Khi người đến

Bốn người nói chuyện thêm một lát nữa rồi yên lặng.
 
Không có cơm ăn, không có nước uống, quan trọng nhất là không có hi vọng. Nếu đã như vậy, chẳng bằng yên lặng chờ đợi chỉ dẫn của vận mệnh ở giây tiếp theo.
 
Đương nhiên, điều quan trọng hơn cả là họ cũng không biết nên nói gì. Trước khi Ngôn Hội tỉnh lại, họ đã la hét cầu cứu rất lâu nhưng dường như bên ngoài không có người. Khi những người kia đến “ăn cơm”, họ lại sợ hãi la hét thêm một lúc lâu nữa nhưng cũng không có ai tới đây xem đã xảy ra chuyện gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Họ không cầu cứu được ai, cũng không trốn thoát khỏi đây được.
 
Ngoài chờ đợi vận mệnh tự lộ rõ bộ mặt thật của nó thì họ hoàn toàn không biết nên làm gì để thoát thân.
 
Lúc cửa sổ ở trên cao trong sảnh lớn tối đi, bốn người đã hơi buồn ngủ. Nhân lúc còn chưa tối hẳn, họ hỏi nhau xem mọi người có còn ổn không, sau đó đề ra một phương án, để một người thức trông chừng, những người khác đi ngủ, đến khi người thức canh chừng buồn ngủ thì sẽ đánh thức một người khác dậy thay ca.
 
Sau khi đã thống nhất như vậy, ba người nằm trong lồng chuẩn bị đi ngủ.
 
Trong sảnh lớn chợt vang lên tiếng bước chân.
 
Sau đó, đèn sáng.
 
Bốn người lập tức ngồi dậy, cảnh giác nhìn về phía phát ra tiếng động, đằng đó là cầu thang đi lên tầng hai. Tiếng bước chân đang dần dần đi xuống dưới này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy người đàn ông ở những độ tuổi khác nhau, ngoại hình cũng khác nhau, cười nói đi từ trên tầng xuống.
 
Bọn họ ngồi vào bàn, một người trong bọn dùng dao cắt một miếng thịt to trên cơ thể của cô gái bị treo lên kia xuống. Cô gái đó đau đớn kêu rên mấy tiếng rồi không còn phát ra âm thanh gì nữa.
 
Người đàn ông kia dường như không hề nghe thấy tiếng rên rỉ ấy, anh ta để miếng thịt mình vừa cắt xuống lên trên một chiếc thớt mỏng rồi cắt nó thành từng miếng thịt thật mỏng, lần lượt bỏ vào đĩa của những người khác. Bọn họ tưới nước sốt lên miếng thịt rồi cầm đũa lên, nhâm nhi thưởng thức.
 
Bốn cô gái sợ đến mức người nào người nấy đều khóc nấc lên.
 
Đám người kia như thể không nghe thấy tiếng khóc và tiếng kêu gào thảm thiết ngay bên cạnh, vẫn vừa ăn vừa cười nói vui vẻ.
 
"Ồ, Lão Lục vẫn chưa về hả?"
 
"Vẫn chưa, ngoài trời đang mưa, có lẽ phải tới khuya thì nó mới về đươc."
 
"Đợi nó mua nguyên liệu về rồi, phải giết một đứa thật tươi để nếm thử mới được."
 
Nghe bọn họ nói chuyện nhàn nhã cứ như đang nói chuyện thường ngày, bốn người các cô nhìn nhau, sự hoảng sợ ngập tràn trong đôi mắt. Nếu vậy thì xem ra các cô cũng sắp bị treo lên ăn thịt rồi...
 
Chờ mấy người đàn ông kia ăn xong đi lên tầng, bầu trời ngoài cửa sổ đã đen kịt nhưng không ai trong số các cô gái thấy buồn ngủ. Tiếng nói chuyện rì rầm liên tục vang lên trong bóng đêm, dường như chỉ có như vậy họ mới cảm nhận được hơi người để ngăn bản thân chìm vào cơn tuyệt vọng.
 
Đến nửa đêm, bốn người không còn gì để nói tiếp nữa nên yên lặng nhìn chằm chằm vào trong bóng tối đen ngòm, không thể thấy nổi bất kỳ điều gì. Cánh cửa lớn nặng nề ở ngay trước mặt bọn họ chợt dịch chuyển rồi được mở ra giữa màn đêm, có tiếng mưa to ở bên ngoài vọng vào và tiếng vật nặng rơi xuống đất.
 
Một người có thân hình cực kỳ cao lớn, mặc áo mưa, bê một đống đồ dùng hằng ngày lên trên tầng, sau đó lại xuống dưới này, tiếp tục chuyển đồ lên. Sau mấy lần đi lên đi xuống như vậy, anh cởi áo mưa ra, vứt lên mặt bàn, định đi đóng cửa lớn lại.
 
"Cứu với! Có ai không, bên ngoài có ai không, cứu chúng tôi với!" Thấy anh định đi đóng cửa lại, bốn người nhìn chằm chằm vào cánh cửa ra vào đại diện cho hi vọng sống sót của họ, vội vàng khàn giọng gào thét, cầu cứu.
 
Người đàn ông nghe thấy tiếng cầu cứu của họ thì khựng lại, đứng cạnh cửa, đưa lưng về phía các cô gái, bàn tay anh giữ lấy cánh cửa nhưng không động đậy.
 
"Lão Lục, mày làm gì đó, sao còn chưa đóng cửa đi ngủ đi?" Một người đàn ông mặc đồ ngủ đứng ở đầu cầu thang, thò đầu xuống hỏi, sau đó tiện tay bật đèn lên.
 
Lúc này, bốn cô gái mới nương theo ánh đèn, nhìn thấy một chút khung cảnh bên ngoài, bên ngoài chỉ có cây cối, thứ có thể nhìn thấy cũng chỉ có bóng cây, chẳng trách anh không vội đóng cửa lại.
 
Lúc này, người được gọi là Lão Lục mới chậm rãi đóng cửa rồi khóa lại thật cẩn thận: "Tôi đi tắm rồi đi ngủ ngay đây."
 
Anh quay người đi về phía bốn cô gái, con dao trong tay anh lướt qua chiếc lồng. Anh chậm rãi đi dọc theo bốn chiếc lồng, cúi đầu nhìn người trong đó giống như đang thưởng thức con mồi vùng vẫy, giãy chết.
 
Ngôn Hội thấy anh sắp đi đến trước lồng của mình, cô sợ hãi dán chặt người vào lồng, hai tay ôm lấy vai, cơ thể khẽ run lên. Đến khi dao của anh vạch đến lồng của mình, cô bật khóc khe khẽ: "Đừng giết tôi, xin anh đừng giết tôi."
 
Lão Lục nhìn cô, trên gương mặt tái nhợt đầy nước mắt của cô, hai mắt cô đang nhìn anh không dám chớp mắt, bả vai nhỏ gầy rụt lại. Anh thoáng sửng sốt, bước chân dừng lại mấy giây, hai người họ bốn mắt nhìn nhau một lúc, sau đó anh mới chuyển mắt nhìn đi chỗ khác.
 
Có vẻ như anh đang suy nghĩ gì đó, anh rụt con dao về, quay người để dao xuống bàn, chống tay lên mặt bàn, bóng lưng mãi không nhúc nhích.
 
Ngôn Hội khóc nức nở, nhìn chằm chằm bóng lưng anh. Sau khi thấy cuối cùng anh cũng đi lên trên tầng, cô mới dám oà khóc thật to.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui