Khi Nhân Thê Thụ Bị Ép Nhận Kịch Bản Cường Thụ

Editor: Quan Vuong

Ôn Uyển phủ hết bụi trên điện thoại di động của mình, anh ngồi suy nghĩ hồi lâu nhưng không thể chọn cái quần quần anh màu đỏ nào.

Bời vì cùng chung một vấn đề, Trợ lý nhỏ không thể không đi cùng nhau ở chỗ xem trang mua sắm thời gian dài, thấy nó đều không phân biệt ra màu đỏ. Nó nhịn không được lên tiếng “Có gì mà chọn đâu, chẳng phải chúng nó đều là màu đỏ à?”.

Ôn Uyên lắc đầu kiên nhẫn giải thích: “Sao giống được, một cái nghiêng về màu đỏ tươi, một cái là lệch về màu đỏ của quả hạnh, cậu không nhận ra được sao?”

Trợ lý nhỏ không trả lời anh nữa mà hút thuốc. Jpg. Nó cũng phục Ôn Uyển, thế mà cũng tìm được loại quần đỏ đa dạng màu như vậy.

Anh ngập ngừng một lúc, cuối cùng cuối cùng đặt qua loa hai cái Nếu không phải sau đó còn trận thi đấu trên đài thì Ôn Uyển còn muốn tiếp tục lựa dụng cụbảo hộ đểxem cái nào tốt hơn.

Nhìn trang mua hàng báo thành công mà lòng Ôn Uyển đắc ý quá chừng phải có quần áo mới để mặc chứ.

Khi anh chốt đơn hàng thìbên ngoài gọi tên mình. Trước khi trận đấu kết thúc, anh nên đi đến trước để chuẩn bị. Ôn Uyển đứng lên, trợ lý nhỏ nhắc nhở”Đừng quên kịch bảncủa cốt truyện tối nayđấy”

Kịch bảntruyện tối nay có chút tình tiết liên quan đến Ôn Uyển. Chính yếu là việc anh lên đài thi đi  đấu cùng một nhân vật ‘bình phong’ có hành vi thi đấu không tối, lúc người nọ lên đài thì ra tay độc ác khiến Ôn Uyển bị thương. Bị thương mà ngất đi, anh bất ngờ gặp gỡ nam chính khi đi ngang qua.

Vì vậy nhiệm vụ quan trọng nhất đêm nay của Ôn Uyển  là phụ trách hoàn thành việc bị  đối thủ giở thủ đoạn âm mưu đánh bị thương. Nói thẳng ra là làm cho bản thân mình bị đánh văng ra bên ngoài.

Ôn Uyển đứng dậy đem điện thoại di động và ấm nước  đặt vào trong chiếc tủ đã cũcó viết tên mìnhrồi khóa lại, anh lo lắng hỏi trợ lý nhỏ: “Gần đây cậu có phải có tâm sự chuyện gì không?”


Đang suy nghĩ đến cốt truyện sắp diễn ra tiếp theo trong kịch bản, Trợ lý nhỏ đột nhiên bị  đơ “Không có, không có chuyện gì hết. Tại sao lại hỏi như vậy?”

Không ngờ, tốc độ máy móc chạy nhanh quá làm lộ ra chút âm thanh căng thẳng. Nó còn chưa quyế định là có nên nói chuyện kia của nam chính cho Ôn Uyển nghe hay không, trong trường hợp có thể nói được liệu rằng có làm ảnh hưởng đến cốt truyện trong kịch bản.

Ôn Uyển đóng ngăn tủ lại, bên trong bị chất quá trời đồ mà anh đã chuẩn bị trước như nước lọc khăn ướt khử trùngvà thêm một ít loại thuốc phổ thông,  không thiếu bất cứ cái gì, đồ đạc cũng được sắp xếp sạch sẽ thật sự không giống ngăn tủ của một trai thẳng tẹo nào.

“Không biết nữa, do trực giác thôi” trợ lý nhỏ nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng, anh  hỏi tiếp “Tôi có thể giúp gì được cho cậu không?”

Trợ lý nhỏ dừng lại một chútrồi mới trả lời anh: “Thật sự không có chuyện gì đâu”

Ôn Uyển cứ cảm thấykhông phải máy móc của nó bị chập mạch hay mất điện, nó còn tưởng rằng Ôn Uyển cái gì cũng không biết đâu, nhưng không nghĩ tới tâm tư Ôn Uyển rất cẩn thận, thực ra đã  phát hiện ra rồi.

Thẳng thắn mà nói bởi vì ngay từ đầu nó đã không xem trọng thực tập sinh này, từ xưa đến nay thái độ của nó đối với Ôn Uyển chưa bao giờ là tốt cả. Nhưng màđó giờ Ôn Uyển chưanổi giận lần nào với nó, bình thường mỗi khi nói chuyện đều là nói năng nhẹ nhàng chậm rãi.

Là một người rất dịu dàng luôn.

Ôn Uyển đã muốn xuất phát đi đến đài thi đấu đêm này. Trợ lý nhỏ đem ý niệm ‘thượng vàng hạ cám’ trong đầu  ném qua một bên, tóm lại vẫn là nhìn xem biểu hiện đêm nay của nam chính rồi nói sau. Cốt truyện đêm này nằm trong số ít tình tiết lãng mạn, trợ lý nhỏ cũng muốn nhìn xem gã nhìn thấy Ôn Uyển khi bị thương sẽ có hành động gì.

Ôn Uyển đụng phải một người trên đường. Dáng người thấp lùn, mắt nhỏ, mặt gầy gò, cũng mặc quần áo thi đấu quyền anh. Ngay từ đầu vì Ôn Uyển đã không hề chú ý tới gã, nên gã cố ý đi thẳng đến trước mặt Ôn Uyển.

Người đến có đại danh là Hồng Long, mấy năm gần đây sống rất gian dối, cũng có người gọi một tiếng là anh Long, nhưng bên ngoài danh tiếng đã sớm ‘thối’ cực kỳ. Người này cả người rất bẩn, khuy áo ngọc trai này, ngón tay gập, nổi tiếng yêu thích khi thi đấu chơi trò ném đá giấu tay,  trên sàn thi đấu thực sự là có thể dùng bất kỳ loại thủ đoạn đê tiện nào.


Trước đây Ôn Uyển cũng không qua lại gì với gã này. Sau khi bị chặn lại thì anh dừng bướcrồi nhìn người trước mặt một cách hết sức hờ hững.

Hồng Longnâng cằm nhìn người. Ánh mắt của hắn như muốn ăn đòn, mặt thì như đang suy tư nhưng nụ cười lại cực kỳ khinh thường người khác lại còn dùng đầu lưỡi đảo qua lại hàm răng. Khuôn mặt kia thì cứ nhích đến gần mặt Ôn Uyển.

Gã chầm chậm chỉ ngón tay ‘thối’  về phía anh rồi chia thẳng như đang muốn khiêu khích. Tay còn lại cũng vậy.

Trước khi thi đấu hành động khiêu khích cũng được xem là chuyện bình thường Chửi bậy, giơ nắm đấm, thậm chí nhổ nước bọt về phía đối thủ, những thứ này đều là gây hấn mà mục đích là nhằm chọc giận đối phương. Chỉ có điều vẫn phải đợi đối thủ lên sân mới giở trò khiêu khích. Hiệu ứng xung quanh càng kích động thì cảm xúc khán giảkiểu gì cũng sẽ đạt đến cao rào.

Ôn Uyển lạnh lùng đến mức không thèm liết mắt nhìn Hồng Longmột cái nào mà chỉ nhấc chân đi vòng qua gã.

Vừa nãy khuôn mặt gã kia quá gần, trợ lý nhỏ còn nghĩ rằnganh sẽ phun nước bọt đáp trảrồi dọa nạt cho gã lùi về sau. Nhưng  Ôn Uyển  lại đi vòng ra, nó nhịn rồi lại nhịn cuối cùng cũng không nhịn được nữa hỏi thực tập sinh: “Anh không cảm thấy tức giận sao?”

Ôn Uyển: “Hả? Chẳng phải còn làm nhiệm vụ à?”

Dù sao anh đến đây là để làm nhiệm vụvà loại cố ý thích đi trêu chọc này cũng không thể dấy lên cơn giận của anh được.

Tính cách Ôn Uyển điềm đạm nên dù bị trêu chọc ngay trước mặt thì anh vẫn không giận dỗi, trợ lý nhỏ lại không hiểu chuyện này thế là nó tức giận.  Dù sao nó cũng không phải là người tốt tính như thực tập sinh, nó là một trợ lý rất có tâm huyết.

Bản thân là trợ lýnênnó không có khí quản của con người. Nhưng thấy Ôn Uyển không hề tức giận tẹo nào làm nó cảm nhận được cơn uất nghẹn rõ mồn một trên cuống họng, lên không được xuống cũng không xong, kìm nén đến mức phát hoảng.

Trợ lý nhỏ suy nghĩ một lúc rồi mới nghiêm túc nói bóng nói gió với Ôn Uyển “Này nha, tên vừa nãy nhìn cũng ghê phết đấy, lúc trước Tống Nhuệ lên trên đài chắc cũng bị đánh không nhẹ chút nào”.


Ôn Uyển “!!!”

Trong một giây từ ‘ôn hòa nhã nhặn’ lại chuyển thành cơn giận dữ.

“Tống Nhuệ bị gã đánh!”

Đối với Ôn Uyển  mà nói bản thân anh xảy ra chuyện cũng cũng không sao, nhưng để ‘người trong nhà’ kia của anh chịu một chút thiệt thòi nào thì đúng là không thể tha thứ.

Em trai đáng yêu thế này! Thế mà hắn lại đánh em ấy!

Anh đi đến sàn thi đấu bị ánh đèn chói lóa đối diện rọi vàodưới đài tiếng hò reo ồn ào náo động. Trợ lý nhỏ hài lòng rồi dặn dò câu cuối “Chú ý cẩn thận”

Sau đó Hồng Long phía đối diện cũng lên đài, cởi áo lộ ra một cơ thể bắp thịt bóng nhẫy.

“Được” Ôn Uyển mặt lạnh tanh nhìn người lên võ đài, càng nhìn càng thấy khuôn mặt này sao mà đáng ghét quá.

Trọng tài nhìn đồng hồ, trận đấu bắt đầu.

Ôn Uyển suy nghĩ làm thế nào để đánh cho tự nhiên một chút,anh không muốn đối thủ làm mặt mình bị thương nên khi bắt đầu chỉ thủ chứ không tấn công. Ở bên kia, đối thủphát hiện khó có thể tiếp cận nên ra đòn ngày càng mãnh liệt, liên tục tung chiêu không để có kẽ hở. Sau mấy phút trôi qua duy trì né tránh, Ôn Uyển đã bị ép một chân đạp lên viền võ đài.

Hồng Long đánh đến mức đỏcả mắt dần dần không thể kiểm soát được, nửa người còn hơi ngã về phía trước. Sau hắn bị đánh một cú suýt thì ngã nhào ra.  Lúc này  mặt Ôn Uyển vẫn  luôn vô cảmnâng khuỷu tay đánh một cú chính xác và dứt điểm. Trong giây phút đó thì thế cuộc xoay chuyển, người vừa rồi còn thể hiện tấn công hung hãn đã nằm sấp xuống sàn đấu. Tràng vỗ tay nhanh chóng bùng nổ dữ dội, tiếng hò reo khen ngợi  hay ủng hộ vang khắp nơi.

Hiệp đấu kết thúc.


Lần này Ôn Uyển ra tay không hề giảm lực chỉ muốn dạy gỗ gã một chút mà thôi. Anh lau mồ hôi đi trở về vị trí của mình.

Một chiêu xoay ngược tình thế khi nãy thật sự rất hoàn hảo, dưới đài tiếng vỗ tay khen ngợi vang lên không ngớt. Ôn Uyển đưa mắt nhìn xuốngthì thấy một đôi mắt đen quen thuộc ngồi ở hàng thứ nhất  dưới lôi đài.

Là Tống Nhuệ. Ôn Uyển thấy hắn cũng đang nhìn mình, trong lòng anh đang cười với người nọ, thế nhưng trên mặt lại luôn không hề có chút cảm xúc gì.

Ôn Uyển thở phào một cái, trong lòng dễ chịu chút ít.

Tiếng chuông đồng hồ báo hiệp hai vang lên, Ôn Uyển chấn chỉnh lại.

Lần này anh ra đòn có hơi khó khăn, thế trận dần nghiêng về một phía khiến người xem có chút xôn xao. Khi trận đấu đã diễn ra một nửa, dường như thanh niên trên đàitránh né có chút bất lợi, một quyền hung bạo của đối thủ đánh trúng vị trí huyệt thái dương. Đầu anh bị gã đánh lệch sang một bên.

Dưới khán đài vang nhất thời ồ lên. Thân thể của anh mất đi khống chế mà nương theo sức lực của quyền kia ngã rầm xuống.

Vì không bị người giở trò nên vừa rồi Ôn Uyểntự mình cắn răng đi tới nhận nắm đấm của người kia. Cuối cùng bị đối thủ đánh trúng vào chỗ này một phát.

Trong nháy mắt đầu óc anh trống rỗng, lỗ mũi trào dâng cảm giác tanh nồng, mắt hoa lên, tầm nhìn chao đảo.

Chỉ sau khi cảm giác mơ hồ đó trôi qua thì lập tức Ôn Uyển cảm giác đau đến mức chảy cả nước mắt.

Hóa ra cảm giác bị đánh là như vậy. Trong khoảnh khắc đó anh cảm thấy như thế giới đang lặng đi rồi nảy ra một suy nghĩ không đúng lúc. E là bị đánh không nhẹ vì thế mới mơ hồ phát sinh những ý niệm lỗi thời trong đầu.

Tốt xấu gì cũng hoàn thành nhiệm vụ.

Anh không biết dưới đài có chuyện gì mà khán giả ồn ào như vậy. Anh chỉ nghe thấy trọng tài rung chuông, một bóng đen nhanh chóng  leo qua qua dây thừngchạy thẳng lên, nhanh đến mức anh nghĩ rằng đó chỉ là ảo ảnh. Sau một giây mất đi ý thức, Ôn Uyển cảm thấy mình bắt đầu xuất hiện ảo giác, anh thấy Hồng Long  bị một người đàn ông đè xuống đất mà đánh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận