Khi người đến

Cô vừa mở mắt đã nhìn thấy Lão Lục, anh thấy cô dậy bèn mỉm cười với cô. Ngôn Hội chớp mắt mấy cái, lúc này cô mới phát hiện ra hai người họ đang ngủ với nhau, hơn nữa, cô còn nằm trong ngực anh.
 
Cô vội vàng cúi đầu nhìn xuống, quần áo vẫn còn, vẫn ngay ngắn. Cô lập tức ngồi dậy: "Sao tôi lại ngủ ở đây?"
 
"Tôi nhìn thấy cô ngủ dưới đất nên bế cô lên đây." Anh thấy cô lại quay về đứng ở góc tường nên tưởng là cô không biết rằng mình có thể ngủ trên chiếc giường này, anh bèn giải thích: "Cô cũng có thể ngủ trên chiếc giường này, không sao đâu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh đang đùa cô đúng không? Chắc chắn là đang đùa cô rồi. Ngôn Hội lắc đầu: "Mấy người đừng chơi đùa tôi như vậy, tôi thật sự sắp sợ chết khiếp rồi..."
 
Thấy cô ngồi xổm xuống, khoanh tay khóc, chân tay Lão Lục hơi luống cuống, anh đứng lên, bước lại gần nhưng rồi lại không biết nên nói gì và làm gì.
 
"Không phải, tôi chỉ muốn cứu cô." Anh lo lắng mở miệng.
 
"Vậy anh thả tôi ra đi." Cô ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn anh.
 
Cô nói rất đúng, anh nên thả cô, thế nhưng... Lão Lục nhìn cô, cúi đầu xuống, khẽ cắn môi rồi ngẩng đầu, giọng nói rất khẽ khàng: "Cô ở lại đây được không?"
 
"Tôi không muốn."
 
"Vì sao? Tôi nấu cơm rất ngon." Anh ngồi xổm xuống, nhìn cô rất nghiêm túc: "Thật đó, bọn họ đều thích ăn đồ tôi chuẩn bị, đôi khi không bắt được người, bọn họ cũng sẽ ăn cơm với tôi."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đang nói cái gì vậy hả? Ngôn Hội khóc to hơn, thật sự không phải là người này đang đùa bỡn cô đấy chứ? Anh thật sự không đùa cô đó chứ?
 
"Đừng khóc..." Thấy cô càng ngày càng khóc dữ dội hơn, Lão Lục bối rối không biết phải để tay vào đâu: "Trừ chuyện thả cô đi, cô bảo gì tôi cũng sẽ đồng ý.”
 
Cô không tin lời anh nói nên khóc suốt một hồi lâu, mãi cho đến khi anh lấy giấy lau nước mắt cho cô, cô mới nhìn rõ anh, thấy vẻ mặt anh rất nghiêm túc, ánh mắt cũng rất nghiêm túc.
 
"Thật sao?" Ngôn Hội hít mũi hỏi thử.
 
Anh gật mạnh đầu: "Thật."
 
"Tôi muốn tắm rửa."
 
"Được."
 
"Tôi muốn ăn rau xanh."
 
"Được." Lão Lục thấy cô không khóc nữa, đồng ý hết tất cả: "Bây giờ tôi đi làm đồ ăn ngon cho cô."
 
Nhìn anh quay người đi ra ngoài, Ngôn Hội vẫn không tin anh, cảm thấy người này đang chơi đùa cô, biết đâu đến lúc chơi chán sẽ giết cô...
 
Trước tiên, anh đi vo gạo nấu cơm, sau đó ra ngoài hái rau rồi trở lại phòng bếp trên tầng ba, nghiêm túc rửa sạch sẽ, thái rau, làm nóng chảo, rót dầu, xào rau.
 
Anh nhìn đồ ăn trong nồi dần đổi màu báo hiệu đã chín, tay vô thức vuốt ve bờ môi của mình.
 
Tại sao lại không thấy cảm giác như lúc đó nữa nhỉ... Anh nhớ tới cảm giác khi môi cô nhẹ nhàng lướt qua môi anh, đó là cảm giác mà anh chưa bao giờ biết đến, khiến anh suy nghĩ miên man không dứt, cũng rất muốn thử lại một lần nữa...
 
Sau khi xào xong hai món ăn, anh mang xuống cho hai cô gái ở tầng một một ít trước rồi mới bưng đĩa trở về phòng.
 
Anh trải một chiếc chiếu trước mặt cô, đặt một chiếc bàn nhỏ lên trên chiếu rồi sắp thức ăn và cơm lên.
 
"Hai người kia cũng có phần à?” Ngôn Hội ngửi thấy mùi thơm, cô nuốt nước bọt, quăng hết liêm sỉ đi lại, ngồi vào mâm.
 
Lão Lục đưa đũa cho cô: "Có, trước đây luôn là tôi đưa cơm."
 
Đồ ăn vừa mới bỏ vào miệng chợt mất ngon vì câu nói này... Cô nhai hết thức ăn trong miệng trước: "Mấy người... Đã bắt bao nhiêu người, đã ăn bao nhiêu người rồi..."
 
"Tôi không bắt, toàn là bọn họ bắt, bọn họ thích ăn."
 
"Vậy sao anh lại ở cùng bọn họ? Còn... Giúp bọn họ giết người nữa..." Ngôn Hội không nghĩ ra lý do.
 
"Tôi thích cảm giác lúc giết người." Anh nói ra rất tự nhiên, ánh sáng trong mắt ẩn chứa sự hưng phấn, anh chuyển mắt nhìn về phía cô: "Từ nhỏ tôi đã thấy thích rồi."
 
Cô không chỉ cảm thấy đồ ăn mất ngon mà ngay cả không khí cũng trở nên khó thở. Người này, vẻ mặt này, câu nói này... Khiến cô cảm thấy sợ hãi tột độ.
 
Nhất định cô phải nghĩ cách rời khỏi nơi này.
 
Ngôn Hội yên lặng cúi đầu nhai cơm, vừa sợ vừa nghĩ mọi cách có thể chạy trốn.
 
Cô đang ăn cơm thì chợt loáng thoáng nghe thấy dưới tầng vang lên tiếng nói chuyện rất to, cô dừng đũa lại: “Bọn họ phát hiện ra tôi không còn ở đó thì phải làm sao?"
 
"Chắc bây giờ bọn họ sẽ không phát hiện ra ngay đâu, bọn họ sắp đi ra ngoài rồi."
 
"Cho nên, không phải ngày nào bọn họ cũng ở đây à?" Có vẻ người này sẽ nói hết tất cả cho cô, cô thử hỏi thêm một câu.
 
Lão Lục gắp thức ăn cho cô, thậm chí còn gắp liền mấy đũa: "Ừm, bọn họ phải ra ngoài làm việc kiếm tiền."
 
Hai người lại hàn huyên một lát, nhờ đó Ngôn Hội biết được, trong sáu người bọn họ, trừ Lão Nhị và Lão Tam là anh em ruột ra thì những người còn lại đều không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì, chỉ bởi vì ăn thịt người nên đám bọn họ mới tụ lại một chỗ từ rất lâu trước đây rồi cùng sống ở nơi này.
 
Cụ thể hơn, liên quan tới công việc mà mấy người đó làm, nghe nói Lão Đại ở phòng bên viết tiểu thuyết kiếm tiền thù lao, Lão Nhị và Lão Tam săn bắt động vật đem đi bán, Lão Tứ và Lão Ngũ thì ra ngoài làm vài việc vặt.
 
Tuy nhiên, bọn họ sẽ không đi khỏi đây lâu, bởi vì bọn họ không thể kìm chế được ham muốn ăn thịt người, sợ đi lâu quá sẽ bị lộ tẩy.
 
Còn Lão Lục, anh phụ trách mấy việc như nấu cơm, quét dọn và mua sắm đồ dùng hàng ngày, còn giết người thay bọn họ, pha chế gia vị…
 
Lúc tiếp nhận những thông tin này, Ngôn Hội còn cảm thấy không thể tin nổi rằng trên đời này vẫn còn tồn tại những loại người và quần thể người như thế này.
 
Sau khi ăn no, Lão Lục thu dọn bàn ăn, lau chùi sạch sẽ rồi cất gọn bàn đi, sau đó, anh đi rót một cốc nước, đưa cho cô.
 
Ngôn Hội nhận lấy, uống mấy hớp, đưa ra yêu cầu thứ hai: "Tôi muốn tắm."
 
"Tôi dẫn cô đi." Anh tháo dây xích cho cô, nói cô đừng lên tiếng rồi dẫn cô đến phòng tắm, đóng cửa lại, canh chừng ngoài cửa.
 
Vừa bước vào phòng tắm, cô lập tức muốn nhảy qua cửa sổ nhưng cửa sổ không mở ra được ra vì đã bị bịt kín. Ông trời đang trêu đùa cô phải không? Cho cô hi vọng rồi lại rơi vào tuyệt vọng, không thể trốn thoát được, Ngôn Hội ngồi xổm xuống, bụm mặt khóc, cô không trốn thoát được…
 
Sau khi gắng gượng tắm gội sạch sẽ, Ngôn Hội giặt quần áo, giặt xong mới phát hiện mình không có quần áo để mặc. Cô đi lại chỗ cửa, mở hé ra một cái khe thật nhỏ: “Anh có quần áo không?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui