" Niệm Vân."
Niệm Vân ngạc nhiên nhìn người vừa gọi mình, giọng run run: " Cung....Cung Nhĩ và....!"
" Phụ thân, người quen họ sao?" Ngạo Nhiên nghi ngờ nhìn những kẻ lạ mặt vừa dám gọi thẳng tên phụ thân hắn.
Niệm Vân ném luôn hài tử của mình sang một bên, cậu nhào đến vừa mếu máo vừa mừng rỡ ôm người kia: " Ca ca....huynh....thật là huynh?"
Cung Nhĩ mỉm cười không muốn chen vào huynh đệ họ nên im lặng đi đến bế Họa Vân, Niên Du xoa xoa đầu Niệm Vân: " Gì đây, đệ còn nhỏ lắm sao?"
" Hức...ta rất nhớ ca ca a, đã lâu lắm rồi...hức hức."
" Được rồi, đệ đã là hoàng hậu cứ hở ra là khóc còn ra thể thống gì."
" Lâu lắm mới được nghe huynh dạy bảo đệ, hai người những năm qua đã ở đâu....sống có tốt hay không? Còn có....!"
" Ở đây không tiện nói chuyện, trở về rồi muốn hỏi gì đều trả lời đệ được không?"
" Ân...!" Niệm Vân buông ra Niên Du, cậu xoay xoay người tìm Cung Nhĩ vừa đứng ở đây: " Cung Nhĩ......huynh...huynh...đã nói cứu ca ca ta trở lại, không một lời lại mang huynh ấy đi lâu như vậy, huynh....!" Niệm Vân đang chỉ tay mắng thì trông tiểu vật nhỏ vừa rồi trong tay Cung Nhĩ: " Đứa bé này là...?"
" Là hài tử của ta và Niên Du...!"
" A....huynh và ca ca...!" Đúng như Ngạo Khiết nói a, hai người thật sự có vẻ rất hạnh phúc: " Đáng yêu quá đi, bé tên gì...đã mấy tuổi rồi?"
Niên Du cười hiền: " Tên Họa Vân, đã 3 tuổi rồi."
" Họa Vân?"
" Ừ, ta hy vọng nhi tử cũng sẽ đáng yêu như đệ vậy nên lấy tên đệ cho bé."
" Ân...!" Niêm Vân xúc động, cậu nhớ ra mình bỏ quên đứa nhóc nào đó liên kéo Ngạo Nhiên qua: " Ca ca xem này."
" Phụ thân làm gì vậy?" Ngạo Nhiên khó chịu
" Hắn là hài tử của đệ Ngạo Nhiên, 8 tuổi.
Huynh xem hắn y như hoàng thượng vậy."
" Đúng là rất giống."
" Phụ thân, đây là?"
" Không được vô lể biết chưa, là ca ca của phụ thân cũng là cậu....là bá phụ của con."
" Bá....phụ?"
Tiếng ngón tay gõ lộc cộc trên mặt bàn, mặt Ngạo Khiết đã đen đến hắc khí đầy mình, Tuyết Liên một bên thấy cũng không chịu được vỗ vỗ hài nhi còn trong khăn trên tay: " Hoàng thượng, người có thể bớt căng thẳng đi được không, thái tử cũng đã báo lại là đã tìm được hoàng hậu rồi còn gì.
Người xem đi, cả tiểu Niệm Thiện cũng bị dọa cho sợ."
" Lần này trở về ta sẽ nhốt hắn lại một chỗ."
" Hoàng thượng, câu này thần thiếp nghe không biết bao nhiêu lần rồi nhưng đến cuối cũng là bị hoàng hậu thuyết phục được thôi....!" Tuyết Liên đang hứng thú nói tiếp thì bị ánh mắt đáng sợ của Ngạo Khiết làm cho im lặng.
" Hoàng thượng, thái tử đã đưa được hoàng hậu nương nương trở về."
"....!"
Ngạo Nhiên vào trước bên người còn dẫn theo Họa Vân: " Hoàng nhi thỉnh an phụ hoàng."
" Nhiên nhi, phụ thân ngươi đâu....đứa trẻ đó là gì?"
" Phụ hoàng đây là Họa Vân, hài tử của bá phụ."
Ngạo Khiết nhăn mày: " Bá phụ?"
" Vâng, phụ thân đang rất vui mừng nói chuyện cùng bá phụ ở Thùy Ân điện, người nói mời phụ hoàng đến đó."
" Niên Du và Cung Nhĩ?" Ngạo Khiết suy nghĩ rồi đứng lên: " Đi, chúng ta đến Thùy Ân điện."
" A...hoàng thượng....còn thần thiếp thì sao?" Tuyết Liên cũng muốn xem náo nhiệt nha.
"Ngươi không phải rất thích trông Niệm Thiện? tiếp tục xem chừng đi."
" Nhưng....người thật quá đáng nha."
Ngạo Khiết một đường đến Thùy Ân điện, từ bên ngoài đã nghe tiếng cười nói vui vẻ, Niệm Vân cho người làm một bàn đủ loại thức ăn.
Cậu vừa thấy Ngạo Khiết đã chạy lại: " Hoàng thượng, người đến rồi."
" Thỉnh an hoàng thượng."
Ra ý cho tất cả đứng lên Ngạo Khiết liếc Niệm Vân: " Ngươi đúng là ngày càng không biết chừng mực?"
" A....ân...hoàng thượng, hôm này ca ca và Cung Nhĩ trở lại....đang vui như vậy tha cho ta đi được không?"
" Ngươi nói xem."
Nhìn qua nhìn lại xem ra cậu chỉ còn cách dùng chiêu cũ thôi, Niệm Vân nhón chân ôm lấy cổ Ngạo Khiết rồi hôn lên môi hắn.
Ngạo Nhiên xem màn này đã khá quen rồi nhanh đưa tay che lại mắt Họa Vân trong tay mình.
Buông ra Niệm Vân hí hửng: " Hoàng thượng...tha ta một lần nữa nga...không có lần sau."
" Ngươi thật là...!"
Ngạo Nhiên thở dài, phụ hoàng cuối cùng vẫn là bị phụ thân thuyết phục bằng cùng một chiêu.
" Cung Nhĩ."
" Vâng hoàng thượng."
" Ngươi và Niên Du nếu đã trở về rồi thì không cần đi nữa."
" Nhưng....!" Cung Nhĩ ngần ngại, hoàng thượng không hoài nghi lòng trung quân của hắn?
" Không cần suy nghĩ nữa, các ngươi bên ngoài đã lâu như vậy còn chưa muốn trở về? Ta thiếu đi một vị tướng quân tài giỏi, Niệm Vân cũng thiếu một vị ca ca có thể quản giáo hắn tốt."
" Thần....!"
Niệm Vân vui mừng nắm chặt tay Niên Du: " Ca ca tốt quá rồi, đệ thật sự không nỡ để huynh đi nữa."
" Niệm Vân...!"
" Vậy Vân nhi sẽ được ở lại với ca ca sao?" Mọi người dồn ánh mắt vào vật nhỏ vừa lên tiếng trên tay Ngạo Nhiên, Họa Vân ngây thơ tiếp tục hỏi: " Phụ thân, Vân nhi muốn ở lại với ca ca."
Niên Du cười: " Vân nhi, con rất thích thái tử ca ca sao?"
" Vân nhi rất thích....ca ca sẽ cho Vân nhi ăn bánh a."
Ngạo Nhiên thích thú béo cái má tròn tròn mịn mịn của Họa Vân: " Đúng vậy, từ nay ca ca sẽ chăm sóc Vân nhi, ngươi muốn ăn ta đều sẽ cho ngươi."
Họa Vân cười tươi hôn mạnh một cái lên má Ngạo Nhiên: " Vân nhi rất thích ca ca, Vân nhi sẽ làm thê tử của ca ca a."
"....!" Ngạo Nhiên trước cao ngạo là thế giờ lại im thin thít không nói được lời nào.
Hắn đúng là rất cưng vật nhỏ này a.
" Vân nhi, con nói gì vậy?"
Niêm Vân ôm bụng cười: " Hoàng thượng người xem, Nhiên nhi đúng là giống người vô cùng a...ha ha ha."
Niên Du che mặt, không nghĩ tới hài tử chỉ mới ba tuổi của cậu học đâu ra những lời đó, lại vì ăn bánh mà hứa gả cho người ta a.
Ngạo Khiết trầm giọng: " Hàn Long ngày sau sẽ là một đời phồn vinh."
Tiếng cười vang vọng cả Thùy Ân điện, giữa họ sẽ chỉ còn niềm vui và hạnh phúc.
end.
.