Cô không biết vì sao Lão Lục không tố cáo cô, cũng không biết sao anh lại vờ như không trông thấy cô.
Cô trốn ở phía dưới vừa hoang mang vừa lo sợ.
Bọn họ phá hủy chiếc móc dùng để mở khoá, sau một hồi trách móc lẫn nhau, bọn họ kêu Lão Lục chuẩn bị đồ ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi bị cắt lấy thịt, người treo phía trên mặt bàn yếu ớt kêu la thảm thiết. Ngôn Hội che miệng mình để không bật khóc thành tiếng.
Cô nghe bọn họ vừa ăn thịt vừa nói chuyện vui vẻ, nghe tiếng Lão Lục bước lên tầng, nghe tiếng cô gái tuyệt vọng khóc lóc ở trong lồng.
Cô thật vô dụng.
Ngôn Hội tự trách mình bấy lâu không làm ăn được gì, bây giờ làm việc còn thất bại.
Những người kia ăn rất lâu, cuối cùng cũng ăn xong rồi lên tầng. Lão Lục xuống tầng thu dọn, lúc anh quét dọn sảnh lớn vẫn vờ như cô không hề tồn tại, Ngôn Hội không biết anh đang nghĩ gì, cũng không dám tự tiện đi ra ngoài.
Đợi cô mệt mỏi rã rời, đèn dưới tầng chợt tắt, cô giật nảy mình, vừa định ra ngoài thì trước mặt xuất hiện một đôi chân dài, người kia ngồi xổm xuống, vươn tay về phía cô.
Cô gái trong lồng nhìn Ngôn Hội bằng ánh mắt lo lắng. Ngôn Hội cắn môi, nắm lấy tay Lão Lục, xoay người đi ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh không nói gì mà chỉ nắm chặt tay của cô đưa cô lên tầng, cô cũng không dám nói gì, chỉ có thể đi sau lưng anh.
Khi đến tầng hai, anh dùng cơ thể chắn cho cô lên tầng, nếu như bây giờ có người ở tầng hai đi ra thì cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Lão Lục.
Đến tầng ba, lúc đứng ở trước cửa phòng, Lão Lục chợt buông tay dừng lại sau lưng cô, để cô mở cửa đi vào trước.
Ngôn Hội đẩy cửa ra, thấy một bó hoa hồng đỏ bọc trong giấy nhám đen đặt trên tấm ga phẳng màu xanh đậm. Hoa hồng đỏ kiều diễm bọc trong màu đen tuyền lại có tính thẩm mỹ hơn mấy kiểu đóng gói lồng lộn khác.
Lão Lục cúi đầu nhìn cô, cô thích hay không thích? Lần này anh ra ngoài tìm nhân viên bán hàng đã từng giúp đỡ anh, hỏi xem con gái thích nhận được quà gì, nữ nhân viên cửa hàng lập tức nói với anh:
"Hoa hồng đỏ!" Nhân viên cửa hàng còn phấn khích hơn cả anh: "Không có cô gái nào có thể từ chối hoa hồng hết á."
Mặc dù Lão Lục không rõ vì sao người ta thích hoa hồng đỏ đến thế, nhưng vẫn nhớ để đi mua, nữ nhân viên cửa hàng lại nói với anh: "Nhớ kỹ, ít nhất phải ba đóa, không thể thiếu."
"Vì sao?" Lại còn có yêu cầu về số lượng.
"Ba đóa có nghĩa là anh yêu em."
Hoá ra là có ý đó. Anh ghi lại ý nghĩa của ba đóa hoa hồng đỏ, chạy tới tiệm hoa bảo người ta gói kỹ, lúc định cầm đi, người ta lại gọi anh lại.
Ngôn Hội ngẩng đầu nhìn Lão Lục, Lão Lục cười với cô, căng thẳng hỏi cô có thích không, còn nói anh đã mua cả bao cao su. Cô đi đến cầm lấy bó hoa hồng đỏ kia, bên trong có socola trang trí ở dưới, cô lấy socola ra rồi đếm kỹ một lượt, bó hoa có bốn đóa hoa hồng đỏ. Ngôn Hội chỉ nhớ ba đóa là anh yêu em, suy nghĩ rất lâu cũng không nhớ ra được bốn đóa có ý nghĩa gì, bèn quay đầu hỏi Lão Lục: "Vì sao lại mua bốn đóa?"
"Cái này à." Lão Lục bóc socola cho cô ăn: "Người ở cửa hàng hoa nói với anh, bốn đóa nghĩa là đến chết cũng không thay lòng nên anh đổi thành bốn đóa."
Đến chết cũng không thay lòng, cô cắn môi: "Anh biết đến chết cũng không thay lòng có ý gì không?"
"Biết chứ."
Người tiệm hoa gọi anh lại: "Chỉ mua hoa mà không có những thứ khác thì quá keo kiệt."
Cho nên anh đổi thành trang trí thêm một ít socola. Người tiệm hoa đứng bên cạnh vừa gói hoa vừa tán gẫu với anh, biết anh muốn tặng cho người con gái mình thích bèn xúi anh đổi thành bốn đóa.
"Thế nhưng ba đóa là anh yêu em, tại sao phải đổi thành bốn đóa?"