Khi Nho Chín

Nụ hôn này cũng không có kéo dài quá lâu, Diệp Duy Trăn chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi cô mấy giây, rất nhanh liền lui ra.

"Anh còn có chút việc phải làm, em chờ anh một lát." Anh vuốt vuốt tóc của cô, đã đứng dậy đi về phía sau bàn làm việc, đồng thời lại nói cho cô biết, "Em có thể tìm mấy cuốn sách để xem, có điều có lẽ em không có hứng thú gì với sách của anh."

Khương Ngọc gật đầu hết sức điềm tĩnh một cái, "Không sao, anh cứ làm đi."

Vậy mà, qua mấy giây. . . . . .

"Em làm sao vậy?"

Giọng Diệp Duy Trăn truyền tới, Khương Ngọc trừng mắt nhìn anh.

Đáy mắt Diệp Duy Trăn ẩn giấu nụ cười, "Hình như mặt em rất đỏ. Rất nóng?"

Khương Ngọc mím mím môi, thản nhiên nói: "Về mặt ý nghĩa nghiêm túc mà nói, vừa rồi là nụ hôn đầu của em."

Diệp Duy Trăn: ". . . . . ."

"Cho nên chuyện em đỏ mặt là phản ứng sinh lý bình thường." Khương Ngọc có bộ mặt phớt tỉnh, "Dù sao em cũng không có kinh nghiệm thân mật cùng người khác phái."

Diệp Duy Trăn trầm mặc, hồi lâu mới nói: "Anh nên cho em ký ức tốt đẹp hơn."

Khương Ngọc lắc đầu với anh một cái, mỉm cười nói: "Như vậy rất tốt rồi."

Đây chính là nụ hôn đầu cô vẫn mong đợi, đối tượng là anh, vả lại không khí tốt đẹp khiến người ta động lòng, quanh mình đều giống như có hơi thở ngọt ngào, cái này đã đủ rồi không phải sao?

Diệp Duy Trăn nhìn cô một lát, làm như muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ nói: "Anh rất mau là tốt rồi."

*


Kết quả rất mau không ngờ vì có chuyện xảy ra mà trì hoãn, chờ Diệp Duy Trăn thật sự hết bận, bên ngoài hoàng hôn đã sớm phủ xuống. Bụng Khương Ngọc cũng đã đói kêu ục ục không ngừng.

Vì vậy bữa tối Khương Ngọc ăn hơi nhiều, sau khi ăn xong nói với Diệp Duy Trăn muốn đi dọc theo đê một lát.

Lần này Diệp Duy Trăn không có dị nghị gì, anh dặn dò tài xế đến trước quảng trường chờ, sau đó cùng nhau tản bộ dọc bờ sông với Khương Ngọc.

Ban đêm bầu không khí ở bờ sông rất tuyệt, thỉnh thoảng có cô nàng đi ngang qua, cũng có học sinh trẻ tuổi giống như tình nhân, tay trong tay cười đùa cùng lướt qua bọn họ.

Trời đầy sao, Khương Ngọc nhìn bóng dáng hai người in trên mặt đất, bọn họ ngồi gần nhau, giống như là chặt chẽ không rời. Nhưng trên thực tế, Diệp Duy Trăn vẫn duy trì một khoảng cách với cô.

Sau nụ hôn kia, Diệp Duy Trăn không có hành động gì vượt quá giới hạn, thật ra thì nhiều khi anh đều là thân sĩ lễ độ. Khương Ngọc cảm thấy nụ hôn buổi chiều kia, có lẽ cũng chỉ là không khí vừa lúc mà thôi.

"Tại sao anh lại đột nhiên muốn kết hôn?" Khương Ngọc nghiêng người sang hỏi anh, có chút ngạc nhiên. Cô từng nghe bác gái nhỏ nói, mấy năm nay Diệp Duy Trăn vẫn không đề cập tới chuyện tình cảm, nhưng năm nay bỗng không kiên trì, bấy nhiêu thôi cũng khiến cô cảm thấy hơi kỳ lạ, dù sao cũng nên có nguyên nhân gì kích thích đến anh chứ?

Diệp Duy Trăn vẫn nhìn chằm chằm vào đường xá phía trước, cho nên Khương Ngọc không cách nào phân biệt được cảm xúc đáy mắt của anh vào giờ phút này, chỉ nghe anh hời hợt trả lời, "Đến tuổi, khát vọng một gia đình."

Nói như vậy hình như cũng dễ hiểu.

"Vậy tại sao là em?" Lúc hỏi như thế, Khương Ngọc cảm giác mình hỏi thật sự quá mạo hiểm, có lẽ Diệp Duy Trăn sẽ thẳng thắn cho cô một đáp án tương đối thực tế, mà mình có thể sẽ vì vậy mà buồn bực mấy ngày ——

Vậy mà Diệp Duy Trăn hình như rất nghiêm túc suy tư một lúc, cuối cùng rất cho mặt mũi nói: "Xem mắt với em, so với xem mắt trong tưởng tượng của anh, cảm giác tốt hơn rất nhiều."

Đánh giá như vậy, nghe mặc dù có chút quái gở, nhưng cảm giác còn giống như khá tốt. . . . . . Khương Ngọc cảm thấy mình thật sự rất dễ thỏa mãn.

Chỉ là Diệp Duy Trăn nói xong, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi cô câu hỏi giống như vậy, "Em vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, tại sao cũng muốn kết hôn?"

Nhìn khuôn mặt anh bao phủ trong ánh đèn đường, có ánh sáng óng ánh tràn qua ánh mắt của anh, cặp mắt kia có loại cảm giác sâu không lường được, trong lòng Khương Ngọc hơi rung động, hơi nghiêng đầu, dí dỏm trêu chọc anh: "Đoán thử xem."


Diệp Duy Trăn cười nhìn về phía phương xa, "Không đoán được."

"Anh cũng không có đoán."

"Anh không thích suy đoán tâm tư của người khác." Anh vẫn nhìn phong cảnh phía trước, "Nhưng em đồng ý kết hôn, mà anh cũng đang muốn kết hôn, cái này là đủ rồi."

"Thật không lãng mạn." Khương Ngọc không thú vị bĩu môi, trong lòng cũng không thể nói rốt cuộc là thất vọng hay là may mắn.

Diệp Duy Trăn hoàn toàn không có hứng thú đối với chuyện của cô, nhưng nếu như anh thật sự hỏi rốt cuộc là tại sao, chính cô cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Tâm tư của cô đối với anh, chính cô cũng không biết làm như thế nào nói cho anh biết, nói mình đã thích anh từ rất lâu, anh sẽ tin sao? Huống chi giữa bọn họ còn có nhiều khúc mắc, sau khi anh biết rốt cuộc sẽ có phản ứng thế nào. . . . . .

Nghĩ tới đây, cô thử dò xét mà liếc nhìn tay phải của anh, chần chừ nói: "Tay của anh, có thể nói cho em biết tại sao bị thương không?"

Lúc cô nói chuyện không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào ngón tay của anh, vậy mà tiếng nói vừa ngừng, liền thấy anh bỗng dưng nắm chặt quả đấm, gân mạch hoàn toàn hiện ra trên mu bàn tay trắng nõn, nhô ra mạch máu rõ ràng, giống như là đang tỏ rõ giờ phút này cảm xúc của anh mất khống chế.

Khương Ngọc không ngờ tới phản ứng của anh sẽ mãnh liệt như thế, cả người đều ngẩn ra.

"Không có gì." Giọng Diệp Duy Trăn rất thấp, có thể nhìn ra ngoài anh rất kháng cự khi nhắc tới chuyện này, thái độ gần như lạnh lùng, "Đều đã qua."

Khương Ngọc cũng theo bản năng nắm chặt quả đấm.

Diệp Duy Trăn quay đầu nhìn cô một cái, trên mặt tươi cười, nhưng nụ cười rõ ràng không vào trong đáy mắt, "Trễ rồi, đưa em trở về."

". . . . . . Được."

*


Đoạn đường này Khương Ngọc cũng có chút buồn buồn không vui, mà Diệp Duy Trăn hình như cũng có tâm sự, trong buồng xe vẫn không có ai nói chuyện.

Chờ đến dưới nhà Khương Ngọc, trước lúc cô lên lầu thì Diệp Duy Trăn bỗng nhiên lại gọi cô lại.

Cô nghi ngờ xoay người, Diệp Duy Trăn đã chậm rãi đi tới trước mặt cô.

Anh nói: "Anh có rất nhiều tật xấu, tính tình cũng không tốt, không biết dỗ dành con gái. Nhưng mà tương lai của chúng ta, anh có thể bảo đảm sẽ thủy chung, không lừa gạt em."

Khương Ngọc không ngờ anh đột nhiên nói chuyện này, thì ra là anh cũng không phải là hoàn toàn không có lo lắng cảm xúc của cô. Cô nhất thời cảm thấy rất đau lòng, nhỏ giọng nói: "Em không có mất hứng, chỉ là muốn biết chuyện quá khứ của anh mà thôi."

"Bởi vì không phải ký ức vui vẻ gì, cho nên anh không muốn nói. Hi vọng em hiểu."

Khương Ngọc cắn môi một cái, đáy lòng lặp lại ba chữ kia —— không vui vẻ.

Kỳ thực, năm đó bởi vì tay anh bị trọng thương, không thể không từ bỏ nghề nghiệp yêu thích, đối với anh mà nói, cô đúng là ký ức không vui.

"Thật xin lỗi." Cô gần như là bật thốt lên.

Diệp Duy Trăn bật cười, "Không nghiêm trọng thế đâu, nói gì mà thật xin lỗi."

"Không phải vậy." Trong lòng Khương Ngọc rất khó chịu. Cô có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng bởi vì anh nói "Không vui", cô chỉ có thể chôn chặt tất cả ở trong lòng mình.

Diệp Duy Trăn đưa tay nhẹ nhàng ôm cô, ở bên tai cô nhỏ giọng nói: "Lên đi."

Khương Ngọc gật đầu một cái, cuối cùng vẫn đứng tại chỗ đưa mắt nhìn xe của anh rời đi.

Sau khi về nhà, một mình cô ngồi ở cạnh bàn ăn, ôm đầu gối đến ngẩn người.

Mười năm trước, Diệp Duy Trăn đúng là ân nhân cứu mạng của cô, nhưng tương ứng, cô cũng là người khởi xướng hại anh mất đi tất cả . . . . . .

Năm ấy Khương Ngọc vẫn chưa tới mười lăm tuổi, nhưng cô đã trải qua cuộc sống đáng sợ nhất như cơn ác mộng. Một đêm khuya, trong nhà có lưu manh xông vào, cha mẹ đều bị sát hại, mà cô thành người may mắn duy nhất còn sống sót và là người chứng kiến.


Sau đó một đoạn thời gian dài Khương Ngọc đều không cách nào mở miệng nói chuyện, cô sống trong sợ hãi cực độ và bi thương, lúc ấy người thân chỉ còn Kiều Mộng Tiệp, nhưng Kiều Mộng Tiệp ở nước ngoài tiếp nhận trị liệu không thể lập tức trở về.

Thật may là Cảnh Đội phái người đặc biệt cùng đi đồng thời bảo vệ cô, mà Diệp Duy Trăn mới vừa thực tập chính là một người trong đó.

Đoạn thời gian kia đối với Khương Ngọc mà nói, như là khắc trong máu, đau khổ khi mất cả cha lẫn mẹ, cộng thêm sau lại suýt nữa bị hung thủ trả thù diệt khẩu, cô đã trải qua chuyện chấn động lòng người, nhưng cũng hoàn toàn nhớ người gọi là Diệp Duy Trăn.

Khương Ngọc nhớ kỹ Diệp Duy Trăn khi đó, anh là ánh mặt trời tràn đầy sức sống, đối với tất cả đều ôm trong ngực cảm xúc mãnh liệt. Cả người anh đều giống như vầng sáng chói mắt, đi tới chỗ nào cũng đều sáng ngời.

Nhưng Diệp Duy Trăn bây giờ, mặc dù thoạt nhìn vẫn dịu dàng lễ độ như trước, nhưng hơn hết, là vẻ hờ hững dù ai cũng không cách nào đến gần. Nghĩ đến tai nạn mình mang tới cho anh, Khương Ngọc cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô giơ tay lên chà xát gò má, ở trong lòng yên lặng báo cho mình, nếu như Diệp Duy Trăn cảm thấy việc hôm nay hồi tưởng lại những chuyện này làm anh khó chịu hơn nữa là kháng cự, như vậy cô sẽ im miệng không nói, nguyện ý chôn giấu tất cả ở trong tro bụi.

Dù sao cô cuối cùng chờ được anh, đây mới là chuyện quan trọng nhất đối với cô.

*

Những ngày kế tiếp hai người chung sống vô cùng hòa hợp, mặc dù Diệp Duy Trăn cuồng công việc, nhưng biết bớt chút thời gian cho Khương Ngọc. Anh sẽ bồi Khương Ngọc xem phim, cũng sẽ vào một ngày ánh nắng tươi sáng tặng hoa cho cô, thỉnh thoảng cũng sẽ chuyển phát búp bê đáng yêu cho cô.

Khương Ngọc không biết tất cả có phải do vị trợ lý của anh làm giúp hay không, cô không muốn tra cứu tất cả, chỉ đơn thuần hưởng thụ quá trình này.

Đảo mắt đến bắt đầu mùa đông, bởi vì hai người chung đụng thuận lợi, bên nhà họ Diệp nhanh chóng nói lên yêu cầu lúc nào thì sắp xếp hai nhà gặp mặt ăn một bữa cơm. Trong lòng Khương Ngọc đương nhiên biết rõ ý này là như thế nào, xem ra nhà họ Diệp thực sự rất quan tâm hôn nhân của Diệp Duy Trăn.

Nhắc tới cái này, Văn Thanh chê trách nói: "Đương nhiên là phải quan tâm, ba đứa con nhà họ Diệp, anh cả và em ba cũng đã kết hôn, hiện tại chỉ còn dư lại một mình anh ta. Không biết chuyện nhìn anh ta độc thân nhiều năm như vậy, còn tưởng rằng anh ta có vấn đề, trong giới vẫn lan truyền như vậy."

"Thật?" Khương Ngọc nhịn không được phốc một tiếng bật cười, "Diệp Duy Trăn cũng biết người khác đồn anh ấy như vậy ư?"

"Hẳn là biết chứ." Văn Thanh nói xong liếc xéo cô, "Em thật sự không lo lắng à?"

"Lo lắng cái gì?"

Nhìn mặt cô đơn thuần, Văn Thanh chỉ có thể thở dài, "Chị nghe ngóng, Diệp Duy Trăn chỉ từng nói yêu đương một lần, thời gian rất lâu rồi, sau đó cô ta xuất ngoại, hình như là khoảng thời gian tay anh ta bị thương."

Khương Ngọc đang cắt sửa chậu hoa hồng, nghe vậy trên tay vạch một cái, kết quả đầu ngón tay bị gai bén nhọn đâm bị thương, nhanh chóng tràn ra một giọt máu đỏ tươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận