Khi Nhân Vật Phản Diện Muốn Làm Người Tốt


Cả pháp trường vì sự xuất hiện của Ngạo Khiết mà chấn động quỳ rạp xuống: " Hoàng thượng vạn an."
Ném đi cung trên tay Ngạo khiết chớp mắt đã đến bên cạnh Niệm Vân đỡ cậu đứng lên: " Ngươi không sao chứ?"
".....!"
" Niệm Vân?"
Niệm Vân tới lúc này mới biết cái cổ của mình an toàn a, cậu nhào luôn vào lòng Ngạo Khiết ôm chặt lấy mà khóc: " Oa hoàng thượng, hức hức cuối cùng người cũng đến...ta cứ tưởng...ta cứ tưởng mình sẽ chết...ta sợ!"
Vỗ vỗ nhẹ cái lưng nhỏ đang run run, Ngạo Khiết dịu dàng trấn an cậu: " Niệm Vân đừng khóc, ta đã ở đây rồi sẽ không có việc gì nữa."
" Hức, ta cứ tưởng....cổ của ta...hu hu!"
" Cổ của ngươi vẫn rất còn nguyên đây, đừng sợ, đừng sợ!"
Niệm Vân nước mắt vẫn còn chưa ngưng, mũi còn phì phò: " Hức....ta không có bỏ trốn....hoàng thượng....muốn giết ta a...hic!"
Đây là lần đầu tiên Ngạo Khiết hối hận vì hành động thiếu suy nghĩ của mình: " Ta tin ngươi, ta cũng chưa từng muốn giết ngươi nên không cần lo lắng."
" Ân....ta không có trốn, ta không muốn rời khỏi cung."
" Ta biết.

Niệm Vân đừng khóc nữa, ta đưa ngươi trở về?"
" Ân...!" Cái đầu nhỏ trong ngực Ngạo Khiết gật gật, tay vẫn bám chặt lấy hắn.
Ngạo Khiết ôm lấy Niệm Vân thật nhẹ bay lên lưng ngựa, những người chứng kiến đều há hốc không dám tin vào mắt mình.

Hoàng đế luôn luôn cao ngạo đáng sợ lại phải hạ mình nhẹ giọng an ủi một tên tử tội, rất may người kia vẫn chưa có bề gì nếu không thật không nghĩ tới cái mạng toàn gia sẽ như thế nào.
" Tìm được tiểu yêu rồi? Tìm được ở đâu, hắn thể nào, không có bị thương gì chứ? Không được ta phải đi xem hắn!"
Nắm lại tay An Vinh, Triệu Tất nhẹ chỉnh lại y phục đầu tóc lúc nào cũng rối tung của cậu: " Vinh nhi, không cần đi."
" Tại sao lại không?"
" Ngươi trước đây để Du nhi và Vân nhi đến Hàn Long có mục đích gì không nhớ sao?"
" Đương nhiên sẽ nhớ, nhưng có gì ......"
Hôn lên đôi môi còn đang cằn nhằn của An Vinh, Triệu Tất cười: " Hoàng hậu của ta, hiện giờ Ngạo Khiết đang chăm sóc Vân nhi ngươi không phải đừng nên làm phiền họ hay sao?"
" A....Ngươi thật sự cho rằng Ngạo Khiết thật lòng để tâm tiểu yêu?"
" Hắn là do Vinh Nhi dưỡng dạy, ngươi không nhìn ra hay sao?"
An Vinh đương nhiên sẽ nhận thấy Ngạo Khiết đối với Niệm Vân có phần đặc biệt, nhưng nhiều thứ làm cậu không hiểu nổi mà thở dài: " Ta chưa từng nghĩ hắn sẽ có tình cảm với tiểu yêu, từ nhỏ tiểu yêu đã thích học về độc dược thật khiến ta lo lắng nên cũng đã ép hắn học y thuật, Ngạo Khiết rất căm ghét những kẻ dùng độc mưu hại người, ta lại càng thêm lo lắng...!nếu là với Niên Du ta sẽ an tâm hơn rất nhiều!"
" Vinh nhi không nhận ra nhi tử của chúng ta đã hiểu biết hơn rất nhiều rồi sao, tốt hơn hết cứ để bọn chúng tự giải quyết vấn đề của mình."
" Đúng là tiểu yêu thay đổi rất nhiều, hắn đột nhiên biết suy nghĩ cho người khác, cũng đáng yêu hơn...!"
" Giống Vinh nhi vậy."
An Vinh nghe vậy thì mặt đỏ bừng lên: " Ngươi....trêu ta?"
" Ha ha ha Hoàng hậu của ta thật sự rất đáng yêu nha."
Ôm Niệm Vân trở về cung Ngạo Khiết đưa cậu thẳng tới Minh Long điện, không biết do quá mệt hay khóc quá nhiều cậu đã ngủ luôn trong tay hoàng đế, đây là lần thứ hai thấy hắn bế Niệm Vân về tẩm cung thì cung nữ và thái giám ở đây cũng không còn ngạc nhiên nữa mà nhanh chóng phân phối người đi chuẩn bị nước nóng, để Niệm Vân nằm lên long sàn Ngạo Khiết lướt mắt xem xét thì thấy ngoại trừ vết dây trói ở hai cổ tay Niệm Vân đã chảy máu thì không còn gì khác, hắn nghiến răng: " Đi gọi Cần thái y."
" Dạ hoàng thượng."
Ân cần kéo chăn lên ngang ngực Niệm Vân, Ngạo Khiết vén đi vài lọn tóc nhỏ phủ xuống mắt cậu, từ khi nào thì Niệm Vân lại trở nên quan trọng như vậy với hắn? Khi cậu đến Hàn Long là lúc 10 tuổi so với Niên Du 12 tuổi thì lại có dã tâm muốn lấy lòng hắn, cậu hạ độc những phi tần cung nữ dám đến gần hắn cái mà hắn ghét nhất.

Tuy nhiên nhờ vậy mà giảm đi phiền phức rất nhiều với đám người ở hậu cung.

Mặt kệ Niệm Vân luôn từ xa nhìn hắn, Ngạo Khiết đã quyết định sẽ chọn Niên Du đơn thuần vì ý muốn của An Vinh.

Hắn đối với Niên Du sẽ quan tâm hơn để có thể có tìm cảm với cậu, nhưng từ lúc nào phần tình cảm đó của hắn lại để trên người Niêm Vân, người hắn vô cùng chán ghét? Quan sát hành động của cậu hàng ngày, nhìn cậu lấm lem phá tưng bừng cả dược phòng, khó chịu khi thấy cậu cùng Cung Nhĩ tỏ ra thân thiết, tạo cơ hội để cậu trốn thoát khi giả vờ ngất đi ở vực núi, rồi đến khi hắn nhận ra mỗi lúc không nhìn thấy bóng dáng chạy tới chạy lui của cậu thì như muốn điên lên mà tìm kiếm: " Ngươi muốn ta vì ngươi mà phải thay đổi tới mức nào đây?" Nếu đã biết không thể thiếu thì ta sẽ không để ngươi rời đi nữa, sẽ mãi mãi giam giữ ngươi tại đây.
" Hoàng thượng, Cần thái y đã tới."
" Thần tham kiến hoàng thượng."
Ngạo Khiết đứng lên lui ra một bên: " Ngươi đến xem hắn thế nào."
" Vâng hoàng thượng." Cần thái y mang theo hòm thuốc đến, ban đầu còn cho rằng người có diễm phước nằm trên long sàn là Niên Du công tử, không ngờ người đó lại là Độc Tử Sinh Niệm Vân, ai da ông đúng là không thể đoán nổi tâm tư hoàng thượng, so với Niên Du công tử lần trước trúng độc cận kề cái chết người chỉ đứng cạnh quan tâm thì Niệm Vân công tử chỉ bị thương ngoài da lại nhìn lão bằng ánh mắt sát khí này, nếu lão dám mở miệng nói có bất trắc gì thì mạng lão cũng không còn quá đi a, sau khi xem mạch Cần thái y cúi đầu: " Hoàng thượng."
" Thế nào?"
" Niệm Vân công tử chỉ bị vài vết thương ngoài da mà thôi."
" Hắn vẫn cứ như vậy?"
" Là do thân thể công tử lần trước...!" không thể nói đến việc hoàng thượng tự tay cho người ta một chưởng Cần thái y cẩn thận lựa lời: " Là do thân thể vốn đã không tốt, sức khỏe rất yếu lại quá mệt mỏi, còn có bụng rỗng khiến kiệt sức.

Để công tử nghỉ ngơi đợi khi tỉnh lại thì tốt nhất để người dùng qua ít cháo, còn vết thương ở tay thần đã thoa qua thuốc trị thương sẽ không có vấn đề gì."
" Ngươi đi đi."
" Vâng, hoàng thượng."
" Chăm sóc hắn cẩn thận.

Điều tra xem những ai có liên quan đến việc này lập tức báo lại cho ta." Ngạo Khiết vừa dứt lời thì hai ba bóng đen vụt bay ra khỏi Minh Long điện không còn dấu vết, hắn lại đến ngồi bên cạnh Niệm Vân, lặng nhìn cậu vẫn còn say ngủ.
Lúc này nhiều nơi đang có người lo sợ khi nhận được tin hoàng đế đích thân ra pháp trường để cứu Niệm Vân, còn giết chết một đao phủ: " Ngươi nói là thật?" Mẫn Huệ tái xanh mặt.
" Tin này rất chắc chắn thưa nương nương."
" Không ổn rồi, là ta sai người nhốt hắn lại....ta phải làm sao đây?"
" Cho nên nô tỳ đã cố ngăn người lại, nương nương vẫn không nghe nô tỳ."
" Làm sao ta biết được hắn lại chính là người mà hoàng thượng đang tìm kiếm chứ, ta chỉ nghĩ muốn trả thù hắn một chút." Mẫn Huệ lo sợ: " Nếu để hoàng thượng biết ta làm vậy thì!"
Ở Lạc cung tình hình cũng không tốt hơn, Nương My đập phá vì tức giận: " Tức chết ta, đã giúp cho tên Bá Dương đó trốn vào cung nhưng hắn cũng không làm việc gì cho nên."
Lạc Mai đóng hết các cửa: " Nương nương, đừng lớn tiếng bên ngoài sẽ nghe thấy."
" Nghe thấy thì đã làm sao, cái tên khốn kiếp Niệm Vân bây giờ đã lọt vào mắt hoàng thượng.

Cứ nghĩ sẽ có thể lợi dụng hắn lại bị hắn qua mặt."
" Nương nương người bình tĩnh đi, hoàng thượng lại đích thân tới pháp trường cứu người chứng tỏ hoàng thượng rất xem trọng hắn, nếu để người biết được thì chúng ta nguy ta."
" Xoảng!" Nương My càng thêm tức giận: " Niệm Vân, Niên Du...ta sẽ không để cho các ngươi kiêu ngạo mãi đâu."
Bên ngoài thành Cung Nhĩ vừa nhận được tin đã tìm thấy Niệm Vân mới thấy nhẹ nhõm: " Thật may quá."
" Trong thư nói gì?"
Nhìn qua Niên Du đang tò mò, Lúc ra khỏi thành cậu nhất mực đòi đi theo cùng để: " Hoàng thượng đã tìm được Niệm Vân, lệnh chúng ta không cần tìm kiếm nữa."
" May quá, làm ta lo lắng mãi.

Đệ ấy đã có hoàng thượng chăm sóc ta cũng an tâm hơn rất nhiều." Nhận ra mình nói điều không nên khi thấy Cung Nhĩ chợt tỏ vẻ khác lạ, Niên Du nhỏ giọng: " Xin lỗi!"
" Sao người lại phải xin lỗi."
" Huynh thích Niệm Vân có phải không?"
Minh Cung Nhĩ ngạc nhiên sau đó thẳng thắng: " Thần dễ bị nhìn ra vậy sao?"
" Ta chỉ là....Huynh có thể nói với đệ ấy mà!"
" Yêu một người mà mình không nên yêu, nếu ngay từ đầu đã biết không có kết quả thì tốt hơn là không nên nói ra.

Thần sẽ giữ lại cho mình một chút tình cảm đó để đối diện cùng Niệm Vân, là bằng hữu của hắn."
" Nhưng...!"
" Niên Du công tử, chúng ta quay trở về thôi."
Nhìn theo tấm lưng Cung Nhĩ quay đi ánh mắt Niên Du gợi lên sự buồn bã.

Ta cũng đã yêu người không nên yêu, ta cũng không được nói ra phần tình cảm đó của mình sao? .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui