Lão Lục dựa lưng vào cửa không quay đầu lại: "Chỉ có của tôi thôi."
"Vậy cũng được." Lúc này cô không thể kén chọn được.
Anh trở về phòng tìm quần áo, tìm ra được một chiếc áo thun sạch sẽ chưa mặc lần nào rồi đưa nó cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngôn Hội đóng cửa lại, lúc mặc vào cô mới phát hiện ra chỗ cổ áo vẫn còn nguyên nhãn mác. Mặc dù là nhãn hiệu tạp nham nhưng ít ra nó vẫn chưa bị mặc lần nào, cô không ngờ anh lại đưa cho cô quần áo mới.
Cô gỡ mác áo ra rồi mặc áo vào, vừa rộng lại vừa dài, gần như không khác gì váy ngủ.
Lão Lục đưa lưng về phía cửa, trong đầu toàn là cảnh tượng sáng nay, khoảnh khắc khi môi cô lướt qua môi anh và cảm giác khó quên khi đó.
Cánh cửa sau lưng anh mở ra, Ngôn Hội bước ra với mái tóc ướt, trên tay là chậu đồ đã giặt: "Cái này phơi ở đâu?"
Đến lúc cô hỏi anh, anh mới hoàn hồn, bản thân anh cũng không hiểu tại sao vừa nãy mình lại nghĩ mãi về chuyện sáng nay.
"Phải xuống dưới tầng, để tôi mang xuống dưới đó phơi." Anh nhận lấy chậu từ tay cô.
Cô giặt cả đồ lót nên cảm thấy hơi xấu hổ, sau đó chợt nghĩ ra làm vậy thì bọn họ sẽ phát hiện ra cô: “Nhưng làm vậy sẽ bị bọn họ phát hiện mất."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lão Lục dẫn cô về phòng trước: "Không đâu, tôi phơi ở nơi khác."
Anh đeo dây xích vào cổ tay cô rồi bưng chậu đi ra ngoài.
Anh vừa đi khỏi, Ngôn Hội lập tức thử mở ngăn kéo, đáng tiếc là ngăn kéo đã bị khóa lại. Cô mò mẫm cả buổi cũng không mở được nó nên đành chán nản ngồi trên giường, nhìn căn phòng bé nhỏ này.
Sau khi bị xích lại, phạm vi hoạt động của cô thực sự quá nhỏ, đồ đạc mà cô có thể chạm vào cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nói gì tới đồ có thể dùng làm vũ khí.
Cô mở tất cả những thứ có thể mở, cuối cùng chỉ tìm được vài cuốn sách.
Truyện cổ Grimm, thần thoại Trung Quốc và một số tranh minh hoạ đầy màu sắc sặc sỡ.
Ngôn Hội chỉ có thể ngồi trên giường đọc lại những truyện cổ tích mình đã từng đọc ngày bé này.
Anh đã nấu cơm tối xong, đều là rau củ mới hái, bày ra đĩa trông rất đẹp mắt. Lúc anh bưng đĩa vào phòng, anh còn không nhịn được mỉm cười, muốn khoe khoang với cô, mong chờ nhận được sự khích lệ từ cô. Thế nhưng, khi mở cửa ra, anh lại thấy cô tựa vào đầu giường, ngủ thiếp đi, trên giường còn để ngổn ngang vài cuốn sách.
Sau khi cất gọn sách, Lão Lục muốn gọi Ngôn Hội dậy, thế nhưng, vừa mở miệng ra anh lại thôi. Anh nhìn thấy mái tóc vừa đen nhánh vừa mềm mại của cô được vén sang hai bên để lộ gương mặt cô không hề đề phòng chút nào. Sắc mặt cô hơi nhợt nhạt, bờ môi đỏ căng mọng giúp tổng thể trông càng xinh đẹp hơn. Ánh mắt anh lập tức bị hấp dẫn nhìn từ mắt đến mũi của cô, rồi dừng lại ở đôi môi.
Anh vẫn muốn thử một lần nữa, thử lại cảm giác ấy dù chỉ một chút thôi.
Lão Lục ngồi bên giường, từ từ tiến tới, căng thẳng đến mức nhịp tim đập thình thịch, càng đến gần cô, nó lại càng đập nhanh hơn.
Khi cuối cùng cũng chạm được vào môi cô, khoảnh khắc ấy, nhịp tim của anh như ngừng đập, thính giác biến mất, chỉ còn cảm nhận được cảm giác khi chạm vào cô. Cảm giác này vừa mới lạ lại vừa tươi đẹp, lan ra khắp toàn thân, khiến anh chỉ muốn giữ nguyên tư thế này mãi mãi.
Ngôn Hội ngủ chưa sâu giấc lắm, loáng thoáng nhận ra trên giường có người, cô đang định mở mắt ra thì lại cảm thấy miệng mình là lạ. Khi cô mở mắt ra, một đôi mắt khác đang chớp mắt nhìn cô.
Môi của anh ép sát môi cô.
Hai người nhìn nhau, bốn mắt chớp chớp, Ngôn Hội là người hoàn hồn lại trước, cô vội đẩy anh ra.
"Anh làm gì đó?"
"Tôi, tôi muốn gọi cô dậy ăn cơm."
"Trước nay anh luôn gọi người khác dậy như vậy sao?"
"Không phải." Lão Lục thấy cô tức giận bèn luống cuống giải thích: "Tôi muốn thử một lần, bởi vì cảm giác đó rất đặc biệt."
Lúc này, cô đã xuống giường, trốn vào góc tường, hai mắt nhìn chằm chằm anh đầy cảnh giác: "Chớ tới gần tôi."
"Tôi…" Vóc dáng cao lớn của anh ngồi trên giường, tủi thân co người lại: "Thật sự xin lỗi."
Nói xong, anh bèn bưng thức ăn đến trước mặt cô, ánh mắt anh nhìn cô vừa tủi thân vừa khao khát, mong cô đừng tức giận, cũng mong cô nói gì đó.
Đáng tiếc là cô chỉ chằm chằm anh đầy cảnh giác.