Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Tiêu Ly thấy hắn không có phản ứng, lại nói một tiếng: “Trở về đi.”

Lúc này kiếm tu Linh Việt phái mới phục hồi lại tinh thần, vội nói: “Đa tạ ân cứu mạng của đạo hữu!” Hắn thoáng vận công, sắc mặt trở nên rất khó coi —— kim đan của hắn thật sự nát, cho nên linh lực trôi đi không dừng được. Hiện giờ quay đầu đi ra ngoài, hắn không biết một mình mình có thể về đến đại lục một lần nữa hay không, nhưng lại tiếp tục đi về phía trước, không thể nghi ngờ càng thêm nguy hiểm.

Cuối cùng, kiếm tu Linh Việt phái kia vẫn lựa chọn quay đầu trở về, Dịch Hi Thần ném cho hắn một cái dẫn hỏa phù: “Đạo hữu đón lấy!”

Lúc linh lực không đủ dùng, dẫn hỏa phù cũng có thể dẫn hỏa, chỉ là uy lực vô cùng yếu, cứu gấp chứ không cứu mạng. Kiếm tu Linh Việt phái nói cám ơn, thừa dịp kim đan của mình vẫn chưa tính là nát triệt để, linh lực còn có chút tàn dư, nhanh chóng ngự kiếm trở về, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt mọi người.

Dịch Hi Thần liếc nhìn Tiêu Ly, thầm nghĩ: Lại cứu người rồi! Nhưng vừa nãy lúc những người khác gặp nguy cơ tại sao y lại bất động? Y có cứu người hay không chẳng lẽ dựa vào tâm tình sao?

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe giọng của Trưởng Tôn Tử Quân linh tê truyền đến: “Trên người hắn có quỷ khí.”

“A?” Dịch Hi Thần kinh ngạc, “Quỷ khí? Lẽ nào hắn là quỷ tu?”

Thân phận và tu vi sâu cạn của Tiêu Ly, bọn họ vẫn không biết, nhưng vừa nãy ngay khi Tiêu Ly xuất thủ cứu kiếm tu Linh Việt phái, rốt cuộc Trưởng Tôn Tử Quân nhận ra được một tia quỷ khí từ trên người y.

Những người khác đều đã tự lo không xong, đương nhiên không ai đi quan tâm Tiêu Ly, chỉ có Hồng Dịch chân nhân cảnh giác quét mắt nhìn Tiêu Ly, ngược lại cũng không nói gì.

Cái gọi là quỷ tu, sau khi sinh linh tử vong mới biến thành quỷ. Người vốn có ba hồn bảy phách, ba hồn chính là sinh hồn, linh hồn, giác hồn, phân biệt nắm giữ tính mạng, tâm trí, thần trí của sinh linh; bảy phách là thi cẩu, phục thỉ, tước âm, thôn tặc, phi độc, trừ uế, xú phế, chủ quản thất tình vui, giận, buồn, sợ, yêu, ác, dục. Sau khi chết, sinh hồn ly thể, linh hồn, giác hồn tàn phá, bảy phách cũng mất. Bởi vì lúc quỷ tử vong đều hoặc nhiều hoặc ít thất lạc bộ phận hồn phách, có quỷ hoàn toàn đánh mất trí nhớ kiếp trước, có quỷ lưu lại một chút ký ức, có quỷ điên điên khùng khùng, có quỷ trong thất tình chỉ còn sót lại một hai, chỉ biết bi thương phẫn nộ không biết vui vẻ. Hồn phách khác nhau thì dễ mất hay khó mất cũng khác nhau, thường gặp nhất là quỷ còn lại một chút linh hồn cùng phục thỉ phách, chỉ nhớ rõ mhững việc đáng ghét đáng trách khi còn sống, sau khi quỷ tu đắc đạo, thường sẽ tìm kẻ thù khi còn sống để trả thù. Quỷ tu như vậy, bị người đời coi là lệ quỷ đòi nợ.

Mà nếu như khi chết khiến toàn bộ hồn phách đều thất lạc, vậy liền không có tư cách trở thành quỷ tu, chỉ có thể thi hóa thôi.

Dịch Hi Thần lại nhìn Tiêu Ly, nỗi lòng lại khác đi: Lẽ nào người này đã từng chết? Y mất đi hồn phách nào? Sấm chớp gió bão cùng ác sát đều không có tác dụng với y cũng là nguyên nhân này sao?

Rốt cuộc, số lượng ác sát bắt đầu dần dần giảm bớt, đoàn người vừa đánh vừa đi, một bàn tay vô hình cuối cùng bị lửa đốt lui về phía sau, lòng mọi người vẫn còn sợ hãi, mãi đến một quãng thời gian sau đó không xuất hiện ác sát nữa, mọi người mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người quan sát lẫn nhau, không nói người còn sống sót chật vật như thế nào, chỉ nhân số thôi đã ít đi ba người so với lúc trước. Những người này bình thường cũng là nhân vật có thể một mình chống đỡ một phương, nhưng tiến vào Hư Vô giới, mới chỉ là bắt đầu, đã như vậy…

Nhưng mà sau khi mất mát một lát, mọi người lên tinh thần, vẫn như trước tiếp tục tiến lên.

Hư Vô tông chủ Nguyên Thần Độ Nhân kia là tu sĩ Đại thừa kỳ, dĩ nhiên là một địa tiên, ngoại trừ những tiên nhân đã phi thăng, hắn gần như được xem là người có tu vi thâm hậu nhất đại lục tu chân. Mọi người ở đây phần lớn đều là tu sĩ Kim đan, đối với người thường mà nói thì kết đan là một cái hố thật lớn, mà Đại thừa đối với nhóm tu sĩ Kim đan mà nói cũng là một cái hố cực lớn. Tu sĩ Kim đan tiền trung hậu kỳ, chỉ là tu vi khác biệt, mà tu sĩ Đại thừa cùng tu sĩ Kim đan, chính là cảnh giới khác biệt. Trong những tu sĩ ở đây, có người gặp bình cảnh, có người thậm chí sắp tới thiên kiếp. Bọn họ tới đây cầu đạo với Nguyên Thần Độ Nhân, đều có tín niệm phải đắc đạo, đã sớm chuẩn bị cho cái chết.

Mọi người lại bay chốc lát, lại thấy phía trước có vài con mãnh thú đang du tẩu trong biển Hư Vô.

Biển Hư Vô này tên là Hư Vô, nó vốn chẳng có cái gì cả, không sinh ra người, không sinh ra yêu, không sinh ra linh, nó sẽ hấp thu những thứ ngoại lai, cho nên người chết ở Hư Vô giới, hồn phách đều sẽ bị Hư Vô giới từng bước xâm chiếm, không có cách nào trở thành quỷ tu hoặc là đầu thai một lần nữa. Mà sau khi những thứ ngoại lai đó bị biển Hư Vô hấp thu, những thứ đó quanh năm suốt tháng bị luyện hóa trong Hư Vô giới, thành hình thái hoàn toàn mới.

Ví dụ như ác sát vừa rồi, là người mất trừ uế phách ngưng tụ mà thành, còn những mãnh thú xuất hiện phía trước, lại là quái vật hấp thu lượng lớn linh lực của Hư Vô giới đúc thành, mặc dù chúng có linh thể, nhưng không có tâm trí, cực kỳ hung tàn.

Đúng như dự đoán, những mãnh thú kia một khi nhận ra được khí tức người sống, không nói hai lời liền vọt về phía đám tu sĩ!

Đáng thương nhóm tu sĩ còn chưa hòa hoãn lại từ trong bóng đen ác sát, lại phải một lần nữa đối mặt với một đám kẻ địch mạnh mẽ.

Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Đem kiếm của ngươi cho ta.”

Dịch Hi Thần lập tức rút kiếm giao vào trong tay hắn.

Kiếm của kiếm tu đều tâm ý tương thông với chủ nhân, kiếm của Dịch Hi Thần tự nhiên cũng chịu sự điều động của y, nếu như để Trưởng Tôn Tử Quân sử dụng, chỉ sợ không tiện tay như vậy. Trưởng Tôn Tử Quân đem kiếm khí của mình rót vào trên bội kiếm của Dịch Hi Thần, cũng không cưỡng ép mở liên hệ của Dịch Hi Thần cùng thanh kiếm kia ra, mà chỉ nói: “Đông nam!”

Dịch Hi Thần rõ ràng ý tứ của hắn, lập tức vung kiếm chém về phía con mãnh thú hướng đông nam!

Kiếm mãnh liệt đâm vào ngực con mãnh thú kia, nó phát ra tiếng gào đinh tai nhức óc, sau đó hóa thành một đám sương khói biến mất trong biển Hư Vô!

Kiếm của Dịch Hi Thần vốn không có uy lực như vậy, nhưng mà có kiếm trí của Trưởng Tôn Tử Quân thêm vào, lại do y điều khiển, uy lực tự nhiên lớn mạnh hơn rất nhiều. Mà sở dĩ Trưởng Tôn Tử Quân không thao túng Thương Vân bảo kiếm của mình, chỉ vì hắn còn phải ngự kiếm chở hắn cùng Dịch Hi Thần, Thương Vân bảo kiếm không tiện tập trung sử dụng cho chiến đấu.

Hai người họ tâm ý tương thông, ăn ý rất tốt, không bao lâu liền chém chết ba con mãnh thú, ở trong cuộc chiến hỗn loạn thành thạo điêu luyện. Nhưng mà những người khác lại không có may mắn như thế.

Nhóm kiếm tu vừa phải lấy kiếm làm thuyền phiêu bạt trên biển Hư Vô, lại phải lấy kiếm làm vũ khí công kích những mãnh thú kia, tương đương với việc đồng thời phải thao túng hai loại thuật pháp. Người thân thủ nhanh nhẹn chút, đạp bảo kiếm chém giết hung thú trong trận, ngược lại cũng có thể ứng phó, nhưng tu sĩ khống chế kiếm kém một chút, một kiếm bay về phía mãnh thú, chính mình lại từ trên thân kiếm rớt xuống, lực lượng vô danh bên dưới biển Hư Vô hút lấy bọn họ, tu sĩ rớt khỏi kiếm lập tức bị Hư Vô nuốt sống.

Về phần huyễn ảnh kiếm, vì không thể dùng bản thể của kiếm làm vũ khí, hiệu quả cũng yếu đi rất nhiều, tu sĩ Kim Đan thậm chí ra mấy kiếm cũng không thể chém chết một con mãnh thú, mà nơi đây mãnh thú vô cùng vô tận, khi mấy con mãnh thú đồng thời công kích một người, người kia liền khó có thể chống đỡ.

Cao Thiên Trữ ngay cả kim đan cũng chưa kết thành, đối mặt với tình huống hung hiểm như vậy hoàn toàn không có cách nào ứng phó, gã cũng hoàn toàn dựa vào Hồng Dịch chân nhân bảo vệ mới có thể miễn cưỡng mạng sống.

Nhưng mà tu vi của Hồng Dịch chân nhân cao đến đâu, phải đồng thời đối mặt với nhiều mãnh thú như vậy, vừa phải ngự kiếm chiến đấu, còn phải che chở đồ nhi của mình, dần dần cũng xuất hiện tình trạng không chống đỡ được. Ông đơn giản học theo Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân, nhảy lên thân kiếm của Cao Thiên Trữ, nói: “Ngươi cẩn thận ngự kiếm!”

Dù gì Cao Thiên Trữ cũng là đại đệ tử tiên môn đệ nhất thiên hạ, có sư phụ bảo vệ, gã che lại tất cả tạp niệm, toàn lực ngự kiếm, ngược lại cũng có thể vững vàng ổn thỏa đi tới trong biển Hư Vô. Bảo kiếm của Hồng Dịch chân nhân có thể giải thoát, toàn lực tập trung vào trong cuộc chiến, tình huống nguy nan lập tức có thể giải quyết, coi như hữu kinh vô hiểm.

Những kiếm tu khác thấy thế, cũng dồn dập noi theo, hai người kết thành một đôi, một người ngự kiếm, một người toàn lực tác chiến với mãnh thú. Mãnh thú nơi này tất nhiên lợi hại, nhưng tu sĩ tới dược chỗ này cũng đã không phải người bình thường. Nếu nói một mãnh thú có thể đánh ngang nhau với một kiếm tu Kim đan, lại thêm mãnh thú đếm không hết đồng thời tiến công, chỉ sợ rằng biển Hư Vô này là không ai có thể xông qua. Bởi vậy tuy mãnh thú hung mãnh, nhưng nhóm kiếm tu có thể toàn lực ứng phó, ngược lại cũng có thể ứng phó được.

Chẳng qua là người bình thường đều không có sự ăn ý như Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần, ngoại trừ đôi sư đồ Cao Thiên Trữ và Hồng Dịch chân nhân, những người còn lại hầu như đều là sau khi tiến vào biển Hư Vô mới bắt đầu giao thiệp, muốn hợp tác ngự kiếm giết địch, khó tránh khỏi phạm sai lầm, bởi vậy cục diện vẫn là ngàn cân treo sợi tóc.

Đối lập với những người đó luống cuống tay chân, chính là Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân thả lỏng. Lúc mới bắt đầu Trưởng Tôn Tử Quân còn nói mấy câu truyền đạt tâm ý tới Dịch Hi Thần, sau đó hắn gần như không mở miệng nữa, Dịch Hi Thần cùng hắn kề vai chiến đấu mười năm, đối với tâm tư và thói quen của hắn nắm rõ như lòng bàn tay, hai người ở trong bầy thú hung ác quả thực đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Bởi vậy sau khi chém giết mãnh thú, Dịch Hi Thần lại còn có tâm tư thoáng quan sát Tiêu Ly một chút.

Lúc mới vừa tiến vào lãnh địa của mãnh thú, những mãnh thú kia cũng phát động công kích với Tiêu Ly. Nhưng mà sau khi giằng co ngắn ngủi một trận, rất nhanh, đám hung thú lại giống như sấm chớp gió bão cùng ác sát lúc trước, bắt đầu nhắm mắt làm ngơ với Tiêu Ly.

Nhưng mà nguyên nhân lần này, Dịch Hi Thần lại rất nhanh tìm ra —— Tiêu Ly phóng ra quỷ khí. Hơn nữa quỷ khí của y mạnh, không cần Trưởng Tôn Tử Quân nhắc nhở, ngay cả Dịch Hi Thần cũng cảm nhận được.

“Nơi đây còn có ác quỷ sao?” Một kiếm tu hoảng sợ nói.

Dịch Hi Thần có thể phát hiện, những tu sĩ khác tự nhiên cũng đã nhận ra được quỷ khí đột nhiên xuất hiện. Chẳng qua là bọn họ cũng không biết quỷ khí từ đâu mà đến, có người cho là mãnh thú trong trận lại thêm ác quỷ trợ trận, lòng sinh sợ hãi, lập tức uy lực của kiếm liền suy yếu thật lớn, bị mãnh thú cắn trúng!

“A!” Người kia kêu thảm thiết. Mãnh thú xé cả dây lưng cả thịt từ trên người hắn, lộ ra xương cốt bạc trắng, đau đến mức hắn gần như từ trên thân kiếm rớt xuống!

“Cẩn thận!” Dịch Hi Thần một kiếm đưa qua, trúng mi tâm mãnh thú kia, mãnh thú lập tức hóa thành hư không.

“Tử Quân.” Dịch Hi Thần nói.

“Yên tâm, ôm sát.” Trưởng Tôn Tử Quân đáp. Hắn nhận ra được Dịch Hi Thần chậm thế tiến công lại, tựa như có dự định khác, vì vậy hắn không rót kiếm khí vào thân kiếm của Dịch Hi Thần nữa, mà là bắt đầu toàn tâm toàn ý ngự Thương Vân.

Chỉ thấy Dịch Hi Thần thu kiếm vào vỏ, Thương Vân bảo kiếm chở hai người bọn họ, cấp tốc qua lại trong trận mãnh thú, chỗ lưỡi kiếm đi qua, đám mãnh thú phát ra từng trận tiếng kêu thảm thiết, một con lại một con tan biến trong biển Hư Vô. Mà hai người Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần đứng vô cùng vững trên thân kiếm, ngay cả lay động cũng không.

Tinh lực của Dịch Hi Thần trống không, đem nhiệm vụ ngự kiếm cùng tác chiến giao hết cho Trưởng Tôn Tử Quân, y thì lại móc ra vài tấm thế thân phù từ trong túi, cắn rách ngón tay dùng máu tươi điểm trên lá bùa ném ra ngoài!

Chỉ thấy mấy tấm thế thân phù kia đều hóa thành bộ dạng Dịch Hi Thần, tứ chi cứng đờ du tẩu trong bầy thú hung ác. Đám mãnh thú lập tức nhào tới những người do lá bùa hóa thành! Những người giấy biến ảo kia có hình dạng một người, nhưng bản chất chỉ là lá bùa linh lực thấp kém, bị đám mãnh thú xé một cái, lập tức biến về mảnh lá bùa, chìm vào trong biển Hư Vô.

Dịch Hi Thần nói: “Quả nhiên!”

Những mãnh thú này không có tâm trí, tướng mạo cũng cổ quái kỳ lạ, có con có hoặc không có mắt cùng lỗ tai, có con có hoặc không có miệng, có con thì lại hoàn toàn không có ngũ quan. Dù sao chúng nó cũng là quái vật do linh khí trong biển Hư Vô ngưng tụ thành, không phải yêu thú phát triển bình thường. Chúng nó tiến hành công kích, cũng hoàn toàn là men theo khí tức người sống mà công kích, chứ không phải thông qua ngũ giác để phán đoán.

Thế thân phù kia dính máu chủ nhân, liền có khí tức của chủ nhân, bởi vậy đám mãnh thú cũng lập tức tiến hành công kích đối với chúng nó.

Sau khi rõ ràng thứ mình muốn xác nhận, Dịch Hi Thần lại rút bội kiếm ra một lần nữa. Trưởng Tôn Tử Quân hiển nhiên có thể dựa vào sức lực của một người bảo vệ hai người họ thông qua nơi đây, nhưng như thế đối với Trưởng Tôn Tử Quân mà nói quá tiêu hao linh lực, cho nên Dịch Hi Thần chỉ tạm thời đem trọng trách giao phó cho hắn, lúc này lại tập trung vào trong cuộc chiến một lần nữa.

Y vừa triền đấu với hung thú, vừa nói: “Các đạo hữu, thu liễm khí tức của chính mình! Có thế thân phù thì lấy ra hết, ném thế thân phù ra ngoài, nhân cơ hội từ nơi này chạy đi!”

Lời của y, cũng không có mấy người để ý tới.

Nhưng mà Hồng Dịch chân nhân lại lập tức làm theo lời y. Chỉ thấy Hồng Dịch chân nhân lấy ngón tay điểm một cái giữa chân mày Cao Thiên Trữ, ngăn lại khí tức của đồ đệ, rồi lập tức niêm phong hơi thở của chính mình. Ông không mang cái vật như thế thân phù, tiện tay xé một mảnh từ trên đạo bào ra ném đi.

Đám mãnh thú lại thật sự bỏ qua ông cùng với Cao Thiên Trữ, đánh về phía mảnh áo hừng hực sức sống sau khi bị ông thi pháp kia!

Mọi người thấy thế, lúc này mới lập tức dồn dập noi theo, thu liễm hơi thở của chính mình, có thế thân liền đem thế thân ném ra ngoài, không có thế thân nghĩ cách chế tạo một thứ tương tự thế thân. Đám mãnh thú hung mãnh lại ngu xuẩn dồn dập bị dẫn dắt rời đi, đánh về phía những vật chết đó, người sống nhân cơ hội thoát thân. Một đường dùng phương pháp như vậy, nguy hiểm giảm mạnh, không bao lâu sau, mãnh thú bốn phía dần dần ít ỏi, mọi người cuối cùng cũng coi như trốn ra khỏi lãnh địa mãnh thú.

Mọi người kiểm kê nhân số, vừa rồi tác chiến với hung thú lại mất đi hai tu sĩ. Nhưng nếu không phải Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần khai sáng ra cách đấu trước, chỉ sợ trong những người này cuối cùng cũng không mấy ai có thể sống sót rời khỏi lãnh địa mãnh thú!

“Hai vị đạo hữu.” Một người vừa rồi từng được bọn họ cứu viện nói, “Tại hạ Chân Thanh đạo trưởng Thiết Chân phái, đa tạ hai vị vừa rồi cứu giúp. Xin hỏi xưng hô như thế nào?”

Hai người theo thường lệ đáp: Vô Địch, Tất Thắng.

Danh tự này vừa nghe liền không giống tên thật, huống hồ tu vi và tâm trí hai người này đều vượt qua người bên ngoài, có thể xông tới biển Hư Vô đã là nhân trung long phượng, không thể bừa bãi vô danh ở tu chân giới. Mà hai người này không chịu nói, người ngoài cũng không tiện miễn cưỡng, Chân Thanh đạo trưởng nói: “Hôm nay nhận ân tình của hai vị đạo hữu, tương lai nếu như có cơ hội báo đáp ân này, tất không chối từ.”

Mấy tu sĩ khác từng được bọn họ cứu giúp cũng nhất nhất nói cám ơn.

Dịch Hi Thần cười nói: “Mấy vị đạo hữu không cần khách khí, biển Hư Vô này hung hiểm vạn phần, chỉ dựa vào thực lực hai người chúng ta, sợ là cũng khó đến Hư Vô giới, cứu giúp lẫn nhau vốn là phải làm. Chúng ta vẫn là đi nhanh một chút đi.”

Đoàn người tiến vào biển Hư Vô này, vừa là sấm chớp gió bão, vừa là ác sát hung thú, đảo mắt đã qua một ngày. Nhưng mà trong biển Hư Vô không phân ngày đêm, nếu không phải có người mang theo pháp khí tính giờ, mọi người căn bản là không có cách nhận biết thời gian đã qua bao lâu. Ngày này, đối với phần lớn mọi người mà nói, so với một năm thì càng thêm dài dằng dặc, nhưng mà hành trình của bọn họ còn chưa quá nửa, không biết phía sau còn có gian nan hiểm trở thế nào chờ bọn họ.

Đến mức này, mọi người cũng không suy nghĩ mấy việc đó nữa, chỉ có thể tiếp tục tiến lên, binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn.

Còn dư lại không tới mười người tiếp tục ngự kiếm tiến lên, lại gặp một ít quái vật khó dây dưa, may mắn lúc mọi người trải qua mấy ải đã có sự ăn ý, hỗ trợ lẫn nhau, ngược lại cũng trôi chảy mà xông qua.

Lại không biết qua bao lâu, hắc vụ (sương mù màu đen) phía trước càng lúc càng dày, tầm nhìn dần dần hạ thấp, mấy người sóng vai tiến lên, nhưng càng đi về phía trước, thậm chí ngay cả người ở bên cạnh cũng thấy không rõ lắm.

Hồng Dịch chân nhân cao giọng nói: “Mọi người cẩn thận, nơi đây ma khí rất nặng!”

Biển Hư Vô này tên là Hư Vô, bản thân nó chẳng hề sản xuất cái gì, nhưng cũng không tiêu hoá thứ gì. Ngàn vạn năm qua, vô số người, yêu, ma xông vào nơi đây rồi không có cách nào đi ra ngoài, bọn họ chết ở đây, nhưng thứ bọn họ lưu lại bị biển Hư Vô lưu giữ, đồng thời trải qua trường linh lực quỷ dị nơi đây phân phối một lần nữa, hợp thành các loại yêu tà kỳ quái lạ lùng.

Vùng này, chính là rừng ma khí. Ma khí mà ngàn vạn năm qua biển Hư Vô thu nạp được tích trữ ở đây, bọn họ còn chưa nhìn thấy bất kỳ tà vật nào, chỉ cỗ ma khí nồng đậm này thôi, đã làm người ta sởn cả tóc gáy.

Đột nhiên, Thương Vân bảo kiếm chấn động mạnh một cái, hai người nhất thời ngã xuống phía dưới. Cũng may Trưởng Tôn Tử Quân rất nhanh ổn định kiếm, lại bay lên lần nữa.

Dịch Hi Thần sợ hết hồn: “Tử Quân, ngươi làm sao vậy?”

Trưởng Tôn Tử Quân chần chừ chốc lát, hỏi: “Ngươi nghe thấy tiếng cười của nữ tử không?”

“Không có.”

“À.” Trưởng Tôn Tử Quân gật gật đầu, tựa như cũng đã liệu đến. Hắn cẩn cẩn thận thận tiếp tục ngự kiếm tiến lên.

Hắc vụ quá dày, bọn họ đã không thể thấy rõ toàn bộ người ở bên cạnh, chỉ có bốn năm người cách khá gần vẫn còn có thể nhìn thấy mặt, còn lại đều là bóng đen lờ mờ. Nhưng mà những tu sĩ kia tuy rằng thần sắc rất nghiêm nghị, ngự kiếm lại rất cẩn thận, đều không có dáng vẻ bị ảnh hưởng. Dù là tu vi thấp như Dịch Hi Thần, y cũng chỉ cảm thấy ma khí nồng nặc khiến y rất khó chịu thôi. Lại không ngờ rằng, người đầu tiên bị ma khí xâm thể sản sinh ảo giác, lại là Trưởng Tôn Tử Quân.

Mấy người bọn họ đã đến nơi này, lúc này nói cái gì nữa cũng đã chậm, nếu quả như thật sự bị ma khí xâm thể, ở trong rừng hắc vụ này cũng không có cách nào đem ma khí trục xuất. Dịch Hi Thần không nói nhiều, chỉ nắm chặt tay Trưởng Tôn Tử Quân: “Nếu như có yêu cầu, tùy thời đến lượt ta ngự kiếm.”

“Được.” Trưởng Tôn Tử Quân gật gật đầu, tiếp tục tiến lên. Nếu như cần thay người, hắn sẽ không miễn cưỡng, chỉ là giờ phút này còn chưa đến nỗi.

Lại bay chốc lát, bóng người có thể thấy được càng ngày càng ít, thậm chí ngay cả những người kia còn ở bên cạnh họ hay không cũng biến thành không thể biết được.

Hô hấp của Trưởng Tôn Tử Quân hơi tăng nhanh. Lúc ẩn lúc hiện, hắn nghe được tiếng cười và tiếng nói chuyện của nữ tử. Nhưng hắn không muốn nghe, không nghĩ nữa, những âm thanh đó liền trước sau không thể dựa vào gần hắn.

Đột nhiên, bọn họ lại nghe thấy một chút âm thanh mũi kiếm va chạm, tựa như còn có người kêu thảm thiết. Trưởng Tôn Tử Quân xác nhận với Dịch Hi Thần, hai người bọn họ đều nghe thấy được, xem ra không phải ảo giác, có lẽ có người xảy ra vấn đề rồi. Nhưng mà hắc vụ ma khí quá mạnh mẽ, cái gì bọn họ cũng không nhìn thấy.

“Hồng Dịch chân nhân? Cao sư huynh?” Dịch Hi Thần thử kêu lên.

Nhưng không có ai đáp lại y.

“Đi tách ra rồi…”

Trưởng Tôn Tử Quân nhíu mày, ngừng đi tới, bắt đầu nín thở ngưng thần. Không nói nơi này hắc vụ nồng đậm, trong biển Hư Vô này vốn là phương hướng khó phân biệt, bọn họ tìm kiếm vị trí Hư Vô giới, hoàn toàn dựa vào linh khí mạnh yếu để phán đoán phương hướng. Nhưng ma khí trong biển hắc vụ này đã mạnh đến mức hắn rất khó bắt giữ được linh khí như ẩn như hiện kia. Hắc vụ này dày hơn chút nữa, sợ rằng thật sự có nguy cơ lạc phương hướng.

Đột nhiên, một tia sét bổ về phía đỉnh đầu Trưởng Tôn Tử Quân!

Trưởng Tôn Tử Quân kiếm tùy tâm động, dễ dàng liền tránh được đạo lôi hỏa kia. Hắn cho rằng đó là sấm chớp trong biển Hư Vô, nhưng khi sấm hạ xuống bên người hắn, hắn phát hiện đạo lôi hỏa này hiển nhiên khác biệt với những sấm chớp mưa bão lúc trước. Đây không giống như là lửa của sấm chớp tự nhiên, càng giống như là một loại thuật pháp.

Ngay sau đó, tia sét thứ hai liền bổ xuống!

Trưởng Tôn Tử Quân ngay cả tránh cũng không tránh, hộ thể vừa mở, lôi hỏa kia giống như gãi ngứa, nhanh chóng tiêu tán.

Dịch Hi Thần nói: “Là lôi hỏa điểu!”

Trưởng Tôn Tử Quân quay đầu lại nhìn. Trong hắc vụ ma khí, có một bóng đen vỗ vỗ cánh, hơi nhìn kỹ có thể phân biệt, đó là một con yêu thú lôi hỏa điểu!

Vốn dĩ có yêu thú tiếp cận, bọn họ sớm nên phát hiện, chỉ là ma khí trong rừng hắc vụ này quá mạnh, các cảm quan đều bị suy yếu, mới không thể phát hiện sớm hơn một chút.

Trưởng Tôn Tử Quân không biết trong rừng hắc vụ làm sao lại xuất hiện một con yêu thú, mà nếu yêu thú công kích bọn họ, hắn cũng không chút khách khí, trong miệng đọc thầm hỏa quyết, dự định đem lôi hỏa điểu kia đốt thành hỏa than điểu!

“Ôi.” Dịch Hi Thần đột nhiên rút kiếm.

Vừa rồi đột nhiên một con yêu thú chạy qua từ bên hông y, muốn cướp đoạt túi càn khôn của y, may là tay mắt y lanh lẹ, rút kiếm đuổi con yêu thú kia.

Trưởng Tôn Tử Quân đang muốn phát động hỏa quyết, đột nhiên thu thế, lạnh lùng nói: “Lăn ra đây.”

Dịch Hi Thần lập tức phụ họa: “Còn chưa từ bỏ ý định với chim của ta à? Ta nói vị đạo hữu này, ngươi có thể xông đến nơi này, nói rõ bản lĩnh ngươi rất lớn, không bằng chúng ta liên thủ được chứ! Hiện tại chúng ta gặp chút phiền phức, nếu ngươi có thể giúp chúng ta đến Hư Vô giới, linh điểu kia ta liền đưa cho ngươi!”

Trong hắc vụ không có tiếng trả lời.

Không chút nghi ngờ, cái tên phái yêu thú ra đánh lén bọn họ đồng thời muốn nhân cơ hội trộm đi túi càn khôn của Dịch Hi Thần, chính là ngự thú đan tu tà đạo kia. Dịch Hi Thần đương nhiên không thể đưa Phì Tức cho gã, y chỉ là đang gạt người kia thôi. Chắc chắn trong số yêu thú của người kia có con thị lực rất tốt có thể nhìn thấu hắc vụ, bởi vậy mới có thể ở trong bóng tối tập kích bọn họ, mà bọn họ tạm thời không tìm được người kia ở nơi nào, cho dù không thể gạt cho gã hiện thân, nhưng chỉ cần gã thoáng có hành động, liền có cơ hội tìm được vị trí của gã.

Người kia cũng không ngốc đến mức lộ diện vì mấy câu nói của Dịch Hi Thần, không biết bên kia có hành động gì, Trưởng Tôn Tử Quân lập tức nhận ra được trong ma khí nồng đậm, có một luồng khí tức khác biệt đang di động. Hắn mang theo Dịch Hi Thần cấp tốc đánh tới, một đường ánh kiếm màu vàng óng xua tan hắc vụ!

Lang Dược cùng ngự thú đan tu kia thình lình xuất hiện ở trước mắt hai người!

Hết chương 39


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui