Ngôn Hội ôm bụng, đói quá, cô rất đói, đã mấy ngày chưa ăn gì, bây giờ ba người bọn họ đều nằm trong lồng trong tình trạng nửa sống nửa chết.
Nét mặt của họ ngập tràn u ám và bi thương, kể từ hôm qua, sau khi nhìn thấy một cô gái khác bị ăn, bọn họ hoàn toàn mất hết hy vọng. Hơn nữa, hôm qua họ đã nghe bọn chúng bảo rằng hôm nay sẽ mở tiệc, chưa biết chừng sẽ lại giết thêm một người nữa.
Đến tầm giữa trưa, bọn người kia mới xuất hiện. Bọn chúng chuẩn bị một cái nồi thật to, mỗi người có một cái bát nhỏ, trong bát vẫn đựng sẵn nước sốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lão Lục mang đồ điện xuống dưới này, Ngôn Hội dụi mắt, hình như đó là bếp từ. Anh cắm điện, đặt chiếc nồi lênh láng dầu đỏ lên bếp, sau đó lên tầng lấy một vài gia vị xuống, để qua một bên. Anh chọn những bộ phận trông ngon nhất trên cơ thể của ba người đang bị treo lủng lẳng kia, cắt xuống rồi thái nhỏ, bày ra đĩa cho cả đám.
"Hết canh thì tự múc." Lão Lục chỉ vào một cái nồi khác, rồi chỉ vào những gia vị anh vừa mang xuống: "Nếu thấy nhạt thì tự nêm thêm vào.”
"Ăn hết thì tự cắt." Anh cởi bao tay ra rồi rửa tay, đi ra ngoài: "Tôi đi ra ngoài."
"Đừng về muộn quá."
"Biết rồi."
Mấy người đàn ông gắp thịt nhúng vào nồi lẩu, vừa bàn bạc xem ăn hết mấy người này thì sẽ phải đi đâu bắt thêm người về, vừa thả thêm mấy trái ớt vào nồi.
Ngôn Hội nôn khan, trước đây cô rất thích ăn lẩu nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng hiện tại, cô chỉ cảm thấy cực kỳ buồn nôn. Cô ọe một lúc lâu vẫn không nôn ra được gì, cảm thấy cả người như sắp ngã khuỵu, cô nằm xuống, co người lại, xây xẩm mặt mày, nhắm nghiền hai mắt lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết bao lâu sau, cơn đau do dạ dày co thắt làm cô tỉnh lại. Cô ôm bụng, đau túa mồ hôi lạnh đầm đìa, gắng gượng nhổm người dậy, nhìn về phía những cô gái còn lại. Sắc mặt của họ cũng không được tốt, Ngôn Hội muốn nói chuyện với họ nhưng khi mở miệng ra, cô mới thấy giọng mình yếu tới mức gần như không nghe được cô nói gì.
Cô không chịu nổi nữa... Nhắm mắt lại, ngất xỉu một lần nữa.
Đến khi tỉnh lại, không ai trong số các cô gái biết hiện tại đã là ngày thứ mấy.
Họ đói đến mức không còn hơi sức để nói chuyện, thậm chí muốn nhai cả quần áo trên người.
Ngôn Hội không còn sức để khóc nữa. Bỗng nhiên, cô nghĩ, họ đúng là người bình thường, bởi vì họ đã đói đến mức này rồi nhưng cũng chỉ nghĩ tới chuyện ăn quần áo, thay vì ăn thịt người, còn những người kia, tuy sống trong điều kiện đủ đầy, ấm no nhưng lại đi ăn thịt người.
Bọn chúng thật chẳng khác nào ác ma...
Cô đang mải nghĩ ngợi thì chợt nghe thấy tiếng bước chân, Cô tựa người vào lồng, khẽ đảo mắt nhìn về phía cầu thang, chỉ có một người đi xuống dưới này, trên tay bưng một chiếc khay, trong khay có đồ ăn.
Cơm...
Mắt ba người sáng lấp lánh.
Lão Lục mở khoá lần lượt từng chiếc lồng một, để đĩa vào lồng rồi khóa lại. Khi đi đến chỗ Ngôn Hội, anh ngồi xổm xuống nhìn cô.
Ngôn Hội dịch mông, cố gắng dán chặt người vào lồng thêm một chút nữa, sợ anh sẽ thò tay xách cô ra ngoài.
"Vì sao lại nhìn tôi như vậy?" Anh nghiêng đầu thắc mắc, nghĩ mãi mà không sao hiểu nổi.
Câu hỏi kiểu gì vậy... Ngôn Hội cảm thấy có phải chỗ nào đó trong đầu anh có vấn đề không, đương nhiên là bởi vì cô sợ anh nên mới nhìn anh như vậy, việc này còn phải hỏi sao...
Thấy cô không nói lời nào, anh đẩy chiếc đĩa đặt trong lồng đến trước mặt cô, cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ biết nhìn cô như vậy.
Ngôn Hội liếc nhìn xuống, cơm và cá, còn là cá kho.
Trong lòng cô bắt đầu đấu tranh kịch liệt, cá kho, tránh xa anh, cá kho, tránh xa anh... Được rồi, cá kho.
Cô nhẹ nhàng đưa tay bưng đĩa thức ăn lên, vì đã kiệt sức nên chiếc đĩa lung la lung lay trong tay cô, cô cầm đôi đũa để bên cạnh lên, gắp một miếng cá, mùi thơm toả ra thoang thoảng. Ngôn Hội nuốt nước miếng, lập tức bỏ miếng cá vào miệng.
Trời ạ, thơm quá. Đây là thứ đầu tiên cô được ăn suốt mấy ngày qua, đã vậy nó còn rất thơm ngon, cô chỉ muốn bật khóc ngay tại chỗ.
Quả nhiên con người không thể sống thiếu đồ ăn. Cô bùi ngùi lùa miếng cơm thật to vào miệng, cẩn thận gỡ xương cá ra rồi ăn.
"Lão Lục, mày đang làm gì đó?" Lúc này mấy người đàn ông kia cũng xuống dưới này, thấy anh ngồi xổm trước chiếc lồng nhốt Ngôn Hội, còn mở cửa lồng ra, người đàn ông xem chừng lớn tuổi nhất trong đám bọn chúng bước tới, nói với vẻ nghiêm túc: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, chớ đến gần bọn họ quá."
Lão Lục đứng dậy, anh cũng không biết vì sao mình lại muốn nhìn cô ăn: "Ừ."
"Bọn họ nói gì cũng đừng nghe và đừng tin." Những người khác cũng tỏ thái độ không hài lòng, dạy dỗ anh một câu rồi khoá chiếc lồng giam Ngôn Hội lại.
"Tôi biết." Lão Lục bị một người kéo ra xa, anh cau mày giải thích: "Tôi chỉ xuống đây đưa cơm thôi."
"Lão Đại..." Anh chuẩn bị đi lên tầng thì chợt nhận ra có gì đó là lạ, người đàn ông trông có vẻ như là người lớn tuổi nhất ở đây đẩy gọng kính trên sống mũi, hai mắt đằng sau khung kính nhìn chằm chằm Ngôn Hội.
Lão Đại chỉ tay về phía Ngôn Hội, quay đầu trưng cầu ý kiến của những người khác: "Lần tới, chúng ta sẽ ăn cô ta."
Chiếc đĩa trong tay Ngôn Hội rớt xuống. Thấy mấy người đàn ông trước mặt này bàn nhau xem lần sau sẽ ăn cô như thế nào, cô quên cả nhai cơm trong miệng.
Lão Lục cúi đầu nhìn về phía cô, cơ thể cô đang run rẩy rất khẽ, mắt rơm rớm nước mắt, trông có vẻ cực kỳ sợ hãi... Anh cũng không biết vì sao trong đầu lại loé lên một suy nghĩ, một suy nghĩ mà anh chưa từng thử...