Khi Những Kẻ Ngốc Yêu

Chiếc xe moto lao vụt qua thắng 1 tiếng gấp gáp làm mọi người đang đi đường phải ngoái lại nhìn…Bin mau chóng né người kịp tránh nhưng cũng ko may mắn mấy khi bị tên lái xe bạt mạng đó quẹt phải làm anh ngã nhào xuống… Tim nó như ngừng đập, mặt ko còn hột máu, tay chân như bị hút hết sức lực… nó run rẩy từng bước loan choạng chạy đến bên Bin…
_Bin…anh…anh ko sao chứ – Nước mắt nó bỗng lăn dài, miệng nấc từng cơn, người run lẩy bẩy
_Ừ… anh ko sao, bị té trầy trụa chút thôi – Bin xoa xoa cái đầu cười chấn an nó – Kìa, đừng khóc nữa, anh ko sao mà – Bin nhìn nó âu yếm
Nó bỗng ko làm chủ ôm chầm lấy Bin… làm anh chàng vừa bất ngờ vừa hạnh phúc…
_Anh ko đc như vậy nữa nghe chưa, lúc nãy anh có biết tim em như muốn nổ tung ra ko…anh biết em sợ lắm ko hả – Nó khóc nức lên, lấy tay đánh vào Bin trách móc
Bin như người trên mây khi nghe nó rót từng lời vào tai, anh ngập tràn sung sướng ôm siết lấy nó, trái tim anh nhảy múa phấn khích, lòng dạt dào yêu thương, đôi
môi nở 1 nụ cười hạnh phúc mặc dù thân thể đầy những vết thương…
Nó run…run từng hồi… trong phút chốc nó đã tưởng vụt mất thứ gì đó… Có lẽ nó đã có cho mình 1 câu trả lời…
….
Cả 2 bước nắm tay bước đi bên nhau hạnh phúc trên con đường tối leo lắt ánh đền đường, tựa vào nhau để cảm nhận sự ấm áp, nó và anh dường như ngập tràn 1 nỗi xúc cảm khó tả…

Nó và Bin nhìn nhau thật lâu khi anh đưa nó về đến nhà…
_Hôm nay em rất vui, cám ơn anh – Nó cuối mặt cưởi tủm tỉm – Nhưng anh ko sao thật chứ. Ko cần đi bệnh viện thật ko? – Nó bỗng lo lắng nhìn những vết bầm tím trên người Bin
_Ừ!! Anh ko sao – Bin cười ấm áp nhìn nó yêu thương …
Gió thoảng nhẹ se mát lòng 2 người…Bin đưa tay khẽ vuốt mấy cọng tóc rối của nó… người nó nóng bừng lên 1 cảm giác ko tên…Quang cảnh giờ đây thật đẹp…êm ả… lắng động đến nỗi có thể nghe đc tiếng tim đang đánh lên từng nhịp liên hồi…
_2 người đủ chưa?
Một giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên phá vỡ ko khí trầm lặng khiến nót giật mạnh, tim đánh 1 nhịp đau buốt, chân tay tê cóng, mắt dâng 1 cảm giác sợ hãi…
_Anh…anh Gen…sao…sao anh – Nó run sợ như vừa lỡ giết người vậy, giọng nhỏ lí nhí lắp bắp ko nên lời
Gen tiến đến gần,khuôn mặt anh lãnh đạm, khóe mắt cong toát lên vẻ giận dữ như như muốn giết người, bàn tay nắm lại như quả tạ, cả người ngụt khí phẫn nộ… trái tim nó như ai bóp nghẹt theo từng bước chân anh, chân bất giác giật lùi về phía sau, khuôn mặt trắng bệch… Bin liếc nhìn thấy nó đang sợ hãi mà nhói lòng, anh cũng lạnh lùng nhìn Gen rồi nắm lấy tay nó… Nó đang bối rối sợ hãi bỗng giật mình ngạc nhiên khi Bin nắm lấy tay mình…
Ko khí ko còn lãng mạn đẹp đẽ nữa, mà bây giờ trở nên ngộp ngạt, khó thở và đáng sợ…
_Anh…anh – Nó nắm chặt tay run lên bất giác khi Gen đứng trước mặt nó
_Anh cần nói chuyện với em – Gen nhìn nó cười, 1 nụ cười ko phải ấm áp và dịu dàng nữa mà nó lạnh thấu xương
Nói rồi anh nắm tay nó kéo đi… nhưng Bin lại nắm kéo ngược lại…
_Anh, chúng ta cũng cần nói chuyện, có gì thì nói ở đây đi, anh ko thấy Rain đang run sợ sao – Bin trầm mặt cất từng từ nghiêm nghị sắc bén
_Buông tay Rain ra – Gen hằn 1 tiếng rất nhẹ nhưng như mảnh băng sắc nhọn đâm thẳng vào tai người nghe
_ Ko, em đã nói em sẽ ko chạy trốn nữa, em yêu Rain – Bin thản nhiên nói vô cảm nhìn Gen
….Bốp…

Bin lảo đảo té xuống, khóe môi tím bầm rỉ ra 1 dòng máu đỏ…
_Anh… – Nó hoảng hốt hét lên, mắt thất thần căng lên
_Tao cũng đã nói… đừng đến gần người con gái của tao – Gen ném thẳng từng lời như những khối băng lạnh về phía Bin rồi nắm tay nó kéo đi mặc cho nó đang cố vùng ra để chạy đến xem Bin thế nào
Gen kéo nó đi mà đầu cứ ngoái lại nhìn Bin bằng con mắt xót xa… Bin đứng lặng lẽ trong màn đêm, khuôn mặt đau khổ phảng phất dưới ánh đèn vàng đìu hiu…Gen lôi nó đến khu công viên gần nhà… nó tức tối vùng tay ra khỏi anh, khuôn mặt lăn dài 2 hàng nước mắt…
_Anh…sao anh lại làm vậy? – Nó hét lên
Gen quay lại nhìn nó, khuôn mặt thống khổ đau đớn như đang cam chịu trăm nghìn nhát kim đâm vào… đôi mắt buồn miên man đâm xoáy vào nó…
_Anh… – Nó giật mình lại gọi anh, nhưng là giọng nhỏ đầy xót xa, tội lỗi…
_Em… em có gì muốn nói với anh? – Gen run giọng đè nén cơn giận dữ nhẹ nhàng hỏi nó
_Em…em… – Nó cúi đầu lắp bắp ko nên lời …
Gen nhìn nó mà cõi lòng như ai bóp nghẽn… còn nó thì như con chó nhỏ đang run sợ… Nó phải làm gì đây?… Ko…đây ko phải là lúc nó yếu đuối…mà là… đối mặt…Nó nhắm đôi mắt, hình ảnh khuôn mặt Bin lại hiện lên…nụ cười cùng niềm vui hạnh phúc… siết chặt đôi tay… nó phải quyết định…kiềm chế lại sự sợ hãi và cảm giác của sự tội lỗi…nó nuốt 1 ngụm khí lạnh rồi từ từ ngẩng khuôn mặt nhìn Gen… Trái tim nó đập mạnh và đau khi nó biết anh cũng sẽ đau như nó… bất chợt nước mắt lại tuôn trào…
_Anh…em…chúng ta…chúng ta…
Nó khóc nấc, cổ họng nghẹn ngào khó khăn cất tiếng…
_Ưm..um..ưm
Nó giãy giụa bởi Gen đang ôm chặt lấy nó, miệng anh đang nuốt hết những lời nó muốn nói ra… 1 nụ hôn bất ngờ… nhưng… ko ngọt… nó chua,đắng, cay và chát…Anh cứ vậy mà hôn nó cuồng nhiệt, như chứng minh sự sở hữu…nỗi đau đớn và… níu giữ
Gương mặt nó đang trắng dần vì thiếu oxi, nhưng Gen vẫn ko có dấu hiệu dừng lại… nó sợ…nó bắt đầu thấy sợ… đôi mày nhíu lại, đôi tay nó đánh vào người anh, phản kháng kịch liệt, cơ thể mềm ra như bị anh hút hết sinh lực… nó sợ… sợ lắm… đây ko phải là Gen… ko phải là Gen mà nó biết… nó ko muốn… ko muốn…
Nước mắt cứ vậy ứa ra, nó cắn vào môi anh… 1 dòng máu tanh chảy vào khoang miệng… anh đau, nhíu mày, buông nhẹ đôi môi… nó xô Gen ra… 1 cái tát chói rát, nóng bỏng trên mặt anh…Nó cũng giật mình trước hành dộng 1 mình… còn anh, gương mặt ko 1 chút cảm xúc… nhưng đôi mắt thì đau…đau hơn cái đau da thịt…
_Anh…em…em xin lỗi…- nó khóc nấc…đôi tay bịt chặt chiếc miệng để ko nổ tung cảm xúc…mắt nhòe đi vì lệ – Chúng ta…chúng ta … chia tay đi anh – Nó bật ra 1 câu như con dao sắt bén đâm thẳng vào trái tim của Gen… – Em xin lỗi…xin lỗi anh
Nó nấc lên rồi quay lưng bỏ chạy… để lại sau lưng 1 dáng người cô đơn lạnh lẽo…
….Rầm…
_Mày phá cửa hả??? – Kan tức giận hét lên khi nó bật tung cánh cửa chạy vào nhà
_Mày sao vậy Rain – Sunny sang nhà nó chơi nhưng ko gặp nên “đành ở lại chơi với Kan đợi nó zìa”… Vừa thấy nó đầm đìa nước mắt, nhỏ hốt hoảng chạy lại ôm đỡ lấy nó
_Mày sao vậy? hôm nay mày đi với ai vậy? ko phải Gen sao? Nó tới nhà kiếm mày từ sớm lận – Kan ngạc nhiên hỏi
_Em…em và anh ấy… chia tay…chia tay rồi… – Nó khóc nấc lên
_Tại sao? – Sunny và Kan đồng thanh
_Em…lỗi của em… em làm tổn thương anh ấy… người em yêu là Bin – Nó day dứt nỗi đau khóc như mưa
…Bốp…

Một tiếng bạt tai chói lên, mắt nó tê rần, nước mắt cũng bất chợt ngừng chảy… nó nhìn Kan đôi mắt đầy nước lộ tia nhìn khó hiểu…
_Anh làm gì vậy hả? – Sunny hét lên
_Mày là con ngu… mà biết mày lại đẩy nó vào vực thẳm ko hả? một lần đối với nó là quá đủ rồi, sao mày lại… – Kan nóng giận, khuôn mặt đau đớn
_Anh…anh nói gì…em ko hiếu… – Nó nghẹn ngào, tay ôm đôi má nóng rát hỏi
Kan ngồi xuống ghế, tay ôm lấy đầu… những trang kí ức đã lâu đc ngủ yên nay lại lật ngược trở lại……
5 năm trước…
_Anh Gen, mấy anh đến sớm thế – Một cô bé có vóc dáng nhỏ nhắn, đôi mắt to, chiếc mũi nhỏ và đôi môi tựa cánh đào chạy đến ôm chằm lấy cánh tay của Gen
Cả 2 trao nhau 1 ánh mắt, 1 nụ cười ấm tựa nắng mai…
_Chào em Yumi – Gen cười dịu dàng
_Tụi bây có thôi ko? Mới sáng sớm làm tao chướng con mắt quá – Kan xị mặt
_Ư… anh này, anh ko sử cách ăn nói mình lại thì ế tới già – Yumi chu chu cái mỏ chúm chím trê Kan
_Con bé này, hôm nay ăn gan hùm à? – Kan sắn tay áo hùng hổ
_Lều, sợ quá y – Yumi lè lưỡi trêu Kan khiến anh chàng rượt nhỏ chạy vòng vòng trong tiếng cười ngất của Gen và Bin
Ngày ấy là những tháng ngày đẹp… Yumi và Gen yêu nhau…và Kan và Bin lại rất quý mến Yumi bởi cái tính nhí nhảnh, tinh nghịch và đáng yêu, luôn xem nhỏ như đứa em gái dễ thương… và tháng ngày đó có lẽ sẽ tốt đẹp mãi nếu như….

_Gen, con chuẩn bị đi, tối nay cả nhà ta sẽ cùng ăn cơm với 1 người quan trọng – Ba Gen nói khi anh vừa đi học về
_Dạ

_Chào ông… -Ba Gen kính cẩn chào người đàn ông đang đứng trước mặt – Ông vẫn khòe chứ?… àh… còn cháu đây là – Ba Gen mỉm cười hỏi
_Đây là con gái tôi, Mary
_Ồ, tiểu thư quả là xinh xắn, ko biết năm nay cháu bao nhiu tuổi rồi – Ba Gen lịch sự mỉm cười hỏi
Con Mary hếch cái mặt lên ko thèm trả lời… Ba Gen chau mày trước cái thái độ vô phép đó nhưng ko dám lên ý kiến…
_Àh!!! Nó 11t, đang học lớp 8 – Ba Mary thấy thái độ con gái mình vậy nên lắc đầu trả lời thay
_Ồ!! Vậy bằng tuổi con trai tôi rồi… Đây là Gen và cháu út là Gun

_Cháu chào bác… chào em – Gen lễ phép cuối đầu chào, nở 1 nụ cười đẹp như 1 thiên thần
Đó cũng là lần đầu tiên Mary gặp Gen… nụ cười anh, khuôn mặt và cả con người anh đã khiến cho ả rung động ngay từ lần đầu gặp gỡ… Từ sau ngày đó, Mary chuyển đến học cùng trường ,cùng lớp với Gen… và cũng là lúc bi kịch xảy ra…

_Chuyện gì đã xảy ra? – Sunny hỏi Kan
Ánh mắt Kan buồn da diết… có lẽ nỗi đau này khiến ai cũng bị dày vò, vậy có lẽ Gen là người đau nhất…
_Sau khi tiếp cận Gen… Mary dùng quyền lực của gia đình ép hôn Gen… Ko những vậy, biết đc mối tình của Gen và Yumi, ả đã nhẫn tâm hành hạ Yumi thừa sống thiếu chết – Kan nghẹn ngào kể lại
….
_Các người, sao lại lôi tôi đến đây? – Yumi co rúm người sợ hãi
Mary đứng khoanh tay kiêu ngạo, gương mặt khó ưa hếch lên…
_Tao đã nói với mày, hãy rời xa anh Gen ra – ả quát
_Tại… tại sao – Yumi bé nhỏ đáng thương run rẩy nghẹn ngào nói
…Bốp…
1 cái tán tái như trời giáng làm gương mặt bé nhỏ của sưng phù lên…
_Con khốn, mày còn dám hỏi hả? anh ấy là chồng tao, là của tao -Mary rít lên – Tụi bây, đánh nó cho tao – Mary hất hàm ra lệnh
Cả thảy gồm 8 đứa trai lẫn gái xông lên đánh Yumi… cô bé chỉ còn biết co người hứng chịu trận mưa đòn như trút bão…
….
Người Kan run lên, tay đan nắm chặt vào nhau… Sunny khẽ ôm lấy anh chấn an…
_Khi bọn anh tìm đc Yumi thì chỉ còn lại trước mắt 1 thân hình bé nhỏ bầm dập, tả tơi, máu nhuốm đầy mình… – Kan run giọng tiếp tục kể
….
_Yumi…Yumi – Gen ôm lấy Yumi lay lay nhưng ko có động tĩnh gì
Ngồi trên chiếc xe cấp cứu mà lòng Gen siết lại quặn thắt, nỗi lo dày xéo cứ tăng lên khi nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Yumi sưng húp lên, bầm tím…

Ngồi bên cạnh giường bệnh của Yumi, Gen nắm chặt nắm đấm, sự căm hận trào lên xoáy vào đôi mắt… Gen đã ko làm chủ đc chính mình đến nhà Mary tìm ả…
_Thưa cô Mary, có cậu Gen tìm cô – quản gia trịnh trọng đến thông báo
_Sao, anh ấy đến tìm tôi àh – Ả mừng ra mặt, vội sửa soạn lại tóc tai rồi tự mình chạy ra mở cửa cho gen
Vừa thấy gen ả mừng húm, cười toe toát chạy đến…
…Bốp…
Chưa kịp nhận biết đc điều gì thì ả Mary đã lảo đảo ngả xuống, trên má in hằn 5 dấu móng tay rát tê…
_Tại…tại sao…anh dám đánh tôi – Ả hét lên căm phẫn, khóe m
ắt ứa ra nước vì đau

Gen xốc cổ áo ả lên, anh muốn đánh cho ả phải nhập viện như Yumi mới thỏa lòng, nhưng anh ko làm đc… 1 cái tát tai là quá nhẹ… Gen gằn từng tiếng lạnh đến đáng sợ vào mặt Mary
_Nếu cô còn dám đụng đến Yumi thì coi chừng tôi…
Nói rồi anh đẩy ả té xống xoài ra mặt đất, quay bước anh đầy tức tối, để lại sau lưng lạnh lùng ả Mary với đôi mắt ác hiểm đang vằn lên sự căm tức…ả siết chặt tai, cái đầu nhỏ đầy tà niệm bắt đầu sôi lên…
_Anh dám vì 1 con nhỏ hèn đó mà đánh tôi, tôi sẽ cho anh và cả nó trả giá… – Ả rít lên căm phẫn, tay đập mạnh xuống nền gạch sỏi
….
_Đáng lẽ, bọn anh nên ngăn cản gen lúc đó, nếu ko đã ko có thảm kịch đó xày ra… – Kan ôm đầu mặt xám ngoét

Sau đó 1 tuần, ngày Yumi xuất viện cũng là lúc tai học giáng xuống gia đình cô bé… Công ty của ba Yumi bị thế lực nhà Mary làm cho phá sản, ba cô bé bị đẩy đến bước đường cùng đã tự vẫn…gia đình bỗng chốc trong vòng mấy ngày đã tan nát… trong lúc này, Gen là người duy nhất để cô bé dựa vào, Gen hết lòng giúp đỡ, nâng đỡ tinh thần 2 mẹ con Yumi… những hành động đó khiến ả Mary ghen tuông sục sôi… và…3 ngày sau đó…
_Cái gì… Yumi bị bắt cóc – Mẹ Yumi hét lên thất thanh sau cú điện thoại…
Bà choáng ván ngất lịm… Gen vội chạy đến đỡ lấy bà… mặt anh xám lại đầy nỗi lo lắng…

_Ưm…ưm – Yumi kinh hãi khi bị bắt trói, đôi mắt cô bé bị bịt lại, miệng nhét giẻ
Cô bị nhốt trong 1 chiếc thùng xe chở đến 1 nhà kho ngoại thành bị bỏ hoang bên cạnh 1 hồ nước hướng ra bãi cỏ hoang …
_Mở mắt và lấy giẻ ra khỏi nó – 1 chất giọng ko nhằm lẫn vào đâu đc
_Tại sao cô lại bắt tôi, ko phải cô đã hại gia đình tôi tan nát rồi sao? – Yumi đáng thương run lên bần bật đau khổ vì cái chết của cha chưa nguôi
_Vẫn chưa đâu, mày phải biến mất thì anh Gen mới vĩnh viễn thuộc về tao đc – Mary nghiến răng rít lên tà ác
_Cô…cô…cô điên rồi – Yumi khóc lóc đáng thương, đôi mắt nhạt nhòa ngập trong làn nước mắt
_Xử nó cho tao – Mary hét lên… hơn 6,7 tên tướng tá bặm trợn vồ vập lấy thân hình mong manh bé nhỏ của Yumi
Nỗi đau uất nghẹn lên tận cổ họng, đau đớn dày xéo cơ thể… Yumi nhỏ bé hét lên 1 tiếng rồi ngất lịm…
_Thưa…thưa cô chủ… cô ta ngất rồi – 1 tên gương mặt chằn chịt những vết sẹo đến nói vớ ả Mary
_Đem nó quăng xuống hồ cho tỉnh – Ả cay nghiệt tàn độc ra lệnh

Yumi trong cơn nửa mê nửa tỉnh bỗng thấy cơ thể chìm trong nước, cơ thể đau đớn cào xé ruột gan, hô hấp ngày 1 yếu dần, thấp thoảng trong đáy mắt hỉnh ảnh của Gen hiện lên như 1 thiên sứ… có lẽ… cô bé đang chạm dần đến thiên đường… cơ thể ko còn 1 chút sức lực cứ thế chìm xuống… đôi mắt khép hờ rồi tất cả chìm vào bóng tối… hình ảnh cuối cùng cô bé nhìn thấy là nụ cười của Gen… mọi thứ như 1 thứ như thước phim chiếu chậm về những kỉ niệm đẹp đẽ rồi đến hồi kết…
_Cô… cô chủ… chết rồi… ko lẽ – tên bặm trợn cuống lên khi ko còn thấy bóng Yumi nữa
_Đồ ngu, mau vớt nó lên – Mary run rẩy hét lên
…..
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Kan lăn ra, trút 1 tiếng thở dài… Kan chỉ là người anh kết nghĩa của Yumi thôi mà còn đau thế này thì còn từ nào để diễn tả nỗi đau của Gen đây…
Từng giọt, từng giọt nước mắt của nó lăn dài theo câu chuyện đau lòng của Gen…Sunny cũng ôm Kan mà khóc, có lẽ nổi đau đó khó mà phai nhòa đc…
_Cho đến khi mọi người tìm đc Yumi thì… – Kan nuốt khan ngụm nước bọt tiếp tục câu chuyện…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận