Trong cơn đói khát và sự sợ hãi, bốn người bàn bạc kế sách với nhau, thậm chí họ còn hi vọng rằng trên quần áo mình có phụ kiện gì đó có thể tháo ra để cạy khóa, thế nhưng chẳng có gì cả. Trừ quần áo ra, tất cả những thứ khác trên người các cô gái đều đã bị lấy đi.
Tất cả lại chìm vào yên lặng.
Trong sự tĩnh lặng, ngoài cửa sổ đã sáng lên. Trời hửng sáng rồi, có lẽ lúc này ánh nắng đã chiếu khắp tất cả ngõ ngách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọn họ nhìn thứ ánh sáng không thể nào chạm đến ấy không dời mắt, tất cả vẫn không từ bỏ hi vọng. Bỗng nhiên, một cô gái trong số bọn họ nghĩ ra điều gì đó nên nhìn về phía ba người còn lại: "Khi bọn chúng mở chiếc lồng ra, nếu như trên mặt kẻ đó không có gì che chắn thì hãy nhớ phải chọc vào mắt trước, chọc vào mắt là cách ít tốn sức nhất mà lại có thể đối phó với kẻ địch, cả đá vào đũng quần nữa, cách này cũng rất hữu dụng, cả hai cách đều không cần tốn nhiều sức."
Ngôn Hội nhìn bọn họ: "Tôi không dám đâu... Lỡ như người kia nổi giận, đánh chết tôi thì sao..."
Một người trông khá nhát gan khác cũng cùng chung nỗi lo lắng với cô: “Đúng đó, hơn nữa chúng ta chưa ăn cơm, không phải là không có nhiều sức mà là vốn dĩ đã không còn sức lực gì rồi."
Người vừa mới đưa ra đề nghị khẽ cắn môi, thở dài: "Nhưng cũng nên thử một lần, không thử thì sao biết mình thật sự không làm được? Sao biết mình không tự cứu được mình chứ?"
Lời cô ấy nói vừa vừa thẳng thắn lại dễ hiểu nhưng Ngôn Hội vẫn không dám thử. Thế nhưng, sau đó Ngôn Hội lại nghĩ đến quá khứ của mình. Trước đây, lúc nào cô cũng lủi thủi một mình, mỗi lần gặp phải chuyện khó khăn, cô cũng không có ai để bàn bạc, không có người lớn trong nhà góp ý cho cô. Cô sợ thất bại, cô không tin tưởng vào bản thân mình, cô cảm thấy mình vô dụng, cho nên không dám can đảm làm thử. Có lẽ nếu cô can đảm hơn thì ban đầu cô đã có thể thi đậu một ngôi trường tốt hơn, có một công việc tốt hơn, không thử thì làm sao biết chứ?
"Cô nói đúng, nếu không thử, chúng ta sẽ không bao giờ biết được rốt cuộc mình có thể làm được hay không." Ngôn Hội mò thử trên đầu mình một lúc, mặc dù bọn họ đã lấy mất dây buộc tóc của cô đi nhưng vẫn còn sót lại một chiếc kẹp tăm ở sau đầu. Tóc ở phần gáy của cô mọc nhiều nên cô phải dùng kẹp tăm để ghim lên, có lẽ là do chiếc kẹp tăm này khá chìm nên nó vẫn còn nguyên trên tóc cô.
Cô gỡ chiếc kẹp tăm này xuống, cầm trên tay. Ba người còn lại nhìn thấy chiếc kẹp tăm trên tay cô, mắt lập tức sáng lên, nụ cười nở trên môi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không ai hỏi xin cô chiếc kẹp tóc, bởi vì họ hiểu, cho dù cuối cùng người nào trong số họ còn sống sót, chạy trốn được khỏi đây thì quan trọng nhất vẫn là sau đó người ấy sẽ đưa nơi này và những người ở nơi này ra trước ánh sáng công lý.
Một khi đã có hi vọng, bọn họ đều cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn, cơn mệt mỏi rã rời ập tới, họ ngáp một tiếng, chuẩn bị làm như tối hôm qua đã thương lượng với nhau, để một người thức canh chừng còn những người khác đi ngủ.
Thế nhưng giờ này là giờ ăn sáng ở các gia đình bình thường.
Đương nhiên, đây cũng là lúc những người này “ăn cơm”.
Đúng lúc các cô gái đang định nằm xuống ngủ thì đằng cầu thang vang lên tiếng bước chân. Bọn họ ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn chằm chằm về phía cầu thang.
Tổng cộng có sáu người, những người khác cười nói muốn nếm thử xem nước sốt của ngày hôm nay như thế nào, chỉ có một người bưng một cái bát lớn trên tay, đi sau lưng bọn họ là chỉ mỉm cười, không nói gì.
Người này chính là Lão Lục tối hôm qua, thoạt nhìn là người nhỏ tuổi nhất trong đám người này. Sau khi để bát xuống bàn, anh xoay người đi chọn dao. Những người khác ngồi vào bàn, nhìn về phía những chiếc lồng, ai nấy đều cười tươi, nhìn qua nhìn lại bốn cô gái như thể những vị thực khách tới nhà hàng vào giờ cơm đang chọn món ăn.
Sao lại tới lượt các cô nhanh như vậy chứ!
Bốn người đều trốn trong lồng, không dám nói lời nào…..