đối không được lãng phí thức ăn. Nhưng cô không ăn, anh cũng chẳng có tâm trạng ăn uống, chỉ đành đổ đi.
Anh vừa tiếc đồ, vừa thái rau nấu ăn. Sợ cô đói, anh vội vàng xào hai món, làm đồ ăn xong lại phát hiện quên nấu cơm. Anh ảo não thở dài, tự hỏi tại sao bản thân lại bối rối như thế.
Nếu cô không thích mấy thứ dưới lầu thì có khi nào cô cũng không thích anh không?
Lão Lục cắm cơm trong tâm trạng rối bời, sau đó kiểm tra quần áo trên người, không có vết máu cũng không có mùi máu tươi. Nếu cô không thích thì anh không thể để dính vào người rồi lại chạy trước mặt cô được.
Nửa tiếng trôi qua, cơm đã chín. Lão Lục quay về dọn chiếc bàn nhỏ trong phòng rồi bưng đồ ăn và cơm lên.
Ngôn Hội gấp sách lại, nhìn anh: “Anh nấu lại thật à?” Cô xuống giường, ngồi ở bên bàn nhìn đồ ăn rồi lại nhìn nồi cơm mới nấu, tâm trạng rất phức tạp.
“Ừ, tôi không muốn để cô đói.” Anh đặt đũa lên bát cô: “Những điều cô không thích, tôi sẽ cố gắng không làm.”
“Vậy.” Ngôn Hội cầm đũa: “Tôi không thích anh giết người thì anh có dừng tay không?”
Động tác gắp đồ ăn cho cô của anh khựng lại mấy giây rồi đặt đồ ăn vào trong bát cô, không nói lời nào.
Cơm nước xong xuôi, anh vẫn không trả lời.
Có lẽ anh sẽ không bao giờ trả lời câu hỏi này của cô. Ngôn Hội cũng không hỏi lại, chỉ giả vờ thảo luận sách vở với anh như mọi khi, sau đó ăn tối rồi tắm rửa đi ngủ.
Tắt đèn, nhắm mắt. Lão Lục bỗng nhớ đến câu hỏi anh muốn hỏi cô, anh vội vàng xoay người: “Ngôn Hội, cô ngủ chưa?”
“Ngủ rồi.”
“Tối hôm qua cô nói là hôm nay hẵng hỏi.”
Hình như có nói thật. Ngôn Hội mở mắt ra, xoay mặt đối diện với anh. Căn phòng tối đen như mực, cô không thấy gì, chỉ có thể mở to mắt: “Anh muốn hỏi gì?”
“Không biết vì sao có lúc nơi này của tôi nó lạ lắm.” Anh kéo tay cô về phía nơi không thoải mái đó.
“A!” Ngôn Hội ôm đầu hét toáng lên, sau đó lại nhanh như chớp bịt miệng lại và cuối cùng là che kín mặt.
Lão Lục nghe tiếng kêu của cô thì tưởng mình bị bệnh. Trên mặt, trong lòng cũng căng thẳng: “Sao thế sao thế? Có phải tôi bị bệnh rồi không?”
Nhưng Ngôn Hội trước mắt chỉ bụm mặt không nói câu nào. Anh tưởng cô không đành lòng nói, chỉ đành thở dài: “Cô nói đi, tôi chịu được.”
Hồi lâu sau Ngôn Hội mới tỉnh táo lại, lấy tay ra, thầm nghĩ tối như này chắc anh sẽ không nhìn thấy gương mặt hồng rực của mình. Nhưng bắt cô nói, cô phải nói gì đây? Đây cũng là lần đầu tiên cô đụng vào cơ thể của người khác giới, hơn nữa còn là phía bên dưới nữa chứ.
Cô sốc hơn bất cứ ai đó, ok?