Lúc bước lên tầng hai, âm thanh ấy như tiếng chuông gõ vang, Ngôn Hội nhắm mắt lại, chuẩn bị chấp nhận số phận mà chào đón cái chết.
Nhưng đợi một hồi anh vẫn còn đang đi, cô hé mắt ra một kẽ nhỏ, đây là trên tầng ba?
Cô tò mò mở mắt nhìn xung quanh rồi cố gắng nhìn tầng hai qua khuỷu tay của anh, đúng lúc đèn cảm ứng trên hành lang tầng hai vừa tắt. Trước khi đèn tắt, cô đã nhìn thấy ba cửa phòng đóng chặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này vừa lúc đến tầng ba, Ngôn Hội quay đầu lại, tầng ba cũng có ba căn phòng nhưng vị trí không giống tầng hai. Lần này, anh không đi lên nữa mà đi đến một căn phòng ở tầng ba, dùng chân khẽ đẩy cánh cửa khép hờ ra.
Căn phòng này rất nhỏ, có lẽ là căn phòng nhỏ nhất trong ba căn phòng, ánh đèn cũng không quá sáng nhưng trong phòng rất sạch sẽ và gọn gàng.
Sạch sẽ đến mức như thể không có người ở.
Lão Lục đặt cô xuống, chân vừa chạm đất, Ngôn Hội lập tức chớp thời cơ lao về phía cánh cửa vẫn còn chưa đóng lại, thế nhưng, cô cũng chỉ kịp chạy hai bước thì đã bị anh ôm lại.
Anh bịt miệng cô, đưa tay tới đóng cửa rồi khóa trái: "Đừng lên tiếng, Lão Đại ở ngay bên cạnh."
Câu nói này khiến cô sợ hãi, tên Lão Đại đeo kính nhìn hiền hoà kia thực ra là đồ biến thái, thế mà lại ở phòng cạnh bên. Cô đành căng thẳng ngậm miệng lại.
Lão Lục buông tay ra, đi tìm một dây xích, trói lên cổ tay phải của cô, đầu còn lại cố định vào đầu giường. Ngôn Hội nhìn dây xích trên cổ tay mà lòng nguội lạnh, vốn cô còn định lén chạy trốn nhưng bị khóa lại thì không còn cách nào nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa, dây xích không dài lắm, cùng lắm cô cũng chỉ đi được từ đầu giường đến cuối giường.
Anh ngồi xuống cạnh giường, nhìn cô đứng ở phía xa, lấy làm khó hiểu, anh vỗ vào chỗ bên cạnh mình: "Sao không ngồi?"
"Không..." Cô đứng xa hơn nữa.
Hai người cứ nhìn đối phương như vậy, cô không biết anh đang nhìn cái gì. Anh cũng không biết mình đang nhìn cái gì.
Trời ạ, chẳng lẽ họ định nhìn nhau như thế cả đêm hay sao... Trong lòng Ngôn Hội thầm than, cầu nguyện tên cao lớn như núi Thái Sơn trước mặt này có thể mau chóng đi ngủ.
Hai đôi mắt nhìn nhau hồi lâu, Lão Lục mới đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng như thể đang suy nghĩ điều gì đó, anh gãi ót, nhìn về phía cô: "Tôi đi làm thêm cho cô ít đồ ăn."
"Tôi không đói bụng." Cô nhìn vóc dáng của anh, bất giác co rụt người vào góc tường theo bản năng.
Anh gãi đầu, cũng không biết nên nói gì: "Vậy... Tôi đi ra ngoài trước..." Nói xong, anh bèn mở cửa đi ra ngoài.
Đầu Ngôn Hội đầy dấu chấm hỏi, không tìm được một sự logic nào từ hành động của người này, chẳng lẽ anh cố ý chơi đùa cô trước khi giết? Cô nhìn chằm chằm vào khe cửa, bên ngoài không có vẻ gì là có người, chẳng lẽ anh đi thật? Ngôn Hội cẩn thận đi đến bên giường, thử mở dây xích ra, mò mẫm một hồi lâu vẫn không mở ra được. Cô lại rón rén trèo qua giường, rướn người cũng chỉ chạm được tới chiếc bàn, cô muốn xem thử xem trong đó có dụng cụ gì không.
Kết quả, không nhìn thì thôi, nhìn xong không khỏi giật mình, trong ngăn kéo có đủ các loại dao được sắp xếp rất ngay ngắn.
Cô sợ hãi, run rẩy đóng ngăn kéo lại rồi run rẩy trèo qua giường, núp vào trong góc, nắm chiếc kẹp tóc trong tay. Cô run rẩy hồi lâu mới nhận ra thế này quá ngu ngốc, rõ ràng trong ngăn kéo có dao, lực sát thương còn lớn hơn kẹp tóc, sao cô lại không dùng dao mà lại dùng kẹp tóc chứ...
Ngôn Hội trèo qua giường một lần nữa, mở ngăn kéo, chọn lấy một con dao nhỏ cầm vừa tay rồi quay về lại góc tường, nhìn chằm chằm cửa phòng.
Lão Lục thu dọn xong tầng dưới, đi tắm rửa, khử khuẩn xong mới ngáp ngủ quay về phòng. Vừa mở cửa ra, anh đã trông thấy cô ngồi trong góc, dựa người vào tường ngủ thiếp đi, trên đùi còn đặt một con dao.
Anh nhận ra đó là dao của mình, cảm thấy cô đụng vào thứ này thực sự quá nguy hiểm, có thể sẽ làm cô bị thương, cho nên anh lại đó lấy lại con dao, cất nó vào lại ngăn kéo rồi khóa luôn ngăn kéo lại, đồng thời khóa trái luôn cả cửa. Xong xuôi, anh mới đi đến bên chân cô, nhẹ nhàng bế cô đặt lên giường, cởi giày rồi đắp chăn cho cô, sau đó, anh cũng ngả lưng xuống giường.
Lúc đầu, anh đã tắt đèn đi rồi, thế nhưng sau đó, anh lại bật đèn lên, nằm trên giường nhìn gương mặt thả lỏng đang say giấc nồng của cô ngay bên cạnh anh, anh chậm rãi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Thông thường, cứ mỗi sáng sớm, cho dù tối hôm qua có ngủ trễ đến mấy thì khi ánh sáng chiếu vào cửa sổ, Lão Lục cũng đều sẽ trở mình chuẩn bị thức dậy. Anh dụi mắt rồi mở mắt ra, thứ đập vào mắt anh đầu tiên chính là gương mặt ngủ ngon lành của Ngôn Hội. Có lẽ cô hơi lạnh nên nằm sát cạnh anh, thậm chí còn gác một chân lên người anh.
Dương như vì nhìn thấy cô mà buổi sáng nay chợt trở nên tươi đẹp, Lão Lục cảm thấy tâm trạng mình rất vui vẻ, anh nhẹ nhàng bỏ chân cô ra, định rời giường, đi chuẩn bị bữa sáng, thế nhưng, cơ thể của anh còn chưa kịp động đậy thì chân cô đã lại gác lên người anh một lần nữa, đã vậy, cơ thể cô còn tiện đà dụi vào ngực anh mấy cái.
Hai người nằm trong tư thế mặt đối mặt, khoảng cách của họ vốn đã rất gần nhau, cô còn rúc lại gần như vậy, gần như khiến cơ thể hai người hoàn toàn dính sát lại với nhau. Để tránh làm cô thức giấc, anh đành nằm im không nhúc nhích, chỉ duỗi một cánh tay ra, cố gắng nhẹ nhàng bỏ chân cô ra một lần nữa.
Anh vừa mới kéo chân cô ra được một chút thì cô lại đạp tay anh ra, cơ thể cũng lật qua bên kia rồi lật trở lại, đầu cô đụng phải đầu anh, môi sát kề môi anh.
Lão Lục sững người, cảm giác vừa rồi là gì... Anh nhìn về phía môi của cô rồi khẽ liếm môi của mình, cảm giác kỳ lạ vừa rồi khó mà miêu tả nổi...
Ánh sáng cửa sổ bắt đầu khá chói mắt, Ngôn Hội lật người mấy lần, khó chịu đưa tay lên che mặt mình lại, thấy hơi nóng nực, cô đá luôn cả chiếc chăn trên người ra, thế nhưng, trong lúc đang đạp chăn ra, hình như cô đã đá phải người nào đó, cô co chân lên đá thử thêm mấy lần nữa, sau đó chợt nhớ ra những gì mình đã trải qua mấy ngày nay, lập tức mở choàng mắt ra.