Ngôn Hội bị hôn đến choáng váng, cô có thể cảm nhận rõ nhiệt độ nóng bỏng của lòng bàn tay anh xuyên qua lớp vải mỏng manh, nóng đến mức cô buông tay ra, đẩy anh đi. Chạm đến lồng ngực rắn chắc khỏe mạnh của anh, cô cảm thấy có lẽ lần này cô không thể đẩy anh ra được nữa...
Tại sao khi tay cô ấn vào cơ thể mình, anh lại thấy thoải mái đến thế, sao chuyện này có thể xảy ra? Anh nắm lấy một bàn tay cô, dẫn dắt để cô chạm vào cơ thể anh, vuốt ve ngực và bụng dưới một lúc rồi lại để cô ôm cầm phần thân dưới của anh: “Ở đây thoải mái quá.” Anh nhả môi cô ra, giọng nói trầm khàn mang theo chút mê loạn.
“Tôi không làm nữa, anh buông tôi ra.” Cô quay đầu đi, cắn môi nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngôn Hội, cô đã đồng ý giúp tôi.”
“Tôi...”
“Cô đã đồng ý giúp tôi rồi mà.” Giọng nói trầm khàn vô cùng ấm ức.
Ngôn Hội thật sự không chịu được giọng nói cần xin lúc này của anh, cô khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, bàn tay lại bắt đầu di chuyển lên xuống.
Thân dưới của anh lại bắt đầu truyền đến cảm giác khó tả. Anh nhìn đôi môi sưng đỏ do bị hôn của cô, yết hầu khẽ trượt. Anh lại rướn qua hôn cô, bàn tay thăm dò thò vào bên trong vạt áo, đặt tay lên làn da của cô. Anh thấy cơ thể cô co rụt lại bèn vội vàng hỏi: “Thế này được không?”
Cô thở dốc, cô cảm thấy bàn tay của anh nóng bỏng như muốn hòa tan cô ra thành nước. Cô mơ màng hỏi anh: “Anh nói gì cơ?”
“Thích tôi làm thế này không?” Bàn tay đặt lên làn da cô thử trượt qua trượt lại mấy cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi...” Ngôn Hội rụt người lại: “Tôi sợ.” Cô chưa từng thân mật với người khác phái kiểu này, đáy lòng cô vừa căng thẳng vừa sợ hãi, sao có thể nhận ra bản thân thích hay không nữa chứ.
“Vậy... tôi thử lại nhé?” Lão Lục không nỡ rút tay về, nghĩ đến cách bàn tay cô di chuyển trên người mình, anh cũng thử làm thế trên người cô.
Lúc đầu cô còn sợ hãi, cơ thể căng cứng. Dần dà được anh sờ đến thỏa mái, cơ thể cô thả lỏng, thậm chí còn có chút hưởng thụ, môi lưỡi cũng bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh.
Lão Lục chủ yếu vuốt ve lưng và bụng cô. Làn da của cô không giống làn da của anh, vừa trơn vừa mềm khiến anh muốn vuốt ve không ngừng, thậm chí còn mỗi sờ mọi nơi trên cơ thể cô. Nhưng anh sợ cô không thích nên không dám làm càn mà chỉ thăm dò chỗ khác từng chút từng chút một, vừa mới từ bụng cô mò lên thì đã đụng phải một nơi mềm mại. Anh tò mò xoa nắn, vuốt ve: “Đây là gì thế?”
Ngôn Hội đỏ mặt: “Buông tay, không được đụng chỗ đó.”
“Vì sao?” Bàn tay anh vẫn đang tò mò xoa nắn.
“Buông tay ra!”
Nghe thấy cô nâng giọng, anh sợ cô nổi giận nên vội vàng rút tay về: “Xin lỗi.”
Nhưng có vẻ cô vẫn còn tức giận, tay không cử động nữa. Cô quay lưng về phía anh, nói với anh một câu: “Anh tự giải quyết đi.”
Lão Lục nhìn bóng lưng của cô, thử gọi cô: “Ngôn Hội, cô phải giúp tôi.”
“Tôi đói bụng không có sức, anh tự làm đi.”
“Tôi đi nấu cơm cho cô ăn.”
Nghe thấy tiếng anh ngồi dậy, cô quay đầu lại thì nhìn thấy thân dưới còn đang dựng đứng của anh. Cô vội vã quay đầu đi: “Anh tự giải quyết trước đi đã.”
“Tôi tự làm cũng được hả?” Anh ngừng động tác xuống giường, không dám khẳng định.
“Ừ.”
“Giống như cô vừa làm á hả?”
“Ừ.” Ngôn Hội lại đỏ mặt.
Anh vô tư ngồi đó, vươn tay cầm lấy thân dưới của mình, bắt chước động tác của cô để tự giải quyết.
Ngôn Hội nằm quay lưng về phía anh, trong lòng thầm nói không cần để ý, nhưng sau đó, động tác của anh càng lúc càng lớn, giường bắt đầu hơi lung lay. Cô nắm chặt ga giường, không biết tại sao mặt cô nóng bừng bừng, trái tim cũng đập loạn xạ.
Cuối cùng anh thở phào một hơi, dừng tay lại.
“Gì? Đây là gì thế?”
Giọng nói ghét bỏ của anh truyền đến từ phía sau lưng cô, cô không nhịn được cười thành tiếng, nghĩ đến chuyện ngày thường anh thích sạch sẽ đến thế, lần đầu chắc anh bối rối lắm nhưng không ngờ anh lại phản ứng mạnh như thế.
Ngôn Hội đứng lên, lấy khăn giấy đưa cho anh: “Không sao, bình thường thôi mà, lau là sạch thôi.”
Lão Lục cau mày, nhảy xuống giường. Anh nhận khăn giấy, dùng sức lau sạch, sau đó ném cả chăn lẫn ga giường xuống đất: “Không dùng nữa.”
Cô mỉm cười, ngồi xổm xuống: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người ghét bỏ bản thân mình luôn đấy.”
Anh không nói gì, chỉ cau có khó chịu. Anh mặc áo rồi chạy vào nhà tắm, thời gian tắm lâu hơn bình thường nhiều. Sau đó anh trở ra thay ga giường mới, lấy chăn mới ra rồi đeo bao tay, xử lý mấy thứ đồ bỏ đi.
Chẳng biết đã qua bao lâu anh mới quay về, vội vã tiêu độc phòng ốc, lau mặt đất chỗ lúc nãy thả ga giường xuống rất lâu.
Ngôn Hội cũng đi rửa sạch tay, đi ra thì thấy anh đang ngồi xổm lau sàn, cô nghi mấy viên gạch kia sẽ bị anh lau đến bạc màu mất.
“Không cần phải thế.” Cô ngồi trên ga giường vừa mới thay, đá chân lên lưng anh: “Đứng dậy, chúng ta nói chuyện.”
Anh lại lau thêm một lúc rồi ném găng tay và giẻ lau vào thùng rác, đi rửa tay rồi mới quay về ngồi bên cạnh cô. Cô vừa mở miệng, còn chưa kịp phổ cập khoa học cho anh thì đã bị anh ngắt lời.
“Tôi quên chưa nấu cơm cho cô!” Lão Lục vỗ đầu, đứng dậy đi về phía nhà bếp.
Lúc trước cô nói cô đói bụng, không có sức nên chắc là cô đói bụng lắm rồi. Anh vội vàng đi cắt đồ ăn, sau đó thả đồ ăn và gạo đã vo sạch vào nồi, vừa đun vừa khuấy, lâu lâu nêm thêm chút gia vị.
Chờ một lúc, nồi cháo cay mặn mà cô có thể ăn đã sẵn sàng. Anh múc một bát cháo ra thả vào nước lạnh cho nguội bớt, bưng cho đám người dưới lầu rồi mới bưng lên trên. Anh nếm thử một muỗng cháo ở trong bát thả nước lạnh, vẫn còn hơi nóng. Anh lại đổ nước đi, lấy thêm một chậu nước lạnh, thả bát vào rồi vừa khuấy vừa thổi.
Anh kiên trì mấy phút, nếm thử lần nữa, đã không còn nóng. Anh bưng bát lên lau nước ở đáy bát rồi múc thêm một bát cho mình và bưng vào phòng.